Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 2 - Chương 9: Loran và Steven



Robin mang theo Loran quay về túc xá, chỉ còn lại chúng đệ tử và thông tin ba ngày sau bắt đầu một tháng huấn luyện kinh khủng. Các đệ tử cũng không còn tâm tình ăn uống nên Ruby liền vội vã kết thúc tửu yến.

Trở lại túc xá số mười sáu, cũng chính là cái tiểu viện lẻ loi của mình. Lúc này Liễu Bích liếc liếc mắt, cách vách là túc xá số mười bảy cũng là nơi ở mới của Loran và Emily. Chết tiệt, mình và cặp song mỹ kia làm hàng xóm, cái này không phải sẽ tạo cơ hội để mình phạm sai lầm sao?

Bất quá, cặp mắt màu lam của Loran kia thật là quá quen thuộc!

Vừa mở cửa ra đã thấy Băng tuyết tộc Jame lúc này đã chuẩn bị xong bữa tối. Vừa thấy Liễu Bích trở về hắn ra đón chào rất thân thiết, cười nói: “Chủ nhân tôn quý, hoan nghênh ngài quay về. Ngài và các học sinh tụ hội nhất định có rất nhiều thuận lợi.”

Liễu Bích nghiêm mặt không có để ý đến hắn, trực tiếp đi về phía phòng mình.

“Jame, ta muốn nghỉ ngơi trong chốc lát. Nếu có người tìm ta, ngươi nói là ta ra ngoài rồi…. À phải rồi, ngoại trừ đại ca ta và các vị sư phụ học viện.”

“Vâng, ta hiểu!” Jame đi theo Liễu Bích, nói: “Chủ nhân, vừa rồi ngài không có mặt ở đây nên ta đi ra ngoài nghe ngóng một chút. Một số đệ tử năm trước nói cho ta biết, ba ngày sau cường hóa huấn luyện sẽ rất kinh khủng, người nên cẩn thận nhiều hơn. Nghe nói năm ngoái…”

Ồ? Tên Băng tuyết tộc này rất thông minh nha! Phải rồi! Cũng nên thưởng cho năng lực của tên nô tài này.

Liễu Bích từ trong ví xuất ra chục hoàng xu cấp cho Jame: “Ngươi làm rất tốt, thưởng cho ngươi đấy. Từ nay về sau ngươi nên tìm hiểu nhiều một chút các thông tin nhạy cảm của học viện này, có tin tức gì mới phải thông báo cho ta biết.”

“Ôi chủ nhân, thỉnh cho phép ta ca ngợi…. Hắc hắc, Jame hiểu được mà, ngài không nghe ta nói nhảm. Ta sẽ đến hỏi các học sinh khóa trên về các điều cần chú ý khi tham gia cường hóa huấn luyện. Nếu ngài không thích bị người khác quấy rầy ta sẽ khóa cửa lại.”

Hắn chạy ra tới cửa rồi dừng lại nói: “Chủ nhân, cơm chiều ta đã đặt ở trên bàn, nước tắm ở phía hậu viện. Phải rồi, do không được ngài phân phó ta cũng không dám tiến vào phòng ngủ của ngài, còn có bình hoa mật tửu đặt ở trong thư phòng.”

Tên Jame này quả nhiên là tên nô ɭệ tuyệt vời, sợ rằng kể cả tên chủ nhân hà khắc nhất cũng có thể cảm thấy thoải mái được. Đáng tiếc hắn lại là Băng tuyết tộc, Liễu Bích lắc đầu. Trong thế giới đấu thần này, kinh nghiệm của mọi người trong vòng một ngàn năm có nói – Băng tuyết tộc rất dễ phản bội. Chính mình cũng không thể quá tin tưởng vào hắn.

Liễu Bích về tới phòng liền tiếp tục nghiên cứu pháp bảo tiên gia.

Việc đầu tiên muốn làm chính là xem pháp bảo có thể đem đến một chỗ khác như khu bàn tay hay không? Bằng không có thể tưởng tượng ra một trường cảnh – đại chiến sắp tới Liễu Bích gặp phải kẻ địch sinh tử. Địch nhân từ bàn tay lấy ra thánh khí trong khi Liễu tiểu thư hét lớn một tiếng ‘Thánh khí của ta đây’, nói xong nàng đưa bàn tay xoa xoa nặn nặn bộ ngực…

Tưởng tượng ra như vậy làm Liễu Bích dở khóc dở cười, giấu thánh khí ở khe ngực đúng là khó tưởng tượng được. Chẳng lẽ cứ mỗi lần chiến đấu là nàng phải lột áo ra à?

Hay là trực tiếp làm cho các pháp bảo nổ tung nịt ngực mà bay thẳng ra? Cái này cũng không được, chẳng lẽ nàng để không mặc áo mà đi ra chiến trường?

Còn hơn cả doạ cho bọn nam nhân phụt đầy máu …

Hoàn hảo! Trải qua nghiên cứu của Liễu Bích thì bốn bông hoa ở Nhất Cung, cũng chính là Cẩm chướng, tường vi, nguyệt quế và bách hợp, bốn đóa hoa có thể bay đến vị trí nào của nàng là hợp lý? Liễu Bích thử để Hồng Cẩm Chướng và Bạch Tường Vi ở hai bên tay, Lam Nguyệt Quế chính là kho hàng, nên phải để ở một nơi không ai để ý đến, còn đoá hoa còn lại chưa hiểu công năng nhưng cũng để ở đâu đó tiện lấy ra, như vậy đồng thời vừa có thể phòng ngừa địch nhân đánh lén từ phía sau.

Thí nghiệm thứ hai của Liễu Bích chính là công năng của Hoàng Bách Hợp là gì?

Thật đáng tiếc, thí nghiệm này của Liễu Bích đã thất bại, nàng không thể hiểu được bông hoa ngu ngốc này có công dụng gì, nàng cũng đã nghĩ tới dùng nó để bay lượn nhưng thật không may là cũng không được.

Nhìn vào ba đoá hoa trước mắt dụng được nhưng chỉ sử dụng chưa đến năm phần mười, cũng giống như Liễu Bích kiếp trước có thể tuỳ tiện cầm súng mà nã đạn, nhưng rồi nàng lại không biết chỗ gắn đạn mới là chỗ nào?

Không tưởng, trước hết phải điều khiển được bốn bông hoa đầu tiên một cách thuần nhuyễn đã, mà điểm này thì Liễu Bích vẫn chưa đạt đến.

Bất quá nàng tin tưởng rằng, thiện sự mình làm càng nhiều, thì chắc chắn sẽ có pháp bảo giúp mình di chuyển trên không trung.

Liễu Bích nghiên cứu kết thúc thì trời cũng đã về đêm rồi, nàng đi tới bên ngoài ban công cửa sổ muốn động gân cốt một chút, nhưng vừa mới ra ngoài nàng đã lập tức quay trở về.

Gian túc xá của Liễu Bích là một tiểu viện độc lập, trước tiểu viện là vườn hoa, hậu viện thì là sân luyện công, ở giữa có một sân thượng có hai tầng, tất cả các sân chung quanh đều có cùng kiểu kiến trúc giống nhau. Lúc Liễu Bích đi tới ban công lầu hai thì phát hiện ban công bên cạnh đang có một người đang đứng – Loran.

Chết tiệt, hắn thật sự đã đến rồi.

“Chủ nhân, ta đã nghe được một tin tức tốt!”

Băng tuyết tộc Jame đang chạy trở về, vừa vào đến cửa hắn đã tìm ngay Liễu Bích nói: “Chủ nhân, ta đã nghe được một sự kiện, trước ngày bắt đầu huấn luyện có rất nhiều giáo công tại học viện này đi giám định đường bộ. Xem ra cường hóa huấn luyện năm nay chắc là chạy đó!”

“Tốt!” Jame thật sự không tệ, Liễu Bích âm thầm tán thưởng cho hắn vài đồng hoàng xu.

Băng tuyết tộc sau khi tiếp nhận hoàng xu vừa định cảm tạ thì đột nhiên thần sắc biến đổi, hai tay không ngừng sờ sờ hai mũi.

“Jame, ngươi ngửi được cái gì rồi?” Liễu Bích ngạc nhiên hỏi.

Jame con mắt đảo một vòng, nói: “Chủ nhân, ta tại bờ sông thấy được rất nhiều việc thú vị, ngài theo ta đi xem sao.”

Nói xong hắn nháy nháy mắt với Liễu Bích.

Chủ phó hai người đi tới bờ sông, rời xa túc xá ban nãy. Lúc này Jame mới hoảng sợ bất an nói: “Chủ nhân, vừa rồi ta ngửi thấy một mùi rất kỳ quái, cái mùi này rõ ràng bị người đó dùng nhiều thứ để quấy nhiễu. Bất quá, cái vĩ đại nhất của cái mũi Băng tuyết tộc chúng ta là cho dù bị nhiều thứ quấy nhiễu vẫn có thể ngửi ra được mùi chính xác! Chủ nhân, chính là cái mùi của song nhục ma nghiệt mà ngài đã gặp tại vùng gần cảng Dan!”

“Ma nữ Hera và ma đầu Steven?”

Liễu Bích linh quang chợt lóe. Trời ạ, đúng là cặp mắt màu lam của Steven rồi! Chết tiệt, Steven đã dịch dung thành Loran để tiến vào Học viện Đấu Pháp.

“Chủ nhân ngàn vạn lần không nên biểu hiện ra hình dáng kinh ngạc như vừa rồi. Ta chính là sợ đám ma nhân kia nghe được chúng ta đối thoại nên mới đưa ngài đến bờ sông nói chuyện. Nói không chừng ma đầu nọ lại đang nhìn chúng ta đó!” Jame ra vẻ bình tĩnh nói, bất quá trên mặt tên Băng tuyết tộc hắn lại đầy vẻ sợ hãi.

Liễu Bích liếc mắt về phía Steven ở lại túc xá mười bảy, thầm nghĩ chính mình cũng từ ánh mắt nhận ra Steven, vậy hắn có thể nhận ra nàng hay không?

Lúc này bên trong túc xá số mười bảy, Steven ngồi trên ghế nhắm mắt trầm tư. Bên cạnh nàng lúc này còn có Emily đang nằm ngủ thiếp trên giường và còn có hai vị trung niên ăn mặc rất bình thường.

“Công tử, người đang nghĩ gì vậy? Hôm nay ta thấy người thường xuyên nhìn lén sang sân bên cạnh, có phải là xem cái tiểu nữ mỹ nhân kia không?” Vị trung niên nữ nhân nói với vẻ thành kính về hướng Steven.

“Anna, không được đùa cợt, để ta bình tĩnh một chút! Cặp mắt của Mercury giống như đúc với cặp mắt của vị đấu thần hùng mạnh kia!”

“Có thể sao? Nàng ta chỉ là một tên đệ tử bình thường thôi mà, năm nay cũng chỉ mới mười lăm tuổi!” Vị trung niên nam nhân tên Max nói một cách kinh ngạc: “Hơn nữa rất khó để nhận ra cặp mắt của một người a, con mắt loài người rất hay biến đổi mà.”

“Không, ngươi có nhớ không? Ta có nói qua cho ngươi về vị đấu thần đã cứu ta lúc trước, bọn ta dùng mê hồn câu và nhiếp hồn thuật với hắn.”

Max kinh ngạc thè ra đầu lưỡi – phương thức biểu đạt sự kinh ngạc của hắn rất cổ quái.

“Nói như vậy, Mercury có thể chính là vị đấu thần kia?”

“Ta cũng không chắc chắn, dù sao cường giả như ả hoàn toàn có thể thoát khỏi nhiếp hồn thuật của ta, ta phải tiếp xúc ả thêm từng bước một.”

Anna liếm môi: “Hay là đêm nay đi thử nàng xem?”

“Ngươi điên à?” Steven giữ lấy tay của Anna lại: “Nơi này là Học viện Đấu Pháp, chung quanh có không biết bao nhiêu cao thủ. Mà ngươi hiểu về Mercury sao? Nếu nàng ta thật sự là vị đấu thần kia, nếu ngươi mà đi tập kích nàng, ta nghĩ nàng nhất định chẳng do dự mà gϊếŧ ngươi!”

Anna sau khi cân nhắc kỹ càng, liếc mắt nhìn Max, sau đó cũng phải từ bỏ cái ý nghĩ lớn mật này. Nàng thở dài tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Sì sì, nếu lúc đó ta ngửi được mùi vị của vị đấu thần kia thì tốt quá, đáng tiếc lúc ấy ta quá chú ý đến Severos…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.