Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 2 - Chương 40: Đấu thần xuất hiện - Bác Bì



Trong lòng Liễu Bích kinh hãi, dựa vào ánh trăng nhìn kỹ, quả nhiên là dù dung mạo nàng ta cùng Mercury có giống nhau nhưng thân hình còn có chút khác biệt, dù sao Mercury cũng chỉ là thiếu nữ mười sáu tuổi, thân thể khó có thể như một đàn bà. Mà Mercury trước mắt lại có vóc người tương đối trưởng thành, mặc dù không cao nhưng ngực ra ngực, mông ra mông, vừa nhìn biết ngay là một người đã trưởng thành và như một đàn bà.

Lư Mục tới là tốt rồi, cảm tạ bề trên, cảm ơn trời là hảo hữu này không như lần trước còn chậm mấy bước.

“Lư Mục, Mercury mặc dù là nhi tử của thánh nữ nhưng nàng ta liên tục hai lần cắt đứt thánh hình của ta. Luật cũ phải dựa vào quy cũ!”

Bóng đen trên vách tường lời nói nghiêm nghị nhưng lưỡi liềm trên tay lại chậm rãi bỏ ra khỏi cổ Liễu Bích.

Liễu Bích cũng không nói nhảm, nhanh chóng chạy tới bên người Lư Mục thở ra một hơi, nói: “Thật sự rất xin lỗi, tối nay ta thật không biết ngươi đang hành hình, còn có… xin các hạ nói rõ, ngoại trừ tối này thì ta cắt đứt quá thánh hình của ngươi khi nào? Chỉ cần quả thật có, ta tuyệt sẽ không phủ nhận! Với danh nghĩa của mẫu thân ta!”

Lư Mục khoanh tay hộ phía sau Liễu Bích vẻ lạnh nhạt: “Hắn là hộ giả thủ vệ của Toya. Đáng chết! Nhưng đêm đó ngươi xếp đặt hãm hại Lisa quả thật đã cắt đứt thánh hình của hắn!”

Nói xong hắn liếc mắt nhìn ánh trăng trên bầu trời: “Hắc Ám Thánh Hình bị cắt đứt sẽ được chấp hành vào cùng một ngày trong tháng sau, nếu liên tục bị cắt đứt ba lần…”

Bóng đen bên trong vách tường đối diện cả giận nói: “Ta phải ta tội cùng Yết Đế thần hội!”

Liễu Bích ngạc nhiên, điều này thật sự nàng không có khả năng ngờ tới, mặc dù chẳng biết tạ tội theo lời của bóng đen ra sao, nhưng y theo thủ đoạn hành hình tàn nhẫn của họ thì dù không phải tự sát cũng theo quy trình này sao.

Tư duy của người điên quả nhiên thường nhân không thể suy đoán. Lư Mục chậm rãi đi tới, hai tay chẳng biết từ lúc nào đã mang vào móng vuốt từ bao tay sắt, hắn một mặt hướng vách tường đi đến, một mặt nói:

“Ta mặc kệ thánh hình của ngươi thế nào, Hoán Cốt, Mercury là do ta và Bác Bì bảo vệ, ngươi nhất định phải động đến Mercury sao? Hay ngươi muốn bị ta giáo huấn một lần?”

“Hừ! Đại sự quan trọng hơn, hôm nay không cùng ngươi tranh chấp. Mercury, vào ngày này tháng sau ta không hi vọng thấy ngươi ở bên Lisa nữa. Nếu không, cho dù Bác Bì là hộ vệ chiến hay Lư Mục là hộ vệ thủ của ngươi, ta cũng tuyệt không từ bỏ ý đồ.”

Nói xong, bóng đen trên vách tường biến mất không thấy đâu nữa. Nhưng cảnh sắc trên ngã tư đường không có khôi phục lại bình thường, Liễu Bích cảm thấy vô cùng xa lạ.

Liễu Bích cùng Lư Mục nhìn nhau, nhìn dung mạo của Mercury, Liễu Bích cười: “Bằng hữu Tinh Diện của ngươi đã chỉnh cho ngươi khuôn mặt của ta quả là cao tay!”

(Ui trời ơi , các nàng thử nghĩ lấy da mông mà đắp lên da mặt thì sẽ ra sao?? Tinh Diện cũng ác lắm nè)

Lư Mục cũng nhìn chằm chằm Liễu Bích, đôi mắt hắn cũng giống Mercury, hắn lạnh nhạt nói: “Mercury, ngươi khiến cho ta rất kinh ngạc! Vốn muốn cho ngươi cả đời làm người thường, kết quả ngươi lại tự mình bước lên con đường đấu thần.”

Liễu Bích bất đắc dĩ nhún vai, nói bâng quơ: “Vận mệnh luôn không thể nắm lấy, không phải vậy sao?”

Một mặt nói, một mặt nàng tính toán, Lư Mục tới cũng hiểu rõ nhiều ít bao nhiêu về nàng? Bách Sắc Thần Công, thượng thiên toả* (mở thánh khí đấy) của nàng là hắn còn không biết.

“Đúng vậy, vận mệnh luôn không thể nắm lấy. Có bao nhiêu năng lực ta sẽ gánh lấy bao nhiêu trách nhiệm. Ngươi bây giờ có thể biết một việc, mẫu thân của ngươi Maya….”

Liễu Bích không đợi hắn nói xong liền nói tiếp: “Mẫu thân là thánh nữ của Dã Tổ thánh giáo, cũng chính là thực nghiệm phẩm của Dyland. Ngươi cùng năm người khác là Yết Đế thánh đồ, mà Dyland, hắn là phản đồ của Dã Tổ thánh giáo, hắn tiến hành thí nghiệm độc ác hạng nhất trên người mẫu thân ta. Bây giờ thực nghiệm này kéo dài tới trên mình ta, có phải không?”

Liễu Bích nhìn ánh mắt kinh dị của Lư Mục, cười nói: “Vô luận là vì mẫu thân hay vì bản thân ta, ta đều muốn cùng Dyland là địch. Dyland phải chịu bị trừng phạt!”

Khuôn mặt âm lãnh của Lư Mục lộ vẻ tươi cười: “Ngươi làm sao mà biết?”

Bằng một câu hỏi này đủ để Liễu Bích khẳng định, hắn đích xác không phải lúc nào cũng đi theo bên người nàng, bởi vậy hắn hoàn toàn không biết nhiều chuyện của mình.

Liễu Bích chỉ huyệt thái dương của mình: “Ta nghĩ rằng ta không hề ngu ngốc! Lư Mục miện hạ tôn quý, xin người hãy nói mọi điều cho ta biết, không phải chỉ là một chút.”

“Ha ha ha!” Lư Mục nở nụ cười, tiếng cười của hắn sang sảng, hắn không có danh hào cùng thủ đoạn lãnh khốc: “Được rồi, chuyện giáo hội nếu ngươi đã biết thì ta sẽ nhờ Bác Bì kể cho ngươi nghe, vì hắn là hộ vệ chiến của ngươi.”

Từ đằng xa một bóng người cao to vạm vỡ, giống như người đã học võ từ lâu bước tới. Hắn chính xác là Bác Bì, nhưng khổ nổi hắn cũng treo khuôn mặt của Mercury lên mặt, không đoán được mặt mũi ra sao, hắn nói: “Nếu muốn bắt đầu ta sẽ kể cho ngươi nghe chuyện về ngoại công và mẫu thân ngươi.”

Ngoại công? Người quả nhiên không phải là tiểu quý tộc theo như lời đồn, mà là giáo chủ của Dã Tổ thánh giáo.

“Ngày ba tháng hai, thần quang trên Địa Cung Sơn. Ngày ba tháng hai, ba mươi năm trước, giáo chủ đại nhân trong lúc đi cướp lấy vật phẩm trên Địa Cung Sơn đã không trở về. Mất tích cùng người còn có Tả sứ thần thánh trưởng lão, sau đó sáu vị thánh đồ chúng ta y theo pháp điển đưa vị Hữu sứ thần thánh trưởng lão Dyland lên làm giáo chủ. Không ngờ chuyện này lại là họa căn của ngày sau.”

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Dyland không phải là giáo chủ kế nhiệm vì hắn không thừa hưởng được truyền thừa khả năng. Hắn không cam lòng chỉ làm một võ sĩ cấp năm nhỏ bé, một giáo chủ vô năng, vì vậy hắn nghĩ ra một biện pháp để thu được thần lực của Yết Đế thần, mà biện pháp này tự nhiên là luyện kim thuật mà hắn am hiểu nhất.”

Liễu Bích một mặt nghe, một mặt nhanh chóng suy tư: “Ta hiểu rồi, muốn nghiên cứu thần lực của Yết Đế thần làm sao truyền thừa được sẽ phải nghiên cứu lịch đại giáo chủ, mà ngoại công ta đã mất tích, cho nên Dyland đành mượn huyết mạch của mẫu thân – Maya thánh nữ làm thực nghiệm phẩm!”

Lư Mục cùng Bác Bì gật đầu, sau đó hắn nói: “Dyland dùng nữ nhi của tiền nhiệm giáo chủ làm thực nghiệm, chuyện này dẫn đến sự quyết liệt giữa sáu vị thánh đồ chúng ta, sau đó trải qua nhiều chuyện phức tạp mà tối nay không tiện nói chi tiết, ngươi chỉ cần biết rằng bây giờ ta cùng Lư Mục, Tinh Diện, Hoán Cốt ủng hộ Maya. Mặt khác, luyện kim thuật ta hiểu không nhiều lắm, chỉ biết là Dyland đã hạ một vật tên là ‘Thánh Linh’ gì đó lên người Maya, bây giờ thứ này rất có thể được di truyền trên người ngươi, chứng cớ là ngươi kháng cự huyết mạch của Michael mà sinh ra tóc màu hoàng lam.”

Liễu Bích tiếp lời: “Cho nên Dyland mới muốn bắt ta làm thực nghiệm phẩm?”

Nàng vươn bốn ngón tay: “Ta hiểu được, nhưng có mấy vấn đề cần ngươi trả lời. Thứ nhất, tại sao bên người đại ca ta phải có Hoán Cốt làm thủ hộ? Hắn là tóc đỏ, lại không kế thừa Thánh Linh? Thứ hai, dưới chân núi Địa Cung Sơn rốt cuộc là có cái gì mà khiến cho ngoại công ta mất tích? Thứ ba, Tinh Diện là thủ hộ cho ai trong nhà ta, có phải hắn là thủ hộ cho nhị ca và tứ muội? Thứ tư, nhị ca ta có đúng là có một vị thủ hộ đấu thần không? Trọng yếu nhất là vấn đề này…”

Liễu Bích cười cười. “Nếu các huynh trưởng của ta có đấu thần thủ hộ thì bọn họ có biết hay không?”

Bác Bì rất đơn giản mà chuẩn xác trả lời: “Vấn đề này ta có thể trả lời chính xác cho ngươi. Đầu tiên, Hoán Cốt đồng thời bảo vệ cả hai vị huynh trưởng, bất quá nhị ca, tứ muội ngươi thiên tư hơn người, lại có cá tính mạnh mẽ nên không cần người khác bảo vệ! Mà ngươi kế thừa Thánh Linh của Maya, cho nên càng khiến ta chuyên tâm bảo vệ ngươi, còn nữa Tinh Diện Quân, hắn ta không phải thủ hộ cho ai cả, hắn là pháp thần mộc hệ so với việc đi đánh nhau thì hắn có công việc khác thích hợp hơn. Tiếp theo, từ trước Địa Cung Sơn đã có một truyền thuyết, phía dưới nó cất dấu một kho báu, hàng năm vào ngày ba tháng hai sẽ thả ra pháp khí cường thịnh nhất. Đây là ngày ba tháng hai, thần quang, Địa Cung Sơn.”

Nói đến đây, hắn do dự một chút: “Toya hẳn là không biết nhưng cha ngươi Browny có biết một ít, hắn rất có thể linh mẫn nhận ra ngươi lúc sanh có thể không phải là nhi tử của hắn, mà là một quái thai.”

Thái độ của Browny thì Liễu Bích cũng không quan tâm, nhưng Toya hẳn là không biết. Nàng định đặt câu hỏi tiếp theo, nhưng Bác Bì đã nói tiếp: “Tốt lắm, đi vào chuyện chính, bây giờ ngươi phải biết chuyện mà ngươi không biết.”

Bác Bì đánh mạnh vào lưng Liễu Bích: “Mẫu thân ngươi Maya, trong lăng huyệt không tìm thấy xác của nàng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.