Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 3 - Chương 5: Hắc Long thạch



“Ta nói cái gì long hắc gì sao?”

Hoen cùng Robin từ túc xá của Liễu Bích trở lại trướng bồng ngồi uống rượu, thấy Liễu Bích xông vào trướng bồng liền không chút động đậy, vẫn ngồi uống tiếp.

“Ngươi chưa từng nhắc tới sau?” Liễu Bích biết hai kẻ này tính tình cổ quái, nàng một tay ôm nữ nhi, một tay đặt vò rượu xuống giữa hai người, đây là vò thượng phẩm tửu giá mười hai hoàng xu.

Robin hoan hô một tiếng, vừa muốn đưa tay lấy thì Hoen đột nhiên đánh cho tay hắn rời ra, sau đó trợn con mắt, mở cái miệng đầy răng vàng, rất có khí khái của thầy bói nói: “Tiểu nữu, ngươi có ý tứ gì? Vừa rồi nữ nhi của ngươi còn không tin chiêm tinh thuật của ta mà. Lão nhân gia nói cho ngươi biết, đây chính là sỉ nhục, tuyết đối sỉ nhục! Hừ, đừng tưởng rằng ta sẽ quên nó. Có một bình rượu mà nghĩ là ta quên được à? Sao lại có việc dễ dàng như thế chứ!”

“Đúng, nàng còn đốt búi tóc quý giá nhất của ta, chính là vũ nhục một cách trắng trợn!” Robin phụ họa gật đầu.

Liễu Bích nhìn thoáng qua Penelope trong lòng, vẻ mặt tiểu bảo bối nhu thuận cười tươi tựa hồ chuyện vừa rồi căn bản là không phải nó làm. Nếu không phải mình là người đương sự, có lẽ thật sự sẽ tin tưởng ‘tiểu bảo bối’ ‘tiểu nai vàng ngơ ngác’ sẽ không làm như vậy a!

“A a, với thân phận của lão nhân gia ngài mà lại đi tức giận với một tiểu hài tử sao?” Liễu Bích còn muốn hòa hoãn quan hệ, đành cười nói: “Lão nhân thích uống rượu, mấy ngày nay người hầu của ta James cũng chưa cho ngài rượu gì ngon nhỉ. Như vậy đi, từ ngày mai trở đi ngài cứ tùy tiện uống trên tửu điểm bên đường, ta trả tiền.”

Trong lòng nàng bỏ thêm một câu, dù sao cung cấp cho các ngươi ăn uống cũng là ‘làm việc thiện’.

Hoen khinh thường quay đầu, chuyển thân, hướng bố liêm tử (nơi bày rượu) trong trướng, không hề đáp lại Liễu Bích.

Robin lưu luyến nhìn thoáng qua vò rượu, buồn bã cúi đầu, trong miệng phát ra tiếng chép miệng.

Hai tên cổ quái, các ngươi còn dám cầm lấy sao!

Liễu Bích vừa cười vừa nói: “Hoen tiên sinh, phiền ngài nhìn nữ nhi của ta một cái, nàng đã ăn…”

“Đi!” Hoen ho khan một tiếng, nói: “Muốn biết tin tức của hắc long thạch hãy kêu nữ nhi của ngươi bồi tội, tiểu hỗn đản này dám hoài nghi chân lý của lão nhân gia ta. Hừ!”

Hắn nhắm con mắt lại.

“Mụ mụ, khi dễ ta, lão già hỗn đản!” Penelope ủy khuất cúi đầu, bờ vai nhỏ run run.

Hài tử quá đáng yêu! Trong lòng Liễu Bích tức giận ‘Lão nương ta cả đời cô nhi, thật vất vả mới có thân nhân, ngươi là một lão bất tử lại dám mắng nó là tiểu hỗn đản!’

Mặc dù các ngươi rất có thể là cao nhân…. Nhưng cho dù các ngươi thật sự là cái gì cao nhân… mà cao nhân là có thể mắng nữ nhi của lão bản nương sao? Huống chi các ngươi chỉ là cao nhân trong giả thiết…

Nhưng, chính mình mặc dù mới biết Penelope một ngày nhưng tiểu bảo bối dù sao cũng kêu mình một tiếng ‘Mụ mụ’, danh phó kia thật sự là nữ nhi của mình.

Thanh âm của Liễu Bích lạnh xuống: “Hai vị, Penelope dù sao cũng là nữ nhi của ta. Hai vị trong khoảng thời gian này cuộc sống quá sức thoải mái ha?”

Ý tứ, hai người các ngươi, lão hỗn đản, ăn của lão bản ở chỗ lão bản, vậy phải cấp cho lão bản cái gì chứ!

“Gì chứ! Ta, ta….” Lão thầy bói nghe hiểu ý tứ của Liễu Bích, lão cắn răng, đứng lên cởϊ qυầи áo trên người xuống đất.

“Ta sẽ không trợ giúp người dám hoài nghi chiêm tinh thuật của ta, tuyệt đối không! Lão nhân gia ta không ăn của ngươi thì không được sao!” Nói xong, hắn đi ra ngoài trướng bồng.

Liễu Bích ‘hừ!’ một tiếng cũng không ngăn trở hắn. Robin nóng nảy bước lên phía trước cản lão thầy bói lại, sau đó nói: “Mercury, kêu nữ nhi của ngươi cho hắn một chút mặt mũi đi, này?”

Hắn nháy mắt ra hiệu, ý bảo xin lỗi sẽ có chỗ tốt thật lớn.

“Mụ mụ, khi dễ ta, lưu manh, người xấu!” Penelope nằm trong ngực Liễu Bích ô ô khóc lớn, Liễu Bích thấy bộ dáng ủy khuất của nó mà lòng mềm nhũn.

Cái gì mặt mũi? Ngoại trừ các ngươi ra lão nương chẳng lẽ không có biện pháp khác sao? Sophie, Severos, còn có đồ thư quán của Học viện Đấu Pháp, nơi nào so với các ngươi kém hơn?

Nữ nhi của ‘Liễu tiểu thư’ ta như thế nào lại phải dạy thói quen xin lỗi kẻ bất lương?

Thấy Liễu Bích không có chút ý tứ xin lỗi, Hoen liền phất tay hừ hừ đi ra. Nhưng đi chưa được mấy bước Hoen đã cảm thấy ở vị trí giữa đoản khố của hắn nổi lên một đám cháy nhỏ, nhìn lại nữ nhi trong lòng Liễu Bích đang che miệng cười gian khách khách.

“Đáng chết, tiểu ma nữ, Mercury, ta không để yên cho các ngươi!”

Hoen chạy vài bước đã ‘ùm!’ một tiếng nhảy vào Vô Lượng hà.

Robin cũng nóng nảy chỉ vào tiểu tử trong lòng Liễu Bích cả giận nói: “Ngươi không đốt ta lại đốt huynh đệ của ta, cả tiểu huynh đệ của huynh đệ ta cũng đốt! Mercury, nếu ngươi tiếp tục mặc kệ không quản nữ nhi của ngươi thì khóa trình học kỳ này đừng nghĩ hợp cách.”

“Mụ mụ, xin lỗi, phiền toái cho người!” Tiểu bảo bối khiếp sợ, thân thể co lại, sau đó hôn Liễu Bích một cái.

“Bối bối, không có gì đâu!” Liễu Bích nói: “Mụ mụ mới không sợ việc đó.”

Nói xong Liễu Bích ôm hài tử đi ra khỏi trường bồng.

Robin đứng tại chỗ lặng lẽ nhìn bóng lưng Liễu Bích, đột nhiên hắn xoay người duổi theo lão thầy bói mới từ trong nước mò lên. Mặc thêm áo cho hắn, sau đó thấp giọng nói: “Ngươi sao lại cùng Mercury tranh chấp, chẳng phải ngươi còn muốn nhìn biến hóa của ả sao? Xong hết rồi, từ nay không có phiếu ăn trường kỳ miễn phí nữa rồi.”

Lão thầy bói rất tức giận, hừ hừ: “Nha đầu kia ô miệt chiêm tinh thuật của lão nhân gia ta, còn làm chuyện bực mình! Ngươi không cần lo lắng, ‘phiếu ăn’ sẽ có, ả ta rất nhanh sẽ tìm đến ta…”

“Nhưng Mercury có thể từ người khác mà biết tin tức của hắc long thạch đó.”

“Ây da, ta không phải nói điều này. Ngươi chờ xem, không quá vài ngày Mercury sẽ lại đến cầu ta trở về ăn, uống cho ả.” Lão thầy bói cười rất bất lương: “Rồi ả sẽ đến mời ta, hắc hắc!”

Sự thật sẽ như thế sao?…

Liễu Bích trở lại cửa túc xá, cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu nữu nhi đang cười a a trong ngực, thầm nói ‘Trên người tiểu bảo bối có đúng là có mị hoặc ma lực không? Sao mình lại nuôi nó? Đặc biệt là không muốn nó chịu ủy khuất?’

Suy nghĩ một chút, Liễu Bích chờ James trở về rồi giao nữ nhi cho hắn chiếu cố, sau đó đi theo dọc bờ Vô Lượng hà tới đồ thư quán.

“Có người đến sao? Thật đáng tiếc, tương lai đồ thư quán này sẽ đóng cửa!” Quản lý đồ thư quán là một nữ tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, vóc người rất gầy nhưng nhìn qua rất thiện lương, một thân trường bào công tác tiêu chuẩn của giáo sư, thích quản lý và đọc các bộ sách.

Nàng ngước lên, nhẹ giọng nói: “Dyland phó viện trưởng gặp chuyện ngoài ý muốn, Severos viện trưởng hạ lệnh học viện phải khóa hết, tất cả các kiến trúc nhất loạt bị phong bế. Hôm nay…. Kìa? Ngươi là Mercury?”

Liễu Bích giật mình tiếc thương nói: “Phó viện trưởng đáng thương…. Người nhận ra ta sao? Ta không có tới đồ thư quán bao giờ mà!”

“Ta tại án thất có xem qua bức họa của ngươi, cũng nghe rất nhiều người nhắc tới ngươi, bọn họ đều tán dương ngươi, nói ngươi có phẩm đức cao thượng mà tất cả đệ tử mơ ước!”

Thật sao? Liễu Bích thầm buồn cười. Không lâu trước, ả đệ tử đáng mơ ước đã gϊếŧ chết phó viện trưởng, trong lúc này lại cười thân thiết.

“Bất quá cho dù không ai nhắc tới thì ta cũng biết ngươi. Người nhà của ngươi có nói qua cho ngươi biết Ny Tạp a di không?”

Liễu Bích sửng sốt, mờ mịt lắc đầu: “Không có, mẫu thân ta… lúc ta ba tuổi thì qua đời, mà cha ta rất không thích ta…”

“À, nữ nhi đáng thương!” Nữ nhân trung niên bỏ quyển sách trên tay xuống, vỗ vỗ đầu vai Liễu Bích.

“Năm đó ta cùng Maya muội muội ở chung một phòng túc xá.”

“Sao?” Liễu Bích chấn động.

“Sao vậy? Ngươi không tin ư? Năm đó sau khi ta tốt nghiệp liền lưu lại làm quản lý viên, mà mẫu thân ngươi cùng cha ngươi đính hôn rồi rời đi. À, ta bây giờ vẫn còn lưu giữ bức họa cùng Maya, bằng không ta tại sao lại đặc ý xem bức họa của ngươi.”

“Không, ta không phải không tin, chỉ cảm thấy thật quá bất ngờ!” Trong lòng Liễu Bích hô lớn, thu hoạch rồi!

Dị biến của hai đứa con mặc dù quan trong, nhưng Liễu Bích thu dưỡng hai hài tử chẳng phải có mục đích là tra ra tin tức Maya sao? Bây giờ có a di (dì) thân thuộc với mẫu thân, tự nhiên có thể kể lại một chút.

“Người chính là Ny Tạp a di sao? Thật sự xin lỗi, ta không biết người, nếu không ngày đầu tiền khai học ta đã đến bái phỏng rồi.” Liễu Bích rất lễ phép cúi đầu.

“Nữ nhi này quá khách khí rồi!” Ny Tạp nâng Liễu Bích dậy, để nàng ngồi một bên: “Nếu là ngươi… vậy a di mở cho ngươi cửa sau, ngươi muốn mượn cái gì?”

“Ta đến tìm một chút tư liệu về Trứng thú, đặc biệt là thạch trứng.”

“Thạch trứng? Ở tầng mười lăm, giá thứ hai, kệ ba, quyển thứ mười chín.” Ny Tạp a di rất nhanh báo địa điểm: “Bất quá, lại có hơn một ngàn quyển, ngươi muốn tìm tư liệu về loại dị thú gì?”

Liễu Bích a ô về ‘Hắc Long thạch’.

“Không cần tìm, ngươi tìm không được tư liệu như vậy đâu!” Nàng thấy ánh mắt nghi hoặc của Liễu Bích liền giải thích: “A di làm tại đồ thư quán hơn hai mươi năm, nơi này mỗi gốc cây ngọn cỏ đều phi thường quen thuộc, đồ thư quán không có tư liệu ghi lại loại trứng đá này. Làm sao? Ngươi có một cái trứng đá như vậy sao?”

Con mắt Liễu Bích vừa chuyển, nàng nghĩ thầm, chuyện hai hài tử có thể nam nữ hô biến càng ít người biết càng tốt, nếu không bị mấy tên điên khoa học chộp làm thực nghiệm thì biết làm sao?

Nàng định biên tạo một bài nói dối, nhưng lúc này Ny Tạp đã nói: “Ây da, ta suýt nữa quên, có một cuốn cổ quyển có nhắc tới một loại giống như ngươi nói. Có đấu khí, là loại trứng đá màu đen, bình thường cũng là bảy cấp thần thú, siêu hơn là chín cấp thần thú, còn có thể là thần sủng thập cấp, thậm chí nó còn có thể là thánh thú thần.”

“Có cần cẩn thận với chúng không?”

“Đúng vậy, loại thần sủng này quá mạnh mẽ, các đấu thần bình thường rất khó thu phục được những con trưởng thành. Chỉ có thể tại thời kỳ còn nhỏ, cũng chính là giai đoạn trứng đá, bắt nó mang bên mình dùng đấu khí của mình chậm rãi dung hợp nó. Nhưng cái này vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận siêu cấp thần sủng sẽ phản lại hoặc sẽ đoạt cả đấu hồn cùng với tinh thần của chủ nhân!”

Đáng chết, lão nương hiểu rồi.

Eros, chính là hắc long thạch nọ.

Nữ nhi Penelope ăn Eros, hơn nữa còn ấp Eros trong bụng nó. Eros muốn cướp đoạt thân thể của tiểu nha đầu nhưng hai tiểu tử kia ai cũng không ai thắng ai, không thể làm gì hơn là hòa bình cộng hưởng, để cho Liễu Bích ‘song nhục thiên tài’.

Trong đó dám chắc còn có một số biến hóa kì diệu, bất quá cái này không có khả năng kiểm tra.

Nói như thế, Eros nhất định là tiềm lực vô cùng cường đại, là siêu cấp thậm chí là thánh thú thần, mà tiểu nha đầu cũng không đơn giản, không bị đoạt mất thân thể, không bị ăn mất tinh thần lực.

Thực lực song phương hẳn là đồng đều nên bây giờ bọn chúng dung hợp kỳ diệu, thật sự rất thú vị! Hai tiểu hài cường đại dung hợp một chỗ, nhưng nàng dám chắc đó là trứng đá của siêu cấp thần sủng, nếu không nó không có khả năng rơi vào tay nàng, là Hắc Long, chắc chắn là loài rồng gì đó rồi.

Ny Tạp cũng cười nói: “Với lại, cao cấp thần sủng đều hết sức chú ý bảo vệ trứng của mình, không có khả năng ngươi có được, nó nhất định là một sinh vật thấp kém. Bất quá ngươi cũng không nên quá mức thất vọng.”

Ny Tạp hiểu Liễu Bích có thể thấy rất mất mác liền chuyển chủ đề: “Được rồi, mẫu thân ngươi năm đó quen cha ngươi là ở đây, ngươi có muốn đi thăm địa phương mà cha mẹ ngươi đã yêu nhau không?”

Nàng không nói Liễu Bích cũng sẽ đưa ra yêu cầu cùng loại, bây giờ Ny Tạp chủ động đề cập tới thì càng tốt.

“Ây da, thời gian thật nhanh!” Ny Tạp một mặt dẫn Liễu Bích đi thăm, một mặt than vãn.

“Năm đó, Maya thông minh hoạt bát, mà người hầu Redi bên nàng cũng cổ quái. Lúc ấy cha ngươi đã đi từ sau tới gần mẫu thân ngươi, kết quả Redi….”

“Ny Tạp a di, mẫu thân ta còn có một người hầu sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.