Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 3 - Chương 14: Severos đạo sư - Hạ



Theo như lời Hoán Cốt, năm đó Dyland quen viện trưởng Severos khi ông ta làm viện trưởng đã được mười năm, như vậy tính ra, Severos cùng Dyland đã quen nhau hơn bốn mươi năm. Thời gian bốn mươi năm, chỉ cần bọn họ không phải là cừu nhân thì dám chắc đã trở thành bằng hữu tương đối tốt.

Severos đối với thực nghiệm của Dyland hiểu rõ bao nhiêu? Hắn có biết bối bối đền từ tầng thực nghiệm thất thứ mười chín không?

Liễu Bích nghi hoặc nhưng mặt ngoài vẫn nhanh chóng cười nói: “Việc này … Tốt lắm, đạo sư, ngài lúc nào có thời gian? Ta tùy thời có thể mang hài tử tới. Bảo bối của ta thật sự rất đáng yêu! Rất đáng yêu!”

Với ảnh hưởng lực của Severos trên Huyền Vũ đảo thì lão muốn gặp bối bối là quá dễ dàng, Liễu Bích cởi mở một chút, không chối từ.

“Mau đi, bởi vì ta lập tức sẽ chuẩn bị một việc phi thường!”

Nói xong, Severos từ tủ lấy ra bút kí đưa tới trước mặt Liễu Bích: “Ta là thủy hệ phong hào đấu thần cùng thiên phú của ngươi vừa tương ứng, đây là chí tâm pháp điển do ta ngự bút, ngươi trước tiên cầm lấy xem. Có gì không hiểu thì hỏi ta, còn về mộc hệ đấu khí của ngươi ta đã xem qua Shin có thể dạy cho ngươi một ít công phu võ sĩ mộc hệ.”

Liễu Bích tiếp nhận ngự bút, nói lời cảm tạ, Severos lại nói: “Với tư chất của ngươi thì trước khi đại khảo trong năm vào tháng bảy tới ít nhất cũng có thể tăng cấp lên pháp sĩ thượng giai tam cấp, chiến kỹ của ngươi có chưa?”

Đấu sĩ hay pháp sĩ cấp một chính xác là dùng tự nhiên thần lực hệ mà nương tựa vào, có thể vận dụng thánh khí cấp thấp. Cấp hai của pháp sĩ cùng đấu sĩ chính là phải dùng thành thục tự nhiên thần lực hệ, biểu hiện gặp qua chính là dùng hệ tự nhiên mà biến hóa thành hộ thuẫn bảo bọc cơ thể. Mà về cấp thứ ba chính xác là dùng các kĩ năng cũng như toàn bộ kiến thức, có thể bắt đầu căn cứ giải thích của chính mình với tự nhiên nguyên lực, tu luyện độc môn chiến kỹ* của mình.

Độc môn chiến kỹ có hai loại phương thức, một loại là tiền bối khai sáng truyền cho hậu nhân, tựa như Saint. Michael gia tộc bí truyền có Viêm Hỏa Kiếm Thánh Michael’ Jeans, cùng với một số bí kỹ thông dụng trong Học viện Đấu Pháp, đương nhiên đều rất thấp, so ra kém độc môn bí kĩ của gia tộc. Thứ hai, là dựa vào sự giải thích của chính mình lĩnh ngộ được, tự như ‘Mộc Khô’ là chiêu thức bí kĩ của Shin, hắn là pháp sư mộc hệ dùng tự nhiên thần lực tạo ra một khu rừng huyền ảo, dựa vào khả năng nhanh nhẹn của sói lang tộc mà hình thành ra chiêu này.

Bây giờ Liễu Bích không thể nhờ tới sự trợ giúp từ hỏa hệ thế gia Saint Michael, huống chi cho dù gia tộc khẳng định trợ giúp cũng không được bởi vì thuộc tính không hợp nên không có cách nào tu luyện, cho nên chỉ có thể lựa chọn con đường chính mình khai sáng lĩnh ngộ, hoặc là hướng những người khác xin chỉ dạy.

Liễu Bích nói: “Đạo sư, ngài có vấn đề gì phải không?”

Severos đột nhiên lộ ra một nụ cười khổ: “Vốn ‘Tỏa Liên’ bí kỹ của ta có thể truyền thụ cho ngươi, nhưng ta đã mất đi thánh khí Lưu Vân Liên Đóa nên rất khó phát huy toàn bộ uy lực của tỏa liên. Bây giờ ta đang tiến hành cải tiến bí pháp, trước mắt còn chưa xong, dùng loại chưa xong này truyền thụ cho ngươi ngược lại là hại ngươi. Nếu thời gian ngươi tấn cấp nhanh, tấn cấp mà không thể lập tức có được bí kỹ đối với ngươi càng thêm bất lợi…. Cho nên, ta đề nghị ngươi trong khoảng thời gian này chăm chú nghiên cứu ngự bút của ta, thông ngộ tất cả lý luận căn bản của thủy hệ, sau đó căn cứ vào đó tự thân lĩnh ngộ!”

Đáng chết! Liễu Bích trong lòng khóc không ra nước mắt. Bí kỹ của viện trưởng Severos, dùng mông để nghĩ cùng biết đó là thứ đồ tốt, nhưng bây giờ, bởi mình trộm thánh khí của lão mà không học được.

Cũng quả nhiên là ác giả ác báo mà!

Liễu Bích còn phải cười a a trả lời: “Khiến cho đạo sự phí tâm, ta sẽ cố gắng.”

Tâm Liễu Bích đổ máu, thậm chí còn muốn tại chỗ trả lại Lưu Vân thánh khí cho Severos, đương nhiên, đây chỉ là một loại xúc động mà thôi.

Nói lời cảm tạ xong, Liễu Bích thấy Severos đã nói xong hết mọi chuyện liền thử hỏi: “Đạo sư, ngài cùng Unicorn tiên sinh quen biết sao?”

“Chúng ta là bằng hữu. A, đúng rồi! Ta nghe nói ngươi đã thắng tất cả tài sản lữ hành của Unicorn, chuyện này… thật không hay!”

Severos trịnh trọng lắc đầu: “Ta không phải nói ngươi không nên thắng hắn mà là nói ngươi không nên tham gia. Dù sao bây giờ ngươi vẫn còn là một đệ tử.”

“Đạo sư dạy rất phải, ta nguyện ý tiếp nhận xử phạt!”

Liễu Bích nhìn qua giống như một ‘tiểu bối bối nghe lời’.

“Đệ tử tham dự là phản giáo quy, giáo quy còn một điều nữa là, thân là đấu thần, phải cứu người nguy nan! Marvel lại không phải là thập ác bất xá, ngươi vì cứu hắn mà đánh bạc, tình có thể tha, cho nên dù ngươi làm sai nhưng sẽ không bị phạt.”

Severos nhìn chằm chằm Liễu Bích: “Ngươi hỏi hắn có sự tình gì không?”

“Là thế này, con muốn từ trong khoản tiền thắng Unicorn tiên sinh xuất ra một bộ phận làm từ thiện, đồng thời dùng danh nghĩa hai người chúng ta. Cho nên con muốn tìm hắn thương nghị về chuyên này.”

Liễu Bích thuận miệng nói láo. Kì thật, mục đích nàng tìm Unicorn rõ ràng là muốn tìm hiểu quan hệ của lão nhân này cùng Peneloperos mà tìm ra tin tức về ông ngoại đã mất tích.

Severos mỉm cười, trong lòng rất là vui mừng vì mình đã thu nhận được một đệ tử có phẩm hạnh cơ hồ không thể yêu cầu gì hơn nữa.

“Dùng tiền thắng được trên bàn đổ để làm việc thiện, Mercury, quyết định này của ngươi phi thường tốt, nếu đệ tử trong học viện đều giống ngươi thì ta đây cũng an tâm. Bất quá Unicorn tiên sinh đã rời Huyền Vũ đảo, ba tháng sau mới có thể quay lại.”

Liễu Bích thử nói: “Được gặp ngài sớm một ngày thì khoản từ thiện sớm một ngày giao cho người. Đạo sư, ngài có thể nói cho ta biết toàn danh quốc tịch của Unicorn tiên sinh không? Ngài biết đấy, toàn đại lục nhiều người gọi đơn danh của Unicorn tiên sinh, như vậy về mặt lễ tiết cũng rất không tôn trọng hắn.”

“Cái này có chút khó khăn!” Severos trâm ngâm nói: “Unicorn tiên sinh có rất nhiều quốc tịch cùng tước vị, hắn đến từ một gia tộc thần bí từ xa xưa, không có bản thân hắn đồng ý ta không thể nói ra tộc tính của hắn.”

Liễu Bích chăm chú lắng nghe, trong lòng tổng kết tình báo, rất nhiều quốc tịch cùng tước vị, còn là gia tộc cổ xưa, điều này nói lên rằng Unicorn có một thế lực rất lớn, quyết không giống như Marvel nói, bên người hắn còn có hơn hai mươi người hầu.

Vậy, ba tháng sau, lúc mình cùng hắn kết giao sẽ cẩn thận, không thể vì bên mình có vài đại bảo tiêu là Hoán Cốt Bác Bì hay Lư Mục và Tinh Diện kia mà trở nên cuồng vọng.

“Không bằng như vậy đi, ngươi phân khoản quyên tặng, phần đầu ngươi dùng tên mình sau đó chờ ta gặp Unicorn tiên sinh hỏi ý kiến của hắn.”

Nói xong, Severos đứng lên, nhìn quyển tông trên bàn nói: “Hôm nay ta không có chuyện gì, không bằng chúng ta lập tức đi gặp nữ nhi của ngươi. Mà này, ta nghe nói tiểu bảo bối kia rất đáng yêu!”

Lúc này, Severos nhìn qua chỉ là một lão nhân hiền lành muốn nhìn thấy cháu gái.

Liễu Bích có thể cự tuyệt sao? Nàng chỉ cười nói: “Vậy cũng tốt, chúng ta đi thôi!”

Về tới tiểu xá số mười sáu, không thấy Băng Tuyết tộc cùng bối bối có mặt, bất quá trên thềm trang viện có một phong thư được đè dưới một viên đá, nguyên lai tiểu bối bối sau khi lên Peneloperos không quên được. Theo Liễu Bích dặn dò, bọn họ không có việc gì thì không nên ra ngoài để đề phòng bất trắc, dù sao túc xá là khu nhiều người nên tính an toàn cũng tương đối cao. Nhưng hôm nay Liễu Bích vắng mặt, tiểu bối bối tay nắm ý niệm thần giao của James, tiểu bối bối buộc James đưa nàng lên thuyền đi chơi.

Hai người vừa đi tới bên bờ biển nơi Peneloperos đỗ, lúc này tiểu nữu kia mới vui vẻ.

“Này này, tiểu bối nhi thật đáng yêu!” Severos đứng ở đầu thuyền vẫy lá cờ của Penelope.

Không đợi Liễu Bích nhắc nhở, tiểu nha đầu cơ trí lập tức ngọt ngào kêu một tiếng ‘gia gia’, sau đó lại dụng đến tuyệt chiêu ‘đáng yêu’ kỹ năng mà nhiều người đã chết vì nó, hôn Severos một cái, còn lưu lại trên sơn dương hồ của Severos một giọt nước kẹo trong suốt.

Severos lơ đễnh, ngược lại nhìn bóng đêm hạ xuống hải cảng, lão nhìn về ngoài khơi xa, cười nói: “Mercury, nữ nhi của ngươi từ đâu mà nhận dưỡng nhi vậy?”

Liễu Bích căng thẳng. Đêm tháng tư gió lạnh như băng, thủy thủ trên đường phụ cận đã sớm thu dọn đi nghỉ, Peneloperos tĩnh lặng. Lúc này hào khí tĩnh dị khiến Liễu Bích không hiểu được trong âm thanh thâm trầm của Severos lộ ra ý tứ không giống bình thường.

Không đợi Liễu Bích mở miệng nói xạo, tiểu bối bối đã ôm Severos đầy chân thật nói: “Gia gia, bối bối ngày đó tỉnh ngủ ngay bên sông nhỏ, má má ôm bối bối từ sông lên!”

Hắc, tiểu nữu kia thật xinh đẹp! Liễu Bích tán thưởng liếc nhìn tiểu nha đầu. Lời này nếu chính mình nói ra Severos không nhất định tin tưởng, nhưng lời này được nói ra từ miệng tiểu bối bối, độ tin cậy tăng lên vô số lần.

“Là.. , sông! Hài tử đáng thương!”

Trong lúc Severos nói chuyện thì Liễu Bích trong lòng lo lắng, James ở một bên đầu càng đầy mồ hôi, hai chân run run. Bởi vì trong lúc Severos nói chuyện thì trong mắt lão tỏa ra một cỗ hàn quang sắc bén khiến người bị nhìn kinh ngạc đảm chiến.

Severos tức giận sao? Liễu Bích chỉ cảm thấy nhiệt độ chung quanh giảm mạnh tới độ đóng băng. Tiếp đó, mũi chỉ đang hít thở không khí cũng tối phần khó khăn.

“Tiểu bối bối, ngươi còn nhớ kỹ hình dáng cha mẹ ruột của ngươi không?”

Severos một mặt nói, một mặt nghiệm lạnh nhìn phía thuyền.

“Không biết, bối bối quên thiệt nhiều thiệt thiệt nhiều chuyện. Ân, má má nói người là dưỡng mụ của bối bối, mà theo bối bối, người chính là má má của bối bối.”

Tiểu nữu kia không muốn xa Liễu Bích, trong mắt có thân tình nồng đậm: “Gia gia, hình dáng người bây giờ rất đáng sợ, bối bối sợ!”

Severos cười ngạo nghễ, trong miệng an ủi: “Bối bối đừng sợ, gia gia phát hiện mấy tên đáng ghét, bây giờ muốn bắt bọn họ, Cút ra đây!”

Nói xong, không thấy thân hình Severos di động, tiểu bối bối trong lòng hắn thậm chí còn không cảm nhận được thân hình gia gia có một chút run rẩy. Nhưng, nước biển xung quanh Peneloperos đột nhiên dâng lên.

Tiếp đó bị ép lại một khối, nước dâng lên dọc theo thành tàu, trong nước còn hiện ra mấy bóng người cổ quái.

Trong lòng Liễu Bích thở ra một hơi nhẹ nhõm, nguyên lai khí thế biến hóa vừa rồi của Severos không phải nhằm vào mình mà là phát hiện có người theo dõi Peneloperos.

Đáng chết, tới cùng là ai giám thị Peneloperos? Không phải là trộm đạo lần trước đã ‘bái phỏng’ túc xá của mình chứ?

Chậm rãi, nước biển vây lấy bóng người bên trong đưa tới trên sàn thuyền. Băng Tuyết tộc James vốn nhút nhát cũng không sợ hãi, hắn nghĩ mọi người đang đứng đông đủ chỗ này, chính mình không có gì phải sợ, tiếp đó hắn thấy mấy tên rơi xuống sàn thuyền đột nhiên cười.

“Hắc, mấy tên đó so với Băng Tuyết tộc chúng ta còn bẩn thỉu hơn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.