Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 2 - Chương 37: Thánh đồ



Liễu Bích dọc theo Vô Lượng Hà đi trở về túc xá, suốt đường đi nàng không ngừng nhíu mày.

Ngày ba tháng hai dám chắc sẽ có một đại sự kiện diễn ra, cái này không phải là điều nàng quan tâm nhất, cái Liễu Bích lo lắng chính là kế hoạch của Dyland nhằm vào nàng đã bắt đầu, hôm nay dụ hoặc nàng tiến hành chuyển khí nghịch thiên này chính là tín hiệu.

Nếu không có sự đảm bảo đỡ đầu của Sophie, nói không chừng chính mình đã sớm bị bắt rồi.

Đáng chết, bí ẩn đấu thần không phải nói sẽ liên lạc với mình sao? Tại sao còn chưa tới?

Liễu Bích thầm hạ quyết định, nàng bây giờ không có khả năng đối phó với tên điên Dyland, thật sự không được, nàng phải tìm cách trốn khỏi Huyền Vũ Đảo.

Khi trở lại cửa túc xá, cách đó không xa là hai tòa trướng bồng đã đốt đèn, còn truyền ra tiếng cười to của lão xúc xắc cùng lão thầy bói, không biết hai vị ‘hộ vệ’ đã gặp việc gì vui vẻ. Liễu Bích nhìn chằm chằm vào cửa trướng bồng của Robin đang mở, sau đó nàng quay đầu và thấy được một bức tranh quỷ dị.

Băng Tuyết Tộc James đáng thương bị người dùng một cái bao trắng bó lấy, giống như chết sắp lên đoạn đầu đài. Trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ, tựa hồ muốn nói ‘Tiểu thư, chạy mau, có nguy hiểm!’

Liễu Bích cả kinh, trong khi đó ‘đương’ một tiếng nàng bị một cỗ hấp lực hút vào trong phòng, cửa lớn đóng lại.

“Ai đó?” Liễu Bích quát khẽ.

“Ha ha, tiểu nữu kia đừng hoảng hốt, là lão đại ta đây!” Một thân ảnh cao lớn xuất hiện sau lưng Liễu Bích, chiến giáp màu đỏ, râu mép đỏ đậm, đúng là lão đại của bộ luật thần điện – Spartzow đấu thần.

“Ai, là lão đại ngươi, không thể tưởng các ngươi tới mau như vậy!” Liễu Bích thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào James nói: “Đây là người hầu của ta, có thể thả hắn ra không?”

“Không vội, trước tiên hãy theo ta đi gặp mấy bằng hữu.”

Spartzow dẫn Liễu Bích đi vào trong phòng, hắn giống như trở lại nhà mình, lời nói như trách móc: “Ngươi tại sao lại tìm một Băng Tuyết Tộc làm nô ɭệ? Băng Tuyết Tộc đáng chết, nếu không phải Shin nói hắn là người hầu của ngươi thì ta đã thanh trừng hắn rồi.”

Trong lầu một đã đầy người, tính qua tổng cộng có mười tám người, Shin cũng ở trong đó. Bọn họ toàn bộ đều một thân nhuyễn giáp kỵ sĩ, sau lưng mang vũ khí, chỉ có một người khác thường mặc bộ giáo sĩ bào màu xanh, mặt khác, cũng chỉ có người này ngồi.

Tình hình này khiến Liễu Bích rất khó để không chú ý tới vị giáo sĩ đang ngồi kia, cẩn thận đánh giá. Ả còn trẻ, khoảng hơn hai mươi tuổi, tóc màu thâm lam, dung mạo mỹ lệ, nhưng khí chất của ả lại lộ ra sự cao quý, uy nghiêm, khiến người ta không dám trực tiếp nhìn.

Spartzow một bên giới thiệu: “Shin ngươi biết rồi, đây là mười sáu vị chấp pháp thần điện thủ hộ đấu thần, phân biệt là Emerald, Saphire,…”

Hắn nói tới tên ai thì người đó đều gật đầu với Liễu Bích, đợi giới thiệu hết mười sáu thủ hộ đấu thần, Spartzow thấp giọng nói: “Đi ra ngoài canh chừng, bất luận kẻ nào dám rình coi, gϊếŧ không tha!”

Mười sáu đấu thần pháp thần nhanh chóng biến mất, lúc này Liễu Bích rất tò mò muốn biết thân phận của người nọ đang ngồi, người nào khiến cho Shin luôn luôn dâm tiện cũng phải có sắc thái nghiêm nghị, thành thật đứng một bên chứ?

Spartzow ngồi ở bên người nọ cười nói: “Đây là muội muội của ta, Blossom! Tốt lắm, Shin ngươi cũng có thể rời khỏi!”

Có thể cùng Spartzow xưng huynh gọi muội, vậy Blossom này cũng là nhân vật có cấp bậc Đức cha.

Liễu Bích lễ phép chào ả. Blossom mỉm cười, thanh âm của ả cũng rất đặc biệt, sáng trong, thịnh khí: “Ân cần thăm hỏi ngươi, Mercury, cũng ần cần thăm hỏi vị bằng hữu của ngươi, vị đấu thần thần bí kia!”

Nói xong, ả từ áo khoác rộng thùng thình xuất ra một khối lệnh bài, đặt lên bàn trước mặt Liễu Bích: “Ngươi vì thánh giáo lập công lớn, ta đại biểu thánh giáo thăng cấp cho ngươi là phó cấp giáo chủ của bộ luật thần điện.”

Spartzow bên cạnh bổ sung: “Mỗi năm một trăm hai mươi lăm hồng pha lê, có thể tùy ý gϊếŧ chết nam tước của một nước trên đại lục, điều khiển một đội quân không quá một trăm người từ thánh giáo.”

Đãi ngộ rất tốt! Liễu Bích cười cười, thần thái nàng không chút sợ hãi khiến Blossom tán thưởng: “Mercury, chúng ta không nên nói vui nữa, ta cùng Spartzow là vì Dyland mà tới, các tin tức tình báo ta đều đã xem qua, ngươi có đề nghị gì không?”

Đề nghị? Hắc hắc, Dyland, ngươi dám bắt lão nương làm ‘chuột bạch’, lão nương bà bà sẽ chơi lại ngươi.

Liễu Bích nghiêm mặt nói: “Trước khi đưa ra đề nghị ta muốn nói một việc, rất có thể trước ngày mồng ba tháng hai Dyland sẽ tiến hành thí nghiệm.”

Blossom cùng Spartzow liếc nhau, trầm ngâm nói: “Mồng ba tháng hai, thần quang, Địa Cung Sơn…. Xem ra Dyland muốn mượn hiện tượng này. Mercury, ngươi làm tốt lắm, bây giờ ta có thể nói cho ngươi biết, nhất định là ngày ba tháng hai sẽ không phải là trước.”

Liễu Bích gật đầu nói: “Đã như vậy, ta đề nghị trên đường tới Địa Cung Sơn nên gϊếŧ chết Dyland.”

“Gϊếŧ hắn?” Spartzow cười to: “Tiểu mỹ nhân ngươi điên mất rồi, bất quá ta lại thích.”

Blossom nhạt nhẽo nói: “Ta cũng muốn làm vậy, nhưng biện pháp cụ thể như thế nào? Nơi này là Học viện Đấu Pháp, chúng ta làm sao có thể gϊếŧ hắn mà không một tiếng động, hơn nữa bên người Dyland có rất nhiều cao thủ.”

Liễu Bích hờ hững nói: “Chính là vô luận có bao nhiêu khó khăn thì thánh giáo cũng phải gϊếŧ hắn, không phải vậy sao?”

“Ngươi nói đúng.” Blossom ý bảo Liễu Bích tới ngồi trước mặt.

Liễu Bích ngồi xuống phồng má, nói: “Ta nghĩ, với thực lực của thánh giáo thì gϊếŧ hắn không khó, khó là ở chỗ không để lại dấu vết, không kinh động đến Học viện Đấu Pháp. Dù sao việc thánh giáo công nhiên gϊếŧ chết phó viện trưởng của Học viện Đấu Pháp cũng đưa tới phiền toái rất lớn.”

Nàng nhìn Blossom gật đầu nở nụ cười âm hiểm, bất quá thoạt nhìn rạng rỡ như ánh mặt trời.

“Nếu không thể không một tiếng động, vậy khiến cho oanh oanh liệt liệt tốt hơn! Nếu thánh giáo muốn thoát khỏi liên quan vậy thì mượn đao gϊếŧ.”

“Mượn đao gϊếŧ người?” Con mắt Blossom sáng ngời: “Mượn đao của ai?”

Liễu Bích cũng không có nóng lòng trả lời mà nhanh chóng tính toán chủ ý của mình, thầm hạ quyết tâm, Dyland không chết thì mình sẽ có nguy cơ bị giải phẫu, bởi vậy, nên mạo hiểm một chút.

Blossom nhìn chằm chằm bộ dáng suy tư của Liễu Bích, trong lòng biết nàng đang tính kế liền cho nàng thời gian, sau đó mới nói: “Ngươi định mời vị thần bí bằng hữu ra tay? Hắn nguyện ý giúp thánh giáo sao?”

“Có lẽ hắn sẽ tham dự, nhưng ta đang nói là người khác.” Liễu Bích lắc đầu, nói: “Đệ nhất thực nghiệm phẩm của Dyland, thế nào?”

“Ngươi nói ma đầu bị Sophie bắt được?”

Blossom nhíu mày, ánh mắt thâm thúy không thể dò. Trầm ngâm thật lâu nàng mỉm cười nói: “Có người muốn hôm mồng ba tháng hai cứu ma đầu kia, chúng ta có thể đổ tất cả lên đầu kẻ đó, đúng không?”

“Trí tuệ của các hạ khiến ta kính nể!”

Liễu Bích đứng dậy cúc cung cười, lòng thì thầm nói ‘Song nhục ma nhân, dù sao các ngươi cũng đã đắc tội với Học viện Đấu Pháp, vậy đừng quan tâm tới chút oan uổng, hơn nữa điều này có thể cứu mạng cha ngươi.’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.