Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 2 - Chương 13: Khảo hạch máu thịt



Tony kinh hô một tiếng, lập tức chạy về bên cạnh Liễu Bích, không ngừng ói hết ra đất.

“Quá tàn nhẫn!”

“Rốt cuộc là sao vậy?” Liễu Bích cũng chạy ra cửa phòng.

“Mercury!”

Tony kéo tay nàng lại, vuốt ngực mấy cái rồi dặn dò: “Cẩn thận, bên ngoài có rất nhiều xác chết.”

“Không gì đâu, cảnh máu me ta nhìn qua nhiều rồi!” Liễu Bích đẩy cửa phòng ra ngoài, chỉ nhìn thoáng qua đã lạnh hết cả xương cốt.

Ngoài cửa là một hành lang dẫn đến khoang thuyền, trên hai vách tường có rất nhiều tử thi. Những thi thể này bị trường đinh xuyên lên vách tường, hơn nữa bọn họ đều bị cư nha và bác bì.

(Cưa răng, Lột da)

Nhìn cái chết của bọn họ và Ryo giống hệt nhau – Ca Na pháp hình!

Chết tiệt, thủ hộ đấu thần đã tới rồi.

Liễu Bích nhanh chóng nghĩ đến lúc nàng và bụi gai thú đánh nhau có thấy Bác Bì đấu thần xuất hiện đâu, lúc bị bắt cũng vậy, chỉ có thể suy ra thủ hộ đấu thần phát hiện ra nàng mất tích rồi truy tới, sau đó huyết tẩy sát thủ trên thuyền này.

Cứ mặc kệ vậy, Bác Bì đấu thần đã ra tay thì chắc mình không còn nguy hiểm nữa.

Liễu Bích thở phào nhẹ nhõm, lúc này ở phía sau Tony lại bắt đầu ói tiếp, nàng trở lại mang Tony ra, sau đó nói: “Bên ngoài địch nhân đều đã chết rồi, bạn lưu lại ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ta đi ra ngoài xem sao.”

“Ừ, bạn nhớ cẩn thận hơn… ụa ụa ọc.”

Tony chưa bao giờ gặp qua tình trạng máu thịt văng tung toé như thế nên ngũ tạng lục phủ giống như bị đảo lộn, gật gật đầu rốt cuộc nói không nên lời nữa.

Liễu Bích chậm rãi đi ra tiểu mộc trai, nhìn lướt qua hành lang bên trong có hơn mười cỗ thi thể, nhìn lại gần gần thì hình như là chúng đang… tan ra!

Lách tách! Lách tách!

Thi thể hóa thành vũng nước trên mặt đất, phát ra âm thanh trầm muộn.

“Huỷ thi sao? Là huỷ thi!”

(Phá xác)

Liễu Bích chạy nhanh ra ngoài hành lang, vừa đi về phía ban công vừa nhìn, trên khoang thuyền cũng có hơn mười vũng nước đen nhưng không hề có thi thể – tất đều đã bị tan ra.

‘Hù hù’ tiếng gió biển thổi qua, Liễu Bích quay đầu nhìn xung quanh. Chỗ đỗ thuyền này của nàng cách Huyền Vũ Đảo không xa, bốn phía khá tĩnh lặng, một người cũng không có.

Liễu Bích đi vòng quanh khoang thuyền một vòng, thấy thuyền cứu sinh treo bên cạnh mép thuyền liền tiến lại gần, đồng thời bàn tay cho vào trong áo thì phát hiện ra một thanh tiểu đao, ngoài ra còn tìm thấy một mảnh bố vải.

Nhìn lên mảnh bố vải trên đó có một hàng chữ nhỏ, là ngôn ngữ thông dụng của Behama đại lục.

“Các sát thủ ngươi gặp qua đều đã bị xử lý rồi. Ngươi không nên có quan hệ với tên tiểu tử đó nữa, hắn có rất nhiều chuyện phiền toái. Cùng hắn ở một chỗ, ta muốn bảo vệ cho ngươi cũng khó!”

Liễu Bích xem tiếp mặt sau của mảnh bố vải: “Ta cũng muốn ngươi cả đời này là người bình thường nhưng không nghĩ tới ngươi lại có thể biến thành Thiên Sứ Song Thân. Cứ tiếp tục con đường đấu thần của ngươi, nếu có dịp ta sẽ tìm đến ngươi!”

Liễu Bích lật qua lật lại để xem xung quanh, quả nhiên là giống như đúc với chữ viết của lá thư lần trước đã cho nàng khuyên tai. Không còn nghi ngờ nữa, đây là do vị đấu thần bí ẩn kia để lại.

“Tony, không ngờ người đuổi gϊếŧ ngươi lại khiến cho thủ hộ đấu thần của ta đau đầu, xem ra phiền toái của ngươi không nhỏ a!” Liễu Bích lập tức hủy diệt mảnh bố vải đó rồi dùng đao cắt đứt sợi dây đang giữ thuyền nhỏ, xong lớn tiếng gọi: “Tony, ra đi, bên ngoài địch nhân đều biến mất rồi.”

Tony sắc mặt trắng bệch chạy đến: “Mercury, các thi thể ở hành lang đều bị tan ra kìa.”

“Uhm, ta thấy rồi!” Liễu Bích đã chạy tới chỗ thuyền nhỏ, hô: “Chạy mau lên!”

Tony đi theo lên trên thuyền, nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc là ai đã cứu chúng ta? Mercury, ngươi biết không?”

Liễu Bích nhún vai: “Thật đáng tiếc, ta cũng muốn hỏi ngươi vấn đề đó.”

Nói xong nàng đưa cho Tony một cái mái chèo, hai người cùng chèo đến chỗ bờ biển.

Một mặt chèo thuyền, một mặt Liễu Bích nghĩ đến lời đấu thần bí ẩn nói không có sai. Tony đúng là có nhiều chuyện phiền toái. Mình và hắn bình thủy tương phùng, không có gì quan trọng cũng không cần thiết phải theo hắn hay tìm hiểu các mối quan hệ của hắn làm gì.

Lúc nàng đang nghĩ ngợi, Tony đột nhiên nói: “Mercury, ta nghĩ chắc là ông nội của ta đã phái người bí mật bảo vệ cho ta. Ai, lần này làm liên lụy ngươi, may thay toàn bộ sát thủ trên thuyền đều đã bị tiêu diệt. Ta nghĩ chúng ta nên tách ra thì hơn!”

Nói xong, hắn xin lỗi Liễu Bích rồi giải thích: “Ngươi không nên hiểu lầm, ta không phải là không muốn làm bằng hữu với ngươi mà chỉ là… bên người ta có rất nhiều phiền toái, sợ rằng sẽ lại liên lụy đến ngươi.”

Tiểu tử này thật thông minh, chính mình muốn nói ra đã bị hắn nói trước. Liễu Bích mỉm cười nói: “Ta hiểu, vậy đi, sau khi về đất liền chúng ta lập tức tách ra, dù sao ta đã thấy tử quang của sát thủ, ta chỉ cần không ở cùng ngươi một chỗ thì sẽ không gặp nguy hiểm đâu. Bất quá ngươi cũng nên cẩn thận nhiều hơn!”

“Cám ơn ngươi, sau khi về đất liền ta sẽ đi tìm thủ hộ đấu thần, ta muốn đi gặp hắn để xin lỗi.” Tony cảm ơn Liễu Bích xong rồi nói: “Sau khi toàn bộ phiền toái của ta được giải quyết, chúng ta sẽ vẫn là bằng hữu chứ?”

“A a, đương nhiên!” Liễu Bích kéo hắn vào.

Trở lại bãi biển, hai người lập tức tách ra. Tony đi tìm thủ hộ đấu thần của hắn còn Liễu Bích thì kinh ngạc khi phát hiện cường hóa huấn luyện vẫn còn tiếp tục. Nhìn lên sắc trời đã là nửa đêm, còn có rất nhiều ma pháp sĩ thể chất khá yếu đang liều mạng chạy tiếp.

Như vậy tính ra, từ lúc nàng bị bắt cho tới lúc này cũng không mất nhiều thời gian cho lắm.

Đấu thần thủ hộ đúng là ra tay rất nhanh!

Liễu Bích giữ bộ dạng gặp chuyện chạy lên, cuối cùng trong khi xét thành tích nàng lại có khả năng xếp hạng giữa trong ba ngàn tân sinh.

Lúc này mặt trời đã mọc, Liễu Bích và phần lớn các khảo sinh đều tập trung tại vạch xuất phát trên quảng trường đấu thần. Bất quá chúng đệ tử phần lớn là không đứng lên nổi. Hắc Ám Ma Đầu giáo vụ Odlins đứng ở trên bục cao hô lớn: “Tốt lắm, các ngươi đều làm rất tốt! Nhưng mà còn có ba trăm hai mươi bảy người không có hoàn thành mười vòng chạy trước lúc mặt trời mọc, thành tích đương nhiên là 0 rồi!”

“Mẹ nó, kiểu huấn luyện này thật không có nhân tính mà!” Toya ngồi bên cạnh Liễu Bích không ngừng than thở: “Khó trách hắn được gọi là Hắc Ám Ma Đầu!”

“Đại ca à, tính ra cái này mới chỉ là bắt đầu, còn có một tháng nữa!” Liễu Bích cười nói.

Odlins nói to: “Ta nghe được có người gọi ta Hắc Ám Ma Đầu rồi, tốt, ta thích kiểu xưng hô này! Bây giờ ta làm cho các ngươi hiểu thế nào mới thật sự là Hắc Ám Ma Đầu!”

Hắn lắc lắc cái mặt dữ tợn rồi cười: “Lần huấn luyện thứ hai bắt đầu! Từ giờ trở đi trong vòng ba ngày, các ngươi ở tại quảng trường này chỉ được uống nước, không được ăn cơm. Ai dám dùng đấu khí chống cự lập tức khai trừ!”

“Pháp thần trên trời chứng nhận!!” Chúng đệ tử ai oán kêu lên.

“Muốn kêu thì cứ tiếp tục kêu đi, ba ngày sau các ngươi ngay cả muốn kêu cũng không đủ khí lực đâu!” Odlins giáo vụ cười to vài tiếng, sau đó tiếp đón vài người đến phong tỏa quảng trường lại.

“Hắc hắc!”

Toya lay lay Liễu Bích, thấp giọng nói: “Cám ơn cái tin tức của muội nhé, trong khố của ta có cất giấu thịt bò rồi…. Muội nhi, có soái ca tìm ngươi kìa, ta không quấy rầy ngươi nữa!”

Nói xong hắn xoay người đi chỗ khác.

Cách đó không xa, Steven sắc mặt có hơi chút tái nhợt đi về phía Liễu Bích.

“Mercury, ở vòng thứ sáu ngươi rõ ràng là ở trước ta, sao thành tích cuối cùng lại thấp hơn ta vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.