Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 3 - Chương 19: Steven trở lại



Liễu Bích vừa về tới túc xá, trong lòng còn có chút bất an. Mặc dù Ny Tạp a di đã khiến Liễu Bích yên tâm, khúc nhạc phổ của nàng ít nhất có thể cam đoan trong thời gian ngắn không khiến Sophie tái phát bệnh, nhưng Liễu Bích không muốn Tio phải ở trong hòan cảnh đó.

Đối với Tio, địa vị nô ɭệ này trong mắt Liễu Bích không phải người bình thường có thể so sánh, không khách khí nói một câu, nếu là trong hòan cảnh giả dụ, Tio và Cha cùng xảy ra nguy hiểm trọng yếu, bản thân tuyệt đối sẽ không lo lắng cứu phụ thân cao cao tại thượng, bởi vì Tio mới chính là thân nhân của mình, là người mà mình nhận là huyết nhục.

Nếu không phải tính tình cùng thực lực của Sophie khiến Liễu Bích tạm thời không có biện pháp, hoặc là Tinh Diện, Bác Bì, Hóan Cốt, Lư Mục, Steven, Emily, Max và Ann thực lực bọn họ gộp lại, hoặc là có phương pháp khác chế trụ được Sophie thì Liễu Bích tuyệt đối sẽ không quá khẩn trương! Bất quá bây giờ, nàng chỉ có thể thỉnh cầu Ny Tạp a di trong lúc không có việc gì thì chơi cầm chữa thương cho Sophie, trăm vạn lần không thể để cho mụ già kia lại phát bệnh nổi điên, cho dù nổi điên cũng không sao, chỉ cần không thương tổn tới Tio là tốt rồi.

Chờ Liễu Bích trở lại túc xá đã là giữa trưa.

“Mụ mụ, ăn cơm!”

Bối Nhi ngồi trên cổ James tiến đến. Tiểu nữu kia mặc trang phục thật đáng yêu, hai bím tóc tết tóc hình hai con hồ điệp nhỏ hai bên khiến nụ cười của tiểu nha đầu càng tăng thêm vài phần đáng yêu, mà bên hông của bộ quần áo màu đỏ còn có một dải lụa trắng quấn quanh, mặt trước còn có đầy hạt cơm. Tiểu nữu nhi kia nhếch miệng cười, lao vào lòng Liễu Bích: “Mụ mụ, bối bối làm cơm trưa! Bối bối ngoan lắm!”

Liễu Bích nhớ tới hai kiện thịt lúc sáng sớm, không khỏi nhíu mày: “Bối Nhi, con lại làm "điều tốt" khác phải không?”

Tiểu bối bối mân mê: “Không có a, bối bối rất nghe lời, bối bối muốn nấu cơm trưa cho má!”

James cũng cười nói: “Tiểu thư tại thượng, đại tiểu thư biết buổi sáng người ăn thịt rất vui nên đặc ý tự mình vào bếp nấu cơm trưa cho người.”

James nhìn thoáng qua tiểu nha đầu, vừa cười vừa nói: “Tiểu thư lần này nướng thịt chín, hơn nữa còn bỏ thêm gia vị.”

“Chu choa, tiểu bối nhi thật thông minh, biết nấu cơm nữa!”

Liễu Bích ôm lấy tiểu nha đầu đi tới bên cạnh bàn, nàng thấy trên bàn kiện thịt bò cả sắc lẫn hương đều rất tốt không khỏi sửng sốt: “James, thật sự là tiểu thư làm sao? Nướng… abcxyz… những thứ này đều do tiểu thư làm sao?”

Nói xong, Liễu Bích nắm lấy tay nhỏ bé của tiểu bối bối không tử tư nghị, tay nhỏ bé trắng nõn này sao lại có thể làm ra những món ngon như vậy? Dù sao tiểu bối bối bây giờ mới chỉ có hai tuổi rưỡi, mặc dù nàng rất thông minh nhưng… thật sự…

Liễu Bích vô luận làm sao cũng không nghĩ ra một tiểu tử gần ba tuổi lại có bộ dáng của một đầu bếp lão làng.

“Mụ mụ, chật!”

Tiểu tử kia ngồi trên bàn, để dao trước mặt Liễu Bích, còn ôm bình đại tửu rót cho Liễu Bích một chén rượu đầy.

Quên đi, mặc kệ nàng làm như thế nào được như vậy, đây là tâm ý của bảo bối của mình, hơn nữa những món này nhìn qua cũng đẹp mắt… Liễu Bích gắp một miếng thịt bò cho vào miệng.

“Mụ mụ, ăn ngon không?”

Liễu Bích cười nói: “James, đây là tiểu thư làm sao? Ban cho ngươi một miếng thưởng thức!”

“Ây da, có thật không ạ? Đây chính là vinh diệu của hạ nhân!”

Băng Tuyết Tộc cẩn thận cắt lấy một miếng thịt bò nhỏ, bỏ vào miệng, trong lòng mừng như điên…

Tiểu thư quá coi trọng mình! Ai nói không có "hạnh phúc bất ngờ", đây không phải tới rồi sao?

Mấy ngày hôm trước cho mình hòang xu đó là phúc khí! Bây giờ….

Gặp nạn đồng tương!

“Mụ mụ, James, hai người ăn ngon không?”

Tiểu nữu mở to hai mắt lên hỏi, Liễu Bích để khối thịt trong miệng cơ hồ đầu lưỡi chết lặng đều không động nổi, suy nghĩ một chút, nàng cười nói: “Để cho Eros cũng thưởng thức một chút nha, con gái!”

Phốc, tiểu nữu nhi biến thành Eros. Vẻ mặt nàng nghiêm túc, vừa nhìn thịt bò trên bàn nàng ngoác miệng nói: “Mụ mụ, ngươi muốn gọi ta đến cùng nhau chịu xui xẻo sao? Phi phi phi, cái này mà là đồ ăn sao?”

Eros từ trên bàn nhảy xuống, trực tiếp đi vào bếp.

“Phi! Phi!Phi!*” (* Phi : Phun ra ngòai )

Liễu Bích ói miếng thịt trong miệng ra: “James đáng chết, bối bối cho vào đây bao nhiêu muối diêm thế này? Chẳng lẽ cái mũi của ngươi không có ngửi được sao? Thưởng cho ngươi, bây giờ thịt bò này cho ngươi ăn sạch sẽ!”

James khóc không ra nước mắt, tiểu thư nắm trong tay tinh thần khế ước của mình, cho dù chính mình ngửi thấy nhưng mình dám để cho tiểu thư mất hứng sao?”

Khuôn mặt Băng Tuyết Tộc vốn màu trắng, khi cho miếng thịt bò vào miệng, mặt hắn liền biến thánh màu tử tinh tím.

“Đây mới là đồ để ăn đó!”

Eros giở miếng thịt bò đã co lại ra, “phạch!”, đặt trước mặt Liễu Bích, sau đó nhíu mày nhìn quần áo trên người, cả giận nói: “Tỷ tỷ, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi lại buộc loại tập dề nhố nhăng này lên quần áo chúng ta, ta sẽ ngoáy lỗ mũi của ngươi! Đáng chết, nước, ta muốn đi giặt đồ!”

Liễu Bích ngây ngốc nhìn thịt bò thơm phức trên bàn, còn có trang trí không kém trù nghệ đại sư. Nàng nuốt nước miếng, ăn một miếng thịt bò, sau đó ngạc nhiên nói: “Eros, sau này cứ đến thời gian nấu cơm con lại đến, cho tỷ tỷ ngươi trở về! Sau này cơm của chúng ta do con nấu…”

Liễu Bích nhìn lại, tiểu tử kia đã cởi truồng ngồi bên cạnh một chậu nước, đang nghiến răng nghiến lợi giặt quần áo. Hơn nữa bên cạnh hắn còn có một cái gì đó, xem hình dáng, sau khi hắn giặt quần áo còn muốn làm thêm chút gia vụ.

“Tiểu…tiểu thư!” James ăn hết kiệt tác của bối bối xong, tiếng nói như bị tắc nghẹn, âm thanh thê thảm.

Liễu Bích trừng mắt liếc hắn: “Đều ăn hết rồi chứ, sau này cơm của bối bối nấu ngươi phụ trách hoàn toàn ăn hết. Ta biết ngươi hâm mộ thủ nghệ của bối bối mà!”

James cuống quít lắc đầu: “Thần, để cho ta chết đi!”

Bỗng, hắn chỉ chỉ cái mũi của mình, khuôn mặt màu tím lại biến thành màu đỏ: “Khứu giác của James…. Hơi thở của ma nhân kia! Steven, Steven đã trở lại!”

Steven vừa trở lại? Trong lòng Liễu Bích cả kinh, lập tức phân phó: “Ngươi lập tức ôm Eros lên! Không có phân phó của ta không cho phép tới!”

Trong lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa: “Mercury đồng học có ở đó không? Ta là đệ tử Thổ Hành Cung, ta có chút vấn đề đệ tử hội muốn hỏi ngươi.”

Hừ! ma đầu này vừa dịch dung, hơn nữa thanh âm đều thay đổi.

Liễu Bích ho khan một tiếng, thay đổi thành một cao nhân siêu nhiên ngạo khí, lạnh nhạt nói: “Vào đi!”

Một vị thiếu niên đệ tử dung diện bình thường tiến vào, gả mặc giáo phục trường bào màu chàm tiêu chuẩn. Dung mạo người này Liễu Bích biết, là một liên lạc viên của đệ tử hội, bất quá vị đồng học đáng thương này nhất định là giống Loran, bị Steven dùng nhiếp hồn pháp thuật khống chế, sau đó mạo danh đóng thế.

Liễu Bích ăn thịt bò, nhẹ nhàng giơ chén rượu lên uống một chén: “Steven, ngươi trở về thật muốn chết sao? Nếu ngươi muốn gì thì nói ra, ta thành toàn cho ngươi!”

Thanh âm lạnh như băng mà phẫn nộ, có vẻ Liễu Bích cực kỳ không chịu nổi, sự thật thì nàng thật sự cũng không muốn thấy Steven nữa.

Steven quỳ mạnh xuống trước mặt Liễu Bích, run rẩy nói: “Miện hạ cao quý, xin ngài ngàn vạn lần không nên hiểu lầm. Chịu đại ân của miện hạ, phụ tử chúng ta mới có thể chạy thoát khỏi Huyền vũ đảo, nhưng…”

“Nhưng mà cái gì? Hừ!” Liễu Bích từ từ nâng chén ruợu thơm trong tay, hừ lạnh: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu lúc này đây ngươi gặp phải phiền toái, ta tuyệt sẽ không giúp ngươi! Hơn nữa, ta tại Huyền vũ đảo còn nhiều việc, nếu ngươi quấy nhiễu kế hoạch của ta, vậy… ngươi hẳn hiểu được, ngươi đắc tội với người khác có thể chết, nhưng ta có thể khiến cho phụ tử các ngươi muốn chết không được, muốn sống không xong. Ngươi tin không?”

“Miện hạ nhân từ, Steven tuyệt không dám hoài nghi lời nói của người, cũng tuyệt không dám phiền toái ngài, chỉ là… phụ tử chúng ta quả thật có lý do buộc phải quay về Huyền vũ đảo này!”

Steven nhìn vẻ mặt Liễu Bích, thấy mày hắn nhíu lại, nhanh chóng nói: “Cũng vì phụ tử chúng ta biết ngài tại Huyền vũ đảo có nhiều việc, cho nên, cha lệnh ta trước khi hành động phải xin ngài ý kiến để tránh trong lúc chúng ta hành động có thể vô ý quấy nhiễu kế hoạch của ngài!”

Liễu Bích âm thầm cười trộm, xem ra phụ tử Steven bị màn biển diễn trên Địa Cung sơn của mình dọa đến choáng váng, càng sợ kế hoạch của họ có xung đột với mình, đến lúc đó chính mình ra tay gϊếŧ bọn họ.

“Phụ tử các ngươi coi như hiểu chuyện!”

Thần sắc trên mặt Liễu Bích hòa hoãn lại một chút, tà nhãn của nàng nhìn Steven nói: “Các ngươi muốn làm gì? Nói ta nghe! Ta phải biết rõ. Các ngươi chưa đủ tư cách cùng ta bàn điều kiện! Rõ không?”

“Vâng!”

Không có phân phó của Liễu Bích, Steven không dám dứng dậy, nàng ngẩng đầu nói: “Miện hạ nhân từ mà thần kỳ, Steven nghe nói ngài dễ dàng phá chuyện của Unicorn. Steven mạo muội hỏi một câu, ngài là địch nhân của Unicorn sao?”

Chẳng lẽ chuyện của phụ tử các ngươi có quan hệ tới Unicorn sao? Liễu Bích trong lòng khẽ động, thầm nghĩ vấn đề của Steven. Bây giờ nhìn lại, quan hệ của mình cùng Unicorn tương đối xấu, nhưng nếu Unicorn thật sự là thành viên của Dã Tổ Thần hội, hơn nữa là bằng hữu của ngoại công mình vậy gả cũng là bằng hữu của mình, nếu gả cùng ngoại công mình không quan hệ, vậy tùy tình huống mà hành xử.

Nghĩ vậy Liễu Bích cười lạnh nói: “Bớt nói nhảm đi, nói nhanh lên, ta cùng với ai là địch nhân hoặc bằng hữu với ngươi không quan hệ! Chỉ cần ta cao hứng, địch nhân gì cũng có thể biến thành bằng hữu, ngược lại cũng giống vậy!”

Kỳ thật lúc này đây phụ tử Steven chính là nhằm vào Unicorn mà tới, hơn nữa bọn họ nghe nói trong một lần đổ đấu ở Hắc Điếm Trường, Liễu Bích cùng Unicorn mặc dù không phải địch nhân nhưng cũng không có khả năng là bằng hữu, cho nên mới đến thỉnh giáo ý kiến, thật ra là thám thính thử xem có thể một lần nữa xin vị "cao nhân" rất mạnh này động thủ.

Steven nhìn Liễu Bích, đột nhiên cắn răng nói: “Năm đó, trong số cừu nhân gϊếŧ mẫu thân ta, có Unicorn.”

Liễu Bích phồng miệng, chuyện này thật thú vị.

Tình báo đưa đến miệng, dù là kẻ ngu cũng biết phải tận dụng.

Liễu Bích tiếp tục ra vẻ cao thâm, lại kê lên tay một ít rượu thơm, lắc nhẹ: “Nói như vậy Unicorn là cừu nhân của ngươi? Nói đi!”

“Đúng vậy, thần thánh tại thượng!” Steven mừng rỡ, chỉ cần nàng ta có hứng thú để nghe tiếp cố chuyện là được rồi.

“Miện hạ, sau khi phụ tử chúng ta cùng Max và Ann chạy khỏi Huyền vũ đảo, tại hải vực nam phương gặp Blackrose, cũng chính là PeneEros của ngài. Vốn chúng ta không có nhận ra Unicorn bởi vì hắn dịch dung, nhưng như ngài đã biết, Max và Ann là thần thú dị lọai nên khứu giác linh mẫn vô cùng, các nàng từ mùi trên đường nhận ra Unicorn chính là một trong những hung thủ sát hại mẫu thân ta trước kia!”

Mắt Steven có chút sát khí, thanh âm cũng nghẹn lại: “Vốn cha con chúng ta định lập tức động thủ gϊếŧ hắn nhưng bên người hắn còn rất nhiều cao thủ, mà cha ta đang thụ thương nặng… cho nên, chúng ta quyết định chờ cơ hội ba tháng sau thần quang hội tụ là thời cơ tốt nhất để gϊếŧ hắn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.