Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 3 - Chương 37: Bỏ con tép bắt con tôm



Trong khi các học sinh đang tập trung chú ý vào biến hóa lớn của cổ tháp, Liễu Bích lén lút kéo Robin qua một bên, cười nói: “Lão quỷ, theo kế hoạch đã đồng ý trước của chúng ta, bây giờ là lúc chúng ta chia tay, ngươi cùng lão thầy bói dẫn các học sinh đi rừng sương, còn ta thì một mình đến lăng tổ Michael để tế bái mẫu thân!”

“Đúng vậy, tiểu mỹ nhân aa, chúng ta cần tạm thời tách ra! Lão ca không nỡ cùng ngươi tách ra mà!” Robin cầm tay Liễu Bích chẳng rời, tha thiết không muốn chia tay.

Liễu Bích có chút không hiểu, cái lão gia hỏa này tại sao mà trở nên tình cảm như thế này, chẳng lẽ ta trước kia đối với hắn chỉ biết một mặt, quả nhiên là gần lâu mới biết lòng người mà, nghĩ đến đây lại nghe được lão gia hoả nói thầm: “Đoạn thời gian tới chúng ta không có biệt thự riêng, đến ngay cả ăn uống cũng không có James hầu hạ…"

Thì ra nguyên lai ngươi không nỡ chính là lý do này! Liễu Bích bĩu môi, xem ra ánh mắt của ta vẫn còn đúng, hỗn đản, rắm thối!

Robin lại nói: “Được rồi, dù sao chúng ta cũng sẽ gặp lại, tiểu muội tử, ngươi không cùng các học sinh khác nói lời từ biệt sao?

Liễu Bích cau mày liếc mắt nhìn Loran ở phía xa, thanh âm từ xa khe khẽ vọng lại: “Ta sợ có người mặt dày quấn quít, đòi theo ta đi tế bái mẫu thân! Thế thì thật không tốt, phi thường không tốt đâu!”

“Ân, ngươi nói thật phi thường chính xác! Phi thường đúng đắn!”.

Robin chính sắc nói: “Yên tâm đi, thân là sư phụ. Ta có nghĩa vụ ngăn cản các hành động khả ố của đệ tử… khái, hiện tại giấy vẽ rất quý a, ta lại không có tiền mua giấy vẽ!”

“Ngươi lại thừa cơ tống tiền ta à?”

“Này này! Ngươi như thế nào mà lại dùng chữ tống tiền dơ dáy này ghép trên người một nghệ thuật gia? Ta chỉ là nói, mời ngươi ủng hộ nghệ thuật sáng tác của ta!” Robin chính trực nói.

“Được, muốn bao nhiêu, nói đi!” Liễu Bích nhìn Robin đưa một ngón tay.

“Mười hồng ngọc?” Robin lắc đầu.

“Một trăm hồng ngọc!?" Liễu Bích lên giọng. Hắn vẫn lắc đầu.

“Chẳng lẽ ngươi muốn một ngàn viên hồng ngọc của ta?

“Không, ta là ta chỉ muốn mười…." Liễu Bích sững sờ, mười hoàng xu có thể cho ngươi đuổi theo lý tưởng sao? Ta lại tưởng nghệ thuật ngươi theo đuổi rất cao.

“Bạch xu!” Robin ngẩn đầu nói.

Liễu Bích mở miệng một hồi lâu không nói gì, móc từ trong túi ra một hoàng xu, đưa vào tay Robin!

“Ta chỉ lấy bạch xu, ta không có tiền lẻ thối lại cho ngươi!”

Liễu Bích tiếp tục sững sờ nhìn, một hồi sau nói: “Ta cũng không có tiền lẻ. Nếu có cũng cho ngươi rồi!”

Robin dùng sức lắc đầu: “Ta lấy một số ít tiền của ngươi làm gì, ngươi có thể dùng một số kiến thức xuy xét rồi hối lộ ta mà, chẳng lẽ ta một nghệ thuật gia cao thượng như vầy lại tham mấy đồng tiền lẻ của ngươi… bất quá ngươi nếu không có tiền lẻ, ta trước hết sẽ giúp nguơi!”.

Liễu Bích đột nhiên nghĩ, lão quỷ tử nói những lời này làm sao mà như là quen tai vậy?

“Cứ như vậy đi, được rồi, ta có thể lưu lại tại mộ mẫu thân một khoảng thời gian khá lâu. Nếu các ngươi sau khi chấm dứt nhiệm vụ trong rừng sương không đợi được nữa, vậy trực tiếp đến thành St. Lubin tìm chúng ta đi!” Liễu Bích đưa mắt nhìn lại cổ tháp, Robin đắc ý nở nụ cười, tay mân mê túi hoàng xu như là cầm một túi hồng ngọc.

“Phát tài rồi, lại phát tài rồi! Lại có thiệt nhiều của để đánh bạc”.

Lén lút tránh xa Loran. Liễu Bích dặn dò lão quản gia, quản gia của cổ tháp vài câu, sau đó mang thân nhân bên người cùng tay chân thân tín lén lút ra đi.

Đi được một đoạn đường về hướng tây bắc, Liễu Bích đến cạnh đồi rừng, nơi không có người ở thấy hai cổ xe ngựa thật lớn của mình: “Beryl tiểu thư, Moldavit tiểu thư, ta đã tới!”

Liễu Bích chủ động tiến lên vén rèm xe ngựa, chỉ vào Hoán Cốt và Tinh Diện nhất nhất giới thiệu bọn họ. Đương nhiên, nàng sẽ không nói rõ hai người này vốn là Dã tổ thánh đồ.

“Mercury, cho ngươi thêm phiền toái rồi!” Beryl tạ lỗi, nàng cùng 120 vị phượng vũ thần ngồi đầy hai cổ xe ngựa lớn, nghĩ đến hai cỗ xe ngựa này phải vượt ngàn dặm ngoài đại thảo nguyên thật là một chuyện phiền toái, huống hồ trên xe còn có rất nhiều lão mẫu âm linh xinh đẹp!

Bất quá như thế nào mang theo các lão tổ mẫu này đi Liễu Bích đã sớm nghĩ ra rồi, nàng cười nói: “Không, một chút phiền toái cũng không, ta có một biện pháp tiện lợi, chỉ không biết các người có nguyện ý thử một chút hay không. Đó là biện pháp vô cùng tiện nghi của ta!”

Nói xong, Liễu Bích đưa ra một đoá Chung Hoa, thấy sự hoảng sợ trong ánh mắt mấy lão tổ mẫu nàng thu liễm khí tức của Thủy Tinh Hoa, cười nói: “Ta có thể khống chế thánh khí này, hơn nữa các người có thể ẩn thân bên trong nó, không biết, các ngươi có nguyện ý lên "xe" không?”

Phương pháp này thật ra là Puck dẫn ý cho Liễu Bích, bởi vì khi Liễu Bích tịnh hóa tên "nguyên soái" kia phát hiện ra, chính mình khi vừa tiến vào địa lao, Puck cũng không có cử động gì chứng tỏ hắn đã phát giác thánh khí xuất hiện, như vậy rõ ràng là Thủy Tinh trong trạng thái nguyên trạng, không có sử dụng nội công thúc dục từ Hồng cẩm Chướng. Mà sau khi Liễu Bích vận nội công vào Thủy Tinh, Puck trở nên kinh ngạc hơn nữa cười điên đảo nói rằng thánh khí quá yếu nhược, sự việc này chứng minh, khí tức trên các pháp bảo "hoa" là do căn cơ từ Bách sắc thần công nội tức yếu hay mạnh mà thành!.

"Hoa" pháp bảo còn có rất nhiều rất nhiều bí mật đang đón đường mình từng giờ từng khắc !

Liễu Bích tận lực dùng ngôn ngữ giải thích để tránh không tiết lộ bí mật: “Thánh khí này của ta có thể ẩn dấu rất nhiều đồ vật, hơn nữa chỉ khi nào biến thành to hay nhỏ nó mới phát ra khí tức khác nhau, ngoài ra thì không gì cả! Cho nên các người chỉ cần chịu đựng một chút là được rồi!”

“Nghĩ không ra trên lục địa còn có thứ thánh khí thần kỳ như thế!” Beryl sợ hãi than không thôi, lại cùng mấy lão tổ mẫu thương lượng một chút, các nàng đều đồng ý thử.

Hơn nữa các nàng còn rất lịch sự không hỏi lai lịch thánh khí này, mặc dù Liễu Bích đã chuẩn bị tốt câu nói dối! Đây vốn là nghi thái thích ứng với quý tộc, tinh thần cẩn thận của Liễu Bích căn bản thói quen khi còn là người của kiếp trước.

Liễu Bích thúc nội kình vào đóa hoa chuông để biến được hình thái lớn nhất, sau đó triệt bỏ nội công, ý bảo phượng vũ thần nữ quân nhân xếp hàng ngồi vào. Hảo! Vừa đủ chỗ, nhụy hoa có thể làm một chiếc bàn để uống trà nữa.

“Cẩn thận nhé, trong nháy mắt kế tiếp sẽ có một chút thánh thần khí tức, các ngươi cần cố gắng một chút!”.Liễu Bích cho Chung hoa ra đằng sau người rồi nhanh chóng thu liễm lại.

Quả nhiên, trong khoảnh khắc thời gian thần thánh khí tức căn bản không đủ làm thương tổn Phượng Vũ nữ thần, các lão tổ mẫu đều bị Liễu Bích dán trên đầu "ngực"!

Ách, Liễu Bích cảm giác vị trí này không lễ độ, vội vàng lấy ra dán vào cổ.

“Chủ nhân cường đại và tôn quý, thánh khí của ngài thật quá thần kỳ!” James hì hục trèo lên xe ngựa, đánh xe trong rừng theo đường lớn đi ra “Còn xe ngựa kia làm sao đây?”

Liễu Bích trực tiếp ra lệnh vứt đi.

Đến một rừng cây to lớn có chút vượt quá sự tưởng tượng.

Đoàn người từ ban ngày đi tới đêm tối, không ngờ vẫn chưa ra khỏi phạm vi sâm lâm (rừng cây), Tinh Diện ngồi trên xe nói: “Tiểu thư, xem ra tối nay phải qua đêm trong sâm lâm này rồi!

“Thích thích! Qua đêm trong rừng, Bối Bối thích!” Tiểu nữu kia nằm trong lòng Liễu Bích, cặp mắt vốn còn đang ngái ngủ lập tức tỉnh táo mở thao láo, vỗ tay kêu lên: “Buster, bắt thú rừng, Bối nhi phải nấu ăn cho cả nhà!”

Liễu Bích, Hoán Cốt, James, Lucy bốn người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trần xe, tiểu bảo bối đáng yêu này lại muốn lấy mạng… a

Hoán Cốt cùng James muốn lập tức đề nghị chủ nhân triệu hoán ra Eros, nhưng lại sợ khế ước đại tiểu thư không vui, không thể làm gì khác hơn là lại cúi đầu quái dị nhìn Liễu Bích.

Lúc này chỉ có Lucy lắc lắc đầu, rồi phóng ra ngoài, cơ thể hóa thành một đóa hoa lan, vọng vào: “Ta phải tinh luyện hồn khí, ta không thể ăn trong ngày hôm nay, không cần chờ phần ta.”

“Sao? Bối nhi nướng thịt, các ngươi không thích sao?" Tiểu nữu kia nhất thời bậm môi, mất đi hình dáng hài nhi. Ngay khi Liễu Bích định trách thì đột nhiên quay đầu lên, vội la: “Má má, có người đến, rất nhiều người xấu đến!

Cơ hồ là đến chung một lượt.

“Hừ!” Hoán Cốt đoạt dây cương trong tay James rồi ngưng hẳn xe ngựa, nhảy ra trước xe, quát: “Ai đó? Ra đây mau!”

“Ài! Sao lại nhanh chóng phát hiện quá vậy!”

Từ hai bên xe ngựa hiện ra hai đội quân, bọn họ tất cả đều có mặt hắc y, tay cầm thánh khí đủ loại. Nhanh chóng vây quanh xe ngựa.

Liễu Bích ngấm ngầm thả ra một đóa Bách Hợp bảo vệ nữ nhi, ôm nữ nhi bước xuống xe ngựa, cất cao giọng nói: “Chư vị bằng hữu, chắc là nhận lầm người rồi! Nếu cần tiền mời nói ra số lượng, ta sẽ không mặc cả”.

Hắc y nhân đầu lĩnh đột ngột vung tay lên, vòng vây từ từ thu nhỏ dần: “Tiền, chúng ta không có hứng thú. Chúng ta chỉ có hứng thú với cơ thể của ngươi. Yên tâm chính là lấy mạng của ngươi, không phải nhìn nhầm! Huống chi cho dù có lầm thì đã có sao đâu?”

“Ngươi muốn chết!” Hoán Cốt vừa quay cổ tay, lưỡi hái đã xuất hiện trên tay hắn: “Tiểu thư, phải lưu lại bao nhiêu người sống để tra tấn?”

Xung quanh xe ngựa vô số dây leo hóa thành một tấm chắn, Tinh diện với khăn che trắng hóa thành hình người, cao giọng nói: “Bắt tất cả, rồi lột da mặt của từng tên ra”

Liễu Bích vẫn chưa nói gì, người đầu lĩnh nọ cười ha hả: “Các ngươi thật vọng động! Ta thừa nhận ngươi và ngươi là cao thủ, cấp mấy? một thất cấp pháp thần mộc hệ cỏn con và một kim sư bát cấp? Cho dù là hai ngươi có là cửu cấp? Đã có thể đoán là ngươi cửu cấp đấu thần, cũng không có tư cách trước mặt nhiều đấu thần của chúng ta mà làm lên mặt!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.