Có thiện sự có thể làm.
Liễu Bích đang cầm di vật của Maya đứng trong một ngõ nhỏ, dùng đôi mắt gian manh mà nhìn khắp xung quanh.
Thành khu trên Huyền Vũ Đảo bố cục hết sức đơn giản, có ba con đường cái theo hướng bắc nam, các con đường nhỏ được dựng lên theo ba con đường lớn. Hiện Liễu Bích đang ở trong một con đường nhỏ, bốn phía có hải cảng và các công trình kiến trúc.
Người đi lại trên đường không ít, thế nhưng Liễu Bích không kiếm được ai có vẻ cần giúp đỡ cả.
Trong khi Liễu Bích đang nghi hoặc thì đột nhiên có ai đó chạy về phía nàng. Liễu Bích không thấy rõ người, chỉ thấy một cái trường bào màu lam nhạt thoảng qua trước mắt, còn có một giọng âm dương pha loãng quái đản vang lên: “Tránh ra, ta phải cứu mình!”
Robin sư phụ? Chính là người không lâu trước đây đã vẽ một bức tranh của Liễu Bích và Steven, chính là nương nương khang* (ẻo lã ấy) – nghệ thuật gia Robin – kiêm đạo sư môn kỹ xảo tự nhiên khí lực.
Có người dám đuổi gϊếŧ giáo thụ ở Học viện Đấu Pháp?
Liễu Bích cản Robin lại, hô: “Sao có việc gì vậy, ta có thể giúp không?”
Robin không trả lời vẫn cắm đầu chạy như điên, hơn nữa nhìn cước bộ của hắn lảo đảo không giống người có đấu khí.
“Robin, ngươi chạy không thoát được đâu!” Từ hai phía trên đường xuất hiện hơn mười trung niên mặc đồ da bò của thủy thủ, trên tay lăm lăm đao côn mã tấu (nghe cho nó máu), vừa nhìn đã biết không phải hạng người tốt lành gì.
Mà người đứng đầu bọn này lại là một tên nhóc ranh chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nhãi ranh này cũng mặc một cái thanh trường bào như của Robin, bên trong là trang phục võ sỹ màu đỏ, thắt lưng trên hông giắt theo dao găm, trên tay là một chiếc roi da.
Tên nhóc chỉ huy bọn trung niên râu rậm chặn đường, không để cho Robin có cơ hội trốn thoát, quát to: “Bọn bây đâu, loại tình huống như thế này chắc các ngươi đã hiểu thế nào rồi đấy, cứ thế mà làm.”
Mọi người nhìn về phía Robin, có đồng tình, có khinh thường nhưng bọn họ sau khi xem qua đều lập tức đi ra khỏi ngõ nhỏ, đám tráng hán cũng không ai ngăn cản.
Hiện tại trong ngõ tắt ngoại trừ người của tiểu lưu manh kia thì chỉ còn hai người Liễu Bích và Robin.
“Ây da, cuộc đời theo đuổi nghệ thuật quả là đầy trắc trở!”
Robin thần sắc thản nhiên, bảo trì khí độ nghệ thuật gia hắn sửa sang lại quần áo một chút, tay trái thò vào trong ngực sau đó ngồi xổm xuống chân tường.
“Đừng đánh vào tay và mặt ta, ta còn cần phải ăn cơm!”
Nghe vậy tên tiểu lưu manh đồng ý, quát: “Ngoại trừ tay và măt, các chỗ còn lại cứ thế mà chặt chém cho ta!”
Liễu Bích nhìn thấy cảnh này không biết nên khóc hay nên cười, rõ ràng là hai bên không có thâm cừu đại hận, thiện sự này cũng không lớn, nhưng dù sao ít vẫn hơn là không có.
“Dừng tay!”
Liễu Bích hô to, sau đó tha thướt nhu mì đứng trước Robin: “Chư vị, có chuyện gì thì từ từ thương lượng, ngàn vạn lần không nên động thủ đánh người, Robin giáo thụ dù sao cũng là sư phụ của học viện mà!”
“Ngươi ? Ngươi từ nơi khỉ nào ra đây thế?” Nhãi ranh cầm roi da đi đến trước mặt Liễu Bích, dừng lại nói: “Nha đầu, là tân sinh phải không? Ngươi nên tự mình hỏi Robin xem ta có nên đánh hắn hay không?”
Liễu Bích nghi hoặc nhìn Robin, bộ dạng hai tay đút trong ngực cúi đầu thở dài của hắn làm Liễu Bích nhớ tới hình ảnh lúc hành nghề bị tóm ở tiền thế, trong lòng Liễu Bích nhận thức có vẻ hắn là huynh đệ trong nghề.
“Bọn họ có lý do đánh ta, nhưng thiếu gia Gary à, việc ta theo đuổi nghệ thuật hoàn toàn là vô tội mà!”
‘Phạch!’ Gary quất roi da xuống đất, bực mình quát: “Đến sòng bài của lão tử đánh bạc thua không trả tiền cũng là theo đuổi nghệ thuật à?”
“Đúng vậy, vì tất cả tiền bạc của ta đều dùng để truy cầu nghệ thuật nên đương nhiên là không còn để trả tiền thua bạc.” Robin ngẩng đầu, giọng đầy chính khí nói.
Trời đất ạ, Bảo Giám sao lại bảo mình đi cứu một tên mê cờ bạc như thế chứ?
Liễu Bích bất đắc dĩ cười khổ, thế nhưng ngực đã hưng phấn như thế mà tên Robin này cũng không phạm phải cái gì thập ác bất xá. Hơn nữa mười người đánh bạc thì có chín tên là ác ôn, nhãi ranh kia cũng không phải loại tốt lành gì, nghĩ vậy Liễu Bích cười nói:
“Gary thiếu gia, Robin giáo thụ là sư phụ của ta, hắn thiếu chàng bao nhiêu tiền vậy?”
“Sao vậy? Ngươi muốn trả tiền cho hắn phải không?” Gary khinh thường nhếc mép.
Robin nói: “Mercury, ta vĩnh viễn khắc ghi nhiệt tâm với nghệ thuật của trò, thế nhưng ta nợ nhiều lắm, hiện ta nợ Gary thiếu gia đây bốn mươi tám hồng pha lê.”
Liễu Bích nhíu mày, nàng là một phú hào không nói quá cũng là triệu phú nhưng tiền của nàng phần lớn dùng để cứu trợ dân nghèo, giúp đỡ thiên tai bạo kị nên trên người nàng hiện tại chỉ có chưa đến mười hồng pha lê.
“Nha đầu, nơi này không có việc của ngươi, mau xéo đi!” Gary mất kiên nhẫn phất tay nói: “Nơi này là Huyền Vũ Đảo, thiếu nợ phải trả tiền là việc thiên kinh địa nghĩa, cho dù Severos viện trưởng có tới đây cũng không dám ho khẽ!”
Hảo đầu thối, khoa trương ghê thật, Liễu Bích cười cười.
“Robin giáo thụ thua tiền vì cờ bạc, vậy ta thay lão sư đánh với ngươi một ván được chứ?” Nói xong Liễu Bích quay về phía Robin: “Còn tiền không vậy? Đưa cho ta một bạch xu là đủ.”
“Ngươi muốn dùng một bạch xu để đánh bạc? Ha ha. Hảo! Ta quả là khâm phục sự tự tin của ngươi.” Gary đưa mọi người đến một thương điếm, ngồi xuống nói: “Ngươi muốn đánh gì?”
“Robin giáo thụ đánh gì thua tiền thì ta đánh cái đấy.”
“Khỉ gió!” Gary cầm bát, tiện tay lắc lắc: “Ba viên súc sắc, chơi lớn bé. Quy tắc là không được sử dụng đấu khí!”
“Bốn năm năm, đại!” Liễu Bích ngồi trên ghế, tiện tay ném đồng tệ xuống.
“Có cốt cờ bạc, được!” Gary nhíu mày: “Ngươi đưa cho hắn một đồng tệ!”
Nàng bắt đầu lắc bát.
“Một hai ba, tiểu!” Liễu Bích đang nhìn cảnh sắc ven đường, thuận miệng nói.
Gary trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Đánh bạc một lúc Gary thua đến mấy trăm hồng xu. Có kinh nghiệm xã hội đen ở tiền thế, hơn nữa lại được Bách Sắc Hoa thần công cấp cho thính lực kinh người, xúc sắc thần công của Liễu Bích có thể kém được sao?
Robin hưng phấn đứng cạnh Liễu Bích, mắt nhìn không chớp xuống bàn: “Mercury, về sau chúng ta nhất định phải học tập lẫn nhau nha!”
“Được rồi, sư phụ!”
Liễu Bích đặt hai mươi bốn hồng pha lê lên bàn, đánh thắng ván cuối cùng. Lúc này cặp ngực nàng bắt đầu tê cứng, Bách Sắc Hoa thần công lại tăng lên một thành.
Quả là kỳ lạ!
Giúp con bạc trả tiền nợ, giáo huấn tiểu lưu manh ác ôn, cái này không phải đại thiện sự gì, Bách Sắc Hoa thần công làm sao có thể tiến bộ nhiều như vậy chứ? Phải biết rằng hắn cứu tai dân ở cả một thành mà chỉ nở được đến cái nụ.
Chẳng lẽ việc Robin không ngừng đánh bạc có ẩn tình không đơn giản?
Liếc mắt nhìn Robin đang hưng phấn, Liễu Bích vẻ mặt như bình thường đẩy ghế đứng lên nói: “Được rồi sư phụ! Ta đã giúp người trả xong nợ rồi, ta cũng phải đi đây!”
“Chưa đi được!”
Gary thua đến mặt đỏ bừng, mắt mở to nhìn Liễu Bích chằm chằm, cả giận nói: “Nhãi ranh, chúng ta đánh lại một lần nữa. Ngươi quả là cao thủ, ở Huyền Vũ Đảo này ngoài ngươi chưa có ai không dùng đấu khí mà thắng được ta cả!”
Liễu Bích cười cười, mẹ của ngươi quả là không dùng đấu khí nhưng sư mẫu dùng Bách hoa sắc nội công đấy con ạ.
“Gary thiếu gia, ta mệt rồi, không có hứng thú chơi lại.” Liễu Bích mỉm cười lắc đầu.
“Không được, ngươi phải ở lại đánh với ta!” Gary cản đường Liễu Bích.
“Uy, ngươi vừa rồi nói đến quy củ của Huyền Vũ Đảo, trong đó có điều nào cho phép ép người khác phải đánh bạc không vậy?”
Liễu Bích hỏi làm Gary á khẩu không trả lời được. Hắn hung hăng dậm chân, nói: “Nha đầu, sớm muộn gì ngươi cũng phải đánh bạc với ta. Chúng ta đi!”
Nha đầu kia cũng không đến nỗi quá xấu, có thể đánh bạc nhận thua thì ít nhất khả năng đánh bạc của hắn cũng tốt, so với ta ở tiền thế thì cao tay hơn.
Nàng quay lại đối diện với Robin nói: “Sư phụ à, ta…”
“Đừng gọi ta là sư phụ như vậy khách khí quá, gọi ta một tiếng đại ca là được!” Robin thân thiết vỗ vai Liễu Bích: “Hôm nay ngươi đã cống hiến lớn cho cuộc sống nghệ thuật của ta, đại ca ta sẽ nhận tiểu muội muội ngươi.”
Hắc hắc, nói gì thì nói từ nay có tiểu nữu này bên cạnh thì không sợ thua bạc nữa, ha ha ha!
“Điều này không được rồi! Ngài dù sao cũng là sư phụ.”
“Có gì không được sao? Đúng rồi, khó trách lão tướng số thần tiên bảo ta hôm nay sẽ gặp được quý nhân hộ mệnh, xem ra chính là ngươi.” Robin thân thiết kéo Liễu Bích đi: “Đi, cơm trưa hôm nay ta đãi, thuận tiện giới thiệu cho ngươi một lão bằng hữu.”