Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 3 - Chương 12: Kẻ theo dõi ta



“Tiểu thư, làm sao vậy?” Hoán cốt thấy khóe miệng Liễu Bích lộ ra một nụ cười quái dị, không khỏi dừng lại hỏi.

“Có khách!”

Tay Liễu Bích đặt lên song cửa của lầu, kết cấu khóa của thế giới đấu pháp này chỉ dừng lại ở trình độ trước tiền kiếp trước nữa, loại này trong mắt Liễu Bích như món đồ chơi song hoàn tỏa tầm thường của con nít ranh đã là khoá cao cấp nhất rồi, cùng thánh khí tỏa căn bản là không khác gì, hai cái trình độ kỹ thuật kém nhau tới mấy trăm năm, đây cũng là nguyên nhân mà trộm đạo của thế giới này không ai có thể mở thánh khí khóa.

Người khác có lẽ không để ý, nhưng Liễu Bích rất dễ dàng phát hiện hai mắt khóa nhợt nhạt, có người đã thử phá khóa.

James sẽ không mà Liễu Bích tuyệt sẽ không phá khóa của mình.

Cái này không phải trộm đạo thì là cái gì? Hơn nữa từ trình độ cho thấy, là do ‘cao thủ’ mở khóa của thế giới này gây nên.

Liễu Bích quay đầu nhìn thoáng qua hai trướng bồng cách đó không xa, lão cờ bạc cùng lão thầy bói đều không thấy đâu, nhưng lúc đêm thế này, bên cạnh Vô Lượng hà có rất nhiều cặp tình nhân đệ tử đang tản bộ.

Tra xét dấu vết rất nhỏ trên khóa, Liễu Bích cười nói: “Hai người hợp tác mở khóa, bên ngoài có rất nhiều đệ tử, bọn họ không có khả năng đi giữa ban ngày, càng không có khả năng giữa ban ngày ban mặt phi thân đến, vậy nhất định là từ lan can cách vách mà sang sân này. Hắc hắc, kỹ thuật quá kém, loại đồ chơi này muốn hai người có thể mở, quả thực hỗn trướng mà!”

Một mặt nói, Liễu Bích một mặt mở khóa, vào cửa kiểm tra: “Quái lạ!”

Hoán cốt mặc dù thực lực mất, nhưng đối với phương diện mở khóa cũng một khiếu không thông, hắn nhìn một chút xung quanh không có vẻ gì dị thường hỏi: “Tiểu thư, đã mất đồ vật gì sao?”

“Quái là không mất gì cả!”

Trên tay Liễu Bích hiện ra một đóa Tường Vi màu trắng: “Phòng ngủ chỉ có hơn khoảng ba mươi hoàng xu, còn có không ít châu báu đồ chơi của bối bối, nhưng không thiếu thứ gì, nếu hai tên trộm không phải cướp tiền! Thế ta làm gì có gì khác, chỉ có vài món thí nghiệm phẩm của Dyland! Đáng tiếc, để cho ‘khách’ thất vọng, bọn họ không biết ta cất giấu đồ tốt trong mỹ ngực của ta.”

“Hừ, hai tiểu mao tặc này tự cho mình thông minh, lại không nghĩ ta đã nhìn ra có khách tới! Không tưởng bọn họ đã căn bản bại lộ ý đồ!”

Liễu Bích cười lạnh nói: “Nếu bọn họ lưu lại nhiều dấu vết một chút, lấy đi tài vật, nói không chừng ta còn nghĩ có người nhìn đống tài vật của ta đỏ mắt, thuận tay lấy đi mấy đồng bạc lẻ tiêu xài. Nhưng bây giờ…ây da!”

Hoán cốt sắc mặt âm lãnh gật đầu: “Bọn họ tìm thứ gì đó mà Dyland lưu lại! Nhưng thật nghiệm thất của Dyland đã bị một trận hỏa hoạn thiêu hủy, biết tiểu thư ngài là người có di sản của Dyland, chỉ có thánh giáo!”

“Còn có một trường hợp khác, có ít ‘khách nhân’ biết bối bối đến từ thật nghiệm thất của Dyland, bọn họ muốn thu dưỡng bối bối cũng có thể, ta phải xem di sản của Dyland!”

“Nếu như vậy, thì có chút phiền toái! Luyện kim thuật thí nghiệm phòng của Dyland là cơ mật cao nhất, người có thể biết bối bối tiểu thư đến từ nơi nào, nhất định không đơn giản!”

Liễu Bích gật đầu: “Có người vì di sản của Dyland, chơi chúng ta!”

Nàng âm thầm cắn răng, lần này thật sự là đại bất hạnh trong bất hạnh, nếu mình không phải nữ vương của giới đạo tặc, chắc chắn còn không phát hiện ra ‘khách’ tới, vậy cũng không có khả năng nghĩ có người, hoặc tổ chức để ý tới mình!

Che dấu thực lực là rất cần thiết, tựa như lần này, nếu đối thủ biết mình là nữ tặc tỏa, vậy tuyệt đối không xuất loại thủ đoạn này, chính mình cũng không thể nào phát hiện ra đối thủ.

Trầm ngâm chốc lát, Liễu Bích nói: “Ngươi phải mất bao thời gian mới khôi phục thực lực?”

“Một tháng có thể khôi phục sáu phần đấu khí, bất quá muốn khôi phục trạng thái đấu khí hòa pháp khí, cũng phải giống Bác Bì, bế quan ba tháng!”

Thời gian quá lâu! Nhưng Hoán cốt bây giờ cũng không có tác dụng gì, phải cho hắn đủ thời gian khôi phục thực lực!

Liễu Bích nhíu mày nói: “Ngươi mau đi, phía dưới túc xá có một hầm, rất an tĩnh, thích hợp trị thương! Mặt khác Lisa cũng ở đó!”

Ba tháng, trị cần mình bình an vượt qua ba tháng, đến lúc đó Bác Bì Hoán Cốt Lư Mục và Tinh Diện đều bên người, lại có Sophie là kí danh sư phụ, mình sợ gì?

Hoán Cốt rời đi, Liễu Bích vào trong viện nhìn quanh một chút, ‘khách’ hẳn là cách vách mà tới, mà hai hàng cư của mình, mụ Ruby mười bảy túc xá số còn có mười lăm túc xá số Loran!

Đương nhiên, Loran không phải Steven, sự thật thì Loran đích xác là đệ tử, bất quá hắn ta bị nhiếp hồn thuật của Emily khống chế, đã ngây ngốc một thời gian dài, đến khi Steven rời đi, Loran xui xẻo mới mang theo trí nhớ trống rỗng tỉnh lại, cùng với danh tiếng ‘kẻ quên lãng’.

Loran không có khả năng có vấn đề gì, nếu không hắn ta sẽ không bị rơi vào tay Steven. Vậy, chỉ có ả Ruby?

Liễu Bích đi lên lầu hai, nhìn thoáng qua túc xá của Ruby ở cách vách, bên trong đèn còn sáng, tiếng người vang ra, Ruby lại mở cái gì động học liên nghị hội.

Trong đầu hiện lên tư liệu về Ruby, tiểu nhi tử nhỏ nhất của đại lục phú hào Jun thế tộc, Shiva thần duệ, thể trạng ú nụt, thực lực thì chỉ là pháp sĩ cấp hai sơ giai, hơn nữa ả lại là tiểu bộ viên trong giám sát bộ, còn thuộc loại hạ bét của tiểu đội.

Ả rất đầu cơ trục lợi, thích tính toán đều nhục hạ, bất quá có chân bản lĩnh, tinh thông mười loại ngôn ngữ bất đồng! Một ngôn ngữ ngoại giao thuật gia thiên tài!

Bất quá một người như vậy tại đấu thần học viện cũng có trăm người, chẳng có chuyện gì?

Chính là các loại dấu vết cùng phân tích đều cho thấy, ‘khách’ đích thật là từ trong viện của Ruby tới. Vậy, ‘khách’ mặc kệ là Ruby, hay là lợi dụng nhà ả, đều nhất định quen biết Ruby.

“Ruby! Ta đến xem ngươi trước!” Liễu Bích đi tới cửa mười bảy túc xá số, gõ cửa.

“Ai nha, Mercury tổ trưởng, mời vào, mời vào!” Ruby thân thiết tiếp đón, vừa thấy Liễu Bích đã mừng rỡ:

“Các bằng hữu thân ái, Mercury tổ trưởng tới!”

“Chẳng lẽ là Mercury đồng học của giám sát bộ? A, đấu thần tại thượng!”

Đệ tử tham gia liên nghị hội đều đến, mười mấy người, nam có nữ có, cả bọn đều tươi cười hoan nghênh, ít nhất nhìn qua phi thường thân mật, Liễu Bích lộ vẻ của một giám sát bộ tổ trưởng hàng đầu, nắm quyền to.

Ruby vổ vỗ tay nói: “Mercury tổ trưởng nói thông ngữ ViquinX, hội này đều nói tiếng ViquinX, sẽ không cần ta phiên dịch!”

“Không, sao có thể! Gần đây ta cũng có nghiên cứu ngôn ngữ, ba loại ngôn ngữ thông dụng trên ba đại lục cơ bản đều nói được!”

Liễu Bích thầm cười Ruby ngươi, ngươi làm người như vậy, sau đó tham lưu tâm tình hình trong viện.

Sân của Ruby cùng Liễu Bích đều là cần có tiền mới mua được, là một khoảng đất rộng, hình vuông, hơn trăm mét vuông, giữa có một hoa đàn, bốn phía đều là cây cỏ… rất bình thường, nhưng!

Liễu Bích đặc biệt để ý tới mặt tường gần tức xá của mình, đột nhiên phát hiện cỏ phía dưới rất không bình thường, lam thảo rất bình thường lại thấy không có vẻ bình thường, loại này có thể làm rối loạn khứu giác của Băng tuyết Tộc.

Mấy lá mai diệp thảo bị dẫm đạp xuống, nếu không phải tặc nhãn của Liễu Bích, hơn nữa ả đặc biệt lưu tâm để ý loại mùi có thể làm rối loạn khứu giác của Băng tuyết Tộc tại cản Dan, giờ phút này thật sự không phát hiện được.

Hẳn là đúng rồi, ‘khách’ này biết trong nhà mình có Băng tuyết Tộc, cho nên trong khi ‘bái phỏng’ đã mang theo lam thảo, mà sau khi ‘bái phỏng’, trở lại viện của Ruby, bọn họ lại ở chỗ này thay trang bị, sau đó nghênh ngang đi ra sân của Ruby.

Mấy lá lam thảo này, hẳn là trong lúc bọn hắn thay đồ rơi ra, hoặc là khi làm sạch hiện trường thì lẫn vào cỏ.

Liễu Bích làm bộ không thấy, đi vào trong lầu, tựa như một đệ tử tham gia tụ hội: “Ruby đồng học, chúng ta ở cạnh nhau đã mấy tháng, ta lần đầu tiên tới túc xá của ngươi, thật sự xin lỗi!”

“Đâu nào, hẳn là ta không bái phỏng tổ trưởng mới phải!”

Ruby một mặt tiếp đón các học sinh hưởng dụng tửu phẩm, một mặt cười nói: “Tổ trưởng ngươi lần này tới là…”

Liễu Bích sớm đã nghĩ ra từ để nói, cười nói: “Lần này.. kỳ thật ta tới tìm nguơi bàn việc, ta gần đây vừa mới kiếm được một khoản lớn, ta mặc dù không hiểu kinh doanh, nhưng biết, tiền đẻ ra tiền, không thể lưu lại trong tay khiến phiền muộn! Nhưng sinh ý ta lại không hiểu rõ lắm, mà hai vị huynh trưởng của ta còn không bằng ta, cho nên ta nghĩ đến ngươi...”

“A, nguyên lai là như vậy, tốt! Tổ trưởng, ta không dám ba hoa, có thể kiếm sinh ý, Jun thế tộc chúng ta toàn bộ đều là ‘tay tốt’!”

Ruby lập tức biến thành bộ dáng một thương nhân tinh minh, con mắt mở to, xuất ra mọt cái bút lông, một mặt ghi chép, một mặt hỏi: “Tổ truởng ngươi muốn làm ăn gì? Khoảng bao nhiêu?”

“Ngươi có ý kiến thế nào?”

Ruby xấu hổ, Mercury thật không hiểu việc làm ăn, hễ mở miệng là để hợp tác giả cho ý kiến? Nàng ta làm ăn, bất quá Mercury dù sao cũng là tổ trưởng, chính mình nên thành thật làm ăn với ả, không nên chơi nàng.

“Nếu ta nói, không lâu trước ViquinX động đất thủy tai, đây là một cơ hội tốt, sau đại tai công tác trọng kiến nhất định cần tới lượng lớn vận thâu nghiệp, mà ngươi là thần duệ Michael’ Jeans, P’Linding nữ huân tước, bản thân thật sự là có thể hơn hẳn người khác…”

Rất nhanh, Ruby đề ra một kế hoạch buôn bán mậu dịch khoảng nửa ngàn pha lê, Liễu Bích sửng sốt, tiểu ma nữ này thật có chút bản lãnh.

“Kế hoạch của ta là như thế, bởi vì chúng ta lần đầu hợp tác, giá làm ăn ban đầu chỉ có thế này, nhưng ta tin tưởng, chúng ta sau này sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn! Vậy, ngươi trước xem kế hoạch này của ta, ngày mai chúng ta bàn chi tiết ra sao?”

Liễu Bích tiếp kế hoạch thư, tựa hồ lơ đãng hỏi: “Tốt, ta đêm nay xem lại, được rồi, ngươi xem qua nữ nhi ta thu dưỡng chưa? Nha đầu đáng yêu chứ!”

Nhìn qua, Liễu Bích như một người mẹ yêu thích nữ nhi đáng yêu.

“Còn không có, bất qua ta có nghe nói, đang muốn mang lễ vật tới cho tiểu nữu nhi kia!” Thần sắc Ruby không có gì dị thường.

Được rồi, hôm nay đủ rồi, để tránh đả thảo kinh xà, ngày sau ta lại chậm rãi chơi người. Liễu Bích lại cùng đồng học trao đôi một hồi, sau đó mới phản hồi túc xá của mình.

James đã trở lại, đang ở phòng khách lầu một, thừa dịp để bối bối ngủ, thu dọn phòng.

“James, hôm nay ngươi có phát hiện chuyện gì kỳ quái, tỷ như, có người ở gần túc xá, hoặc là có người muốn nghe tình hình của ta cùng bối bối?” Liễu Bích hỏi.

James sửng sốt, cẩn thận nghĩ một chút nói: “Vừa rồi ta ôm tiểu thư đi dạo, đích xác có mấy người hỏi lai lịch của tiểu thư, bất quá bọn họ đều là gặp trên đường, nhìn tiểu thư đáng yêu, cho nên thuận miệng hỏi. Chuyện rất bình thường… có người đến, ta ra mở cửa.”

Đã trễ thế này, ai có thể tìm mình?

Liễu Bích theo James ra cửa, cửa mở, bên ngoài một trung niên bốn mươi tuổi mặc một bộ quần áo của quý tộc bình thường, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua là một tiểu quý tộc rất bình thường. Bất quá, hai măt đỏ sậm, mang theo một cỗ sát khí uy phong lẫm lẫm, làm cho người ta vừa nhìn đã nghĩ tới một mãnh tướng từng ra sa trường.

“Ngươi chính là Mercury?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.