Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 3 - Chương 17: Mari



Tiểu bối bối có thiên phú "kiếm người" đó nha, không lâu trước kiếm được Eros, bây giờ lại kiếm được một người đang sống à!

Xem ra có tiểu bối bối, số lượng dân cư trong nhà tuyệt đối không phải là chuyện nói chơi đâu.

Liễu Bích đặt tiểu bối bối lên cổ James để cho hắn coi bối bối, một mặt thu dọn quần áo một mặt hỏi: "Bối bối không được uy hiếp James. James, ngươi nói cho ta tới cùng là xảy ra chuyện gì?"

"Chủ nhân thiên kính, vừa rồi James đang chuẩn bị giặt núʍ ѵú giả, tiểu thư thức dậy sớm cùng James."

Băng Tuyết tộc một mặt nói, một mặt trộm nhìn sắc mặt bối bối, thấy nàng không có ý ngăn cản lúc này mới yên tâm lớn mật nói: "Khi chúng ta đang giặt thì có một tiểu nương tới. Lúc ấy cửa còn đóng, nhưng ả tự tiện tiến vào viện, hơn nữa ả còn nhìn bối bối tiểu thư."

Tiểu bối bối gật đầu, kêu lên: "Tự nhiên, vào nhà, là tặc!"

"Tiểu thư thông minh nói đúng! Chủ nhân, tiểu nương kia hình dáng khả nghi, tiểu thư lại khai hỏa..."

Liễu Bích thu dọn quần áo, gật đầu nói: "Bối bối làm đúng, có người tùy tiện tiến vào sân nhà, có thiêu chết chưa?"

Trời ạ, con mình lại giáo dục như thế sao?

"Chuyện không có thế! Tiểu thư chẳng biết làm sao thiêu cho ả kia hôn mê, kết quả ả kia hôn mê trước cửa. Tiếp đó James định thăm dò thì lúc này mười mấy đệ tử học viện cùng lao lên muốn bắt ả kia. Tiểu thư không cho, nói nha đầu là tù binh của tiểu thư... hắc hắc, xảy ra chút xung đột, bất quá...."

James nhếch miệng cười: "Mười mấy đệ tử nọ biết đây là khu túc xá cao cấp, có thể ở chỗ này những người thuộc cái gì quý cho nên cũng không dám quá mức, xin tiểu thư đi xuống cùng họ thương lượng."

Liễu Bích liếc mắt nhìn tiểu bối bối: "Nữ nhi ngoan, ngươi làm đúng, chẳng có gây họa gì cả! Ngươi xử lý tốt lắm, ma ma ủng hộ ngươi!"

Trời, đây là đạo lý gì đây!

Liễu Bích một mặt suy tư, một mặt đi tới cửa viện.

Một bóng người gầy yếu dựa bên cánh cửa, đã hôn mê, tóc nàng ta hơn nửa đã bị cháy sạch, trên người thật ra không có vết thương gì, mà ngoài cửa còn đứng hơn mười mấy đệ tử, xem trang phục mà họ mặc cũng chỉ thuộc hạng bình phàm.

Liễu Bích nhìu mày, chẳng lẽ "nội gián"?

Lửa của tiểu bối bối cũng không mạnh, lực lượng chỉ có thể nướng thịt nhưng lại hay ra tay ác độc một chút. Đây là một hài đồng có thiên phú năng lực bản thân cực cao, trên tam đại lục ngay cả mình là Thiên Sứ Song Thân lúc nhỏ cũng không thể làm được như vậy, cũng không có gì là kỳ quặc. Hôm nay tiểu bối bối đốt tóc người này, ả sao lại ngã?

Hơn nữa mười mấy đệ tử bên ngoài lại tới quá nhanh.

Sự việc đáng ngờ, chẳng lẽ những người này lập mưu lừa mình? Kiếp trước chính mình đã gặp qua không ít loại chuyện này.

Nghĩ vậy, Liễu Bích trong đáy lòng đối với những người này không có hảo cảm, nàng tức giận nói: "Các ngươi làm gì? Sáng sớm đã vây quanh cửa túc xá của ta, lại muốn khiêu khích sao? Ta là giám sát bộ tổ trưởng Mercury!"

Trên mặt mười mấy đệ tử nọ vốn còn một chút tức giận, nhưng vừa nghe thấy "giám sát bộ tổ trưởng" lập tức biến thành tươi cười. Một người trong số đó đi ra nói: "Nguyên lai là Mercury tổ trưởng, ta là tam cấp đệ tử tại Thủy Tinh Lầu, William."

Hắn muốn bắt tay Liễu Bích nhưng tay vừa mới vươn ra ý thức được có chút không phải, lập tức có chút cúc cung: "Chẳng lẽ ngài chính là thần duệ M.Jeans đến từ P"Linding đế quốc, Mercury ư? Ta rất ngưỡng mộ mỹ danh lương thiện của ngài, ta cũng đến từ P"Linding, xin ra mắt hậu duệ thần M.Jeans, Mercury huân tước các hạ!"

Nguyên lai William là một bình dân.

Liễu Bích mỉm cười nắm tay hắn nói: "Bây giờ chúng ta đều là đồng học, không cần phải nhắc tới tước vị quý tộc."

Liễu Bích xem thái độ của William hòa thiện, ngoài miệng cũng khách khí, cười nói: "Tới cùng là xảy ra chuyện gì?"

William muốn nói lại thôi, hắn nhìn tiểu nương tử nằm bên cánh cửa kia một chút. Trước đây nghe nói phẩm hạnh của Mercury gần như hoàn mỹ, hơn nữa lại có mỹ danh "sự tinh khiết của Saint.Lubin", bây giờ thoạt nhìn cũng hòa thiện giống như trong truyền thuyết, không có chút nào dư vị của quý tộc. Vậy, nàng ta hẳn sẽ không giảng đạo lý?

Nghĩ vậy, hắn nói: "Xin ngài trước tiên xem người này!"

Còn không đợi Liễu Bích phân phó, James cơ trí đã chạy đến lật thân thể tiểu muội tử lên để cho Liễu Bích có thể nhìn thấy.

Đáng chết, là ả ta.

Tóc rối bời, người này khuôn mặt ngã đen, mắt đeo kính, vóc người gầy yếu, thật yếu nhược.

Liễu Bích nhíu mày, giám sát tổ trưởng không phải có hai tiểu đệ sao? Một người là Ruby ú nịch ở cách vách, người kia chính là tiểu muội tử đang nằm bên cánh cửa tên là Mari.

Mari này, mặc dù Liễu Bích là tổ trưởng của nàng ta nhưng hai người từ khi biết nhau đến giờ cũng không nói với nhau quá mười câu. Một phần vì tổ trưởng Liễu Bích không bàn chính sự, mỗi ngày được sự "ủng hộ" của Shin giáo sư mà danh chính ngôn thuận đào khóa, còn lại là nhân tính của Mari yếu đuối, không tiện giao tiếp. Hai người gặp nhau gần đây nhất là trong một lần đệ tử tụ hội, tiểu muội tử này cũng chỉ gật đầu với tổ trưởng, miễn cưỡng nói vài câu khách khí.

Có lẽ nói hẳn là yếu nhược chính là ả, theo Liễu Bích, Mari này thuộc loại người cần tình thương yêu đặc biệt, khi tiếp xúc thì có cảm giác ả cố gắng gượng ép, khó tiếp xúc được lâu.

Một người như vậy có thể tiến vào đệ tử hội chính là nhờ "công lao" của Liễu Bích, khi nàng là tổ trưởng, muốn chọn tiểu muội tử thì nhất thời lười biếng nên giao chuyện này cho Ruby làm, mà Ruby lại giỏi làm việc này sao lại chọn một đồng liêu, hẳn có ngụ ý chứ...

Liễu Bích lắc đầu hỏi: "William, người này ta biết, hơn nữa còn là một thành viên thuộc giám sát bộ, Mari. Nàng ta làm sao vậy?"

"Huân tước các hạ, Mari này thân là thành viên giám sát bộ nhưng lại thu tiền bánh kem của chúng ta..." William phẫn nộ bất bình.

Nguyên lai Mari cùng các đệ tử này xuất thân bình dân, ai cũng không giàu có, mà Mari ả ta lại lấy mấy chục đồng bạch xu của người khác. Nhưng gần đây, Mari lấy tiền của bọn William nhưng lại không trả lại, một ít đệ tử không giàu có ai có thể nguyện ý a.

Vì vậy, sáng nay các đệ tử tới đòi tiền, Mari hoảng hốt chạy vào sân của Liễu Bích. Có thể là bị truy đuổi quá gắt gao, lại nghe nói tổ trưởng ở túc xá mười sáu cho nên cuống quít chạy vào sân của Liễu Bích.

"Là như thế sao, ta hiểu rồi!"

Liễu Bích cười, Mari này lại làm như vậy, dù sao trên danh nghĩa cũng là tiểu muội tử của mình, mình cũng nên giúp nàng ta một chút: "James, đi lấy năm mươi hòang xu đưa các vị đồng học này!"

William sửng sốt, vội la lên: "Huân tước các hạ, ta sao dám nhận tiền của nàng?"

Liễu Bích phất tay áo, cười nói: "Mari là thành viên của giám sát bộ, ít nhất trên danh nghĩa là cấp dưới của ta, ả ta làm sai thì ta tự nhiên phải thay ả chịu trách nhiệm, các ngươi hãy nhận lấy là ta thay Mari bồi thường cho các ngươi."

"Nhưng mà... năm mươi hoàng xu cũng nhiều lắm, chúng ta cả gia đình cũng không có đến một hòang xu mỗi tuần!"

Liễu Bích vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, nói: "Không hề gì! Xin hãy thu lấy. Nếu các ngươi không nguyện ý thì có thể dùng bộ phận tiền dư thừa đi trợ giúp đồng học, được không? James, nhanh một chút, sau đó mang Mari vào phòng!"

William còn muốn chối từ, nhưng trước nghiêm lệnh của Liễu Bích, Băng Tuyết tộc đã dúi tiền vào tay hắn.

William trân trọng cúi người: "Cảm tạ ngài, huân tước các hạ, ngài là quý tộc thiện lương nhất mà ta từng thấy qua!"

Trước kia nghe nói qua một chút về Mercury vui vẻ làm từ thiện, danh tiếng thiện lương, lúc ấy hắn còn có chút không tin. Nhưng bây giờ vừa gặp, vinh diệu của thành St. Lubin cũng quả nhiên là danh bất hư truyền.

Liễu Bích không có hứng thú quản William suy nghĩ gì, đuổi bọn đệ tử đi, James mang Mari vào đại sảnh tầng một.

Tiểu bối bối vừa rồi tránh ở trong phòng bây giờ cũng ra, nàng cười khanh khách nhìn Mari nằm đó, hắc hắc nói: "Ma ma yêu yêu, đã cướp được tù binh của con rồi!"

"Bối bối ngoan!" Liễu Bích ôm lấy nữ nhi, cười nói: "Lần này ngươi làm tốt lắm, có người tùy tiện xông vào nhà nên đốt hắn. Bất quá, Mari này không phải là trộm."

Nhìn bộ dáng chu mỏ của nữ nhi, nàng lại nói: "Nếu ngươi thích phóng hỏa thiêu người thì trong trướng bồng trước cửa nhà chúng ta không phải có hai tên cổ quái đó sao? Ngươi đi thiêu bọn họ đi."

"Tốt, thiêu đen hai tên vô lại đó!" Tiểu tử kia vỗ tay cười.

Trong lúc James hầu hạ, Mari đã tỉnh lại, ả kinh hoảng nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, cúi đầu nói: "Tổ, tổ trưởng..."

"Cái gì cũng không phải nói, William đã nói cho ta biết hết rồi. Ngươi sao lại vậy? Thân là thành viên giám sát bộ mà lấy tiền bánh của người bần cùng sao?"

"Không phải, ta... ta..." Mari ấp úng, không giải thích được.

"Còn có, hài tử của ta đốt tóc ngươi, ngươi sao lại ngất?"

Liễu Bích kỳ quái hỏi, Mari cúi đầu liếc nhìn trang sức trong phòng khách, không biết trả lời thế nào. Liễu Bích theo ánh mắt của ả nhìn lại, không khỏi tức giận trong lòng.

"Nói đi, nhìn thụ trang trong nhà ta làm gì?"

Lúc này Mari trả lời rất nhanh: "Thụ trang rất trân qúy!"

Liễu Bích thầm nói: Đương nhiên trân quý rồi, mặt trên bằng thủy tinh, điểm bạch ngọc xung quanh thụ trang, còn có nhiều thứ không rõ... những tia sáng lưu ly đó. Nhiều thứ được tổng hợp lại, đến một chắt tử cũng có thể nhìn ra giá trị của nó.

Thụ trang này là từ con thuyền màu đen của Unicorn phát hiện ra, nghe nói là đồ cổ, bất quá Liễu Bích không hiểu âm vực giá trị nên chỉ xem làm đồ bài trí.

"Đừng xem thụ trang nữa, mau nói đi!"

Liễu Bích trong lòng gấp gáp, Mari này sao lại khó nghĩ thế nhỉ?

Mari lưu luyến nhìn thoáng qua thụ trang sức nọ, khuôn mặt ả giờ hồ đồ, hình tượng của ả như một nghệ thuật gia hết sức bình phàm, hình dáng rất cổ quái.

Lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng kêu lôi đình: "Tiểu thư, cứu mạng! Sư phụ điên rồi muốn gϊếŧ ta!"

Là Tio.

Liễu Bích kinh hãi lập tức chạy ra ngoài, ngoài miệng còn dặn dò: "James, ngươi mang bối bối. Mari, ngươi cũng theo ta đi!"

Sophie khi dễ Tio sao?

Đáng chết! Bệnh điên của Sophie quá nặng sao? Sau lần ở Địa Nguyệt Cung sơn mình không có gặp mụ, mụ mặc dù điên cuồng nhưng không có đả thương người, lúc đó mới yên tâm để Tio bên người mụ.

"Ha ha, ngươi chạy thoát sao? Tại sao muốn chạy? Tiếp tục đánh với ta!"

Trong chốc lát Sophie từ trên không hạ xuống, ánh mắt mụ ta nhìn chằm chằm Tio nói: "Năm đó chúng ta không phân thắng bại, hôm nay ta nhất định phải quyết tử!"

Sophie cầm trong tay một cây gậy gỗ, thần thái cuồng vọng điên cuồng, một thân mỹ mạo với chiếc váy thủy thủ đã rách bươm, mụ từng bước đi tới trước mặt Tio.

"Tiểu thư, làm sao đây?" Tio cuống quít tránh sau Liễu Bích.

Liễu Bích kéo Tio từng bước lùi về phía sau, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ. Sophie nói Tio là đối thủ tốt, còn nói bọn họ năm đó đánh qua một trận... mà nguyên nhân mụ ta thu dưỡng Tio bởi vì Tio là con một bằng hữu của ả. Rắm thối mà! Nhất định là Sophie hỗn loạn, nghĩ Tio là bằng hữu kia của ả.

"Sophie tiên sinh, ngài nhìn cho rõ đi, đây là Tio, không phải bằng hữu của ngài!" Liễu Bích hô to.

Sophie mờ mịt lắc đầu, lại nhìn Tio: "Ta không có nhìn lầm. Là ngươi! Đến đây đi!"

Hai tay mụ ta cầm gậy gỗ tựa như cầm đại kiếm, dưới chân phát lực hướng Tio cùng Liễu Bích vọt tới.

Nhưng khi chưa tới thì một trận gió sắc bén đã lao đến, phong nhận quét lên mặt khiến tay chân Liễu Bích lạnh lẽo trên. Địa Nguyệt sơn nàng từng nhìn qua Sophie ra tay, nhưng khi đó nàng chỉ đứng xem, còn bây giờ nàng trực diện đối đầu với Sophie.

Ngày trước Sophie là thánh kiếm, tung hoành tam lục địa, Rusin và hai khối đại lục không có địch thủ, cho dù ả ta bây giờ điên loạn vô độ, thực lực không bằng năm đó nhưng tuyệt không phải là người Liễu Bích có thể ngăn cản.

Sophie ngày càng gần, hai tay cầm gậy gỗ cũng nâng lên, gậy gỗ chỉ Tio đang nấp sau lưng Liễu Bích. Ai cũng không hoài nghi, một "vệt kiếm" này của ả qua đi có thể chém Liễu Bích cùng Tio thành hai đoạn.

Liễu Bích vừa định kéo Tio né tránh thì thân thể Sophie đã run mạnh, tiếp đó thân thể mụ phân ra thành vô số bóng người, đây là phân thân thuật, từ bốn phương tám hướng vây lấy Liễu Bích cùng Tio.

Tránh không thoát! Liễu Bích cảm giác không xong rồi, liền thao túng hộ thể và Hoàng Bách Hợp cùng xuất ra, Bách Hợp xoay quanh vai nàng, đồng thời Thủy tinh hoa cùng lúc chắn trước mặt nàng.

Liễu Bích âm thầm cầu nguyện, chỉ mong Sophie giống lần trước, cho rằng khí tức của Thủy tinh hoa là cái gì "Thủy Quang", sau đó bỏ chạy.

Nếu không....

"Xì xào"!!

Còn cách Liễu Bích hai bước, trong vô số bóng ảnh đang đến, chân thân của Sophie hiện ra.

Liễu Bích hai mắt nhắm lại, Sophie lần này không có nhớ tới "Thánh Thủy Thần Quang". Xong hết rồi, vậy chỉ còn hi vọng vào thủy tinh hoa, nhưng tấm chắn này chỉ có thể khắc chế ma linh, tà khí...

Sinh tử trong nháy mắt đột nhiên dừng lại, ảo ảnh đầy trời cũng không thấy nữa, nàng chỉ đứng tại chỗ, xung quanh dường như có tiếng gì đó...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.