Liệu Có Hòa Hợp?

Chương 1: Lề đường



Tiệc rượu tại nhà họ Mã được tổ chức một cách phô trương. Những người có tiếng trong thương trường đều có mặt. Cũng không ít nghệ sĩ được các thương nhân dẫn đến vui đùa.


"Được Tiêu tổng đến dự tiệc rượu nhỏ này thật vinh hạnh cho Tư Vinh tôi." Mã Tư Vinh một tay ôm mỹ nhân một tay nâng rượu mời người đối diện.


"Giám đốc Mã khách sáo rồi." Tiêu Chiến nhếch môi, nâng rượu đưa lên môi nhấp một ít.


Động tác đơn giản nhưng quý phái. Mỹ nhân cạnh Mã Tư Vinh không khỏi lén nhìn mấy lần.


Hảo hảo soái a~


Mã Tư Vinh nói đôi lời liền cáo lui đi sang hướng khác. Tiêu Chiến đảo mắt tìm một góc khuất mà đi tới. Y thật sự ghét cái nơi ồn ào này. Nếu không phải vì nể mặt nhà họ Mã thì hẳn là y đã không đến mà là về nhà.


"Phồn Tinh kiếm giám đốc Mã nói lời cáo từ thay tôi." Tiêu Chiến uống hết rượu vang trong tay liền hạ lệnh với chàng trai bên cạnh mình.


"Vâng." Trịnh Phồn Tinh gật đầu, nhanh chóng rời đi.


Tiêu Chiến ra khỏi khuôn viên nhà họ Mã nhìn sắc trời một chút, thấy có chút lạnh. Có vẻ là sắp mưa ?


Trịnh Phồn Tinh nhanh chóng trở ra, lái xe đến đón Tiêu Chiến.


"Hội đồng cổ đông ngày mai ngài có tham gia không ?" Trịnh Phồn Tinh nhớ ra gì đó liền hỏi.


"Ừ. Mấy lão kia thừa lúc tôi vắng mặt liền gây khó dễ cho cậu." Tiêu Chiến nhắm hờ mắt, môi mấp máy.


Trịnh Phồn Tinh có chút kinh ngạc rồi lại thấy xấu hổ, thành thật nói : "Xin lỗi ngài...làm ngài thất vọng rồi."


Tiêu Chiến không nói gì, trực tiếp nhắm mắt ngủ một chút.


Về đêm, xe thưa thớt hẳn. Mưa bắt đầu rơi nặng hạt. Trịnh Phồn Tinh chuyên chú lái xe, ngay lúc này khi cậu muốn tăng tốc thì phát hiện ra thân ảnh thiếu niên bên lề đường nằm bất động. Trịnh Phồn Tinh cứ cho rằng là ăn xin nhưng để ý lại một ít thì thấy trên người thiếu niên còn có cả máu nên nhanh chóng tấp xe vào lề đường.


"Tiêu tổng." Nhất thời nhìn bóng dáng người ngoài kia, khẽ gọi Tiêu Chiến một cái.


Tiêu Chiến ngủ không sâu lắm, nghe Trịnh Phồn Tinh kêu lên cũng mở mắt "ừ" một tiếng.


"Ngoài kia...tôi...thấy..." Trịnh Phồn Tinh ấp úng không biết nói thế nào.


Tiêu Chiến đưa tầm mắt ra ngoài cũng thấy được người kia. Ở đây đèn đường ít nên cũng không rõ mặt mũi người kia nhưng màu đỏ chói máu kia không khó nhận ra nhờ đèn xe.


"Đi bệnh viện."


Tiêu Chiến nhíu mày rồi hờ hững nói. Nếu đã thấy người ta rồi thì giúp một chút vậy. Trịnh Phồn Tinh ngớ người. Ngài là không khỏe chỗ nào a ? Sao lại đi bệnh viện ?


Đang định hỏi lại boss nhà mình thì đã thấy Tiêu Chiến rời xe đi dưới mưa đến chỗ người kia. Trịnh Phồn Tinh cũng vội vàng cầm dù xuống cùng.


Tiêu Chiến cúi người xem xét. Vẫn còn thở nhưng lại mỏng manh. Cả người bê bết máu tươi. Mùi máu tanh nồng vây quanh khiến y không khỏi khó chịu. Nén cảm giác muốn nôn lại, Tiêu Chiến dang tay ôm ngươi kia lên xe.


"Báo cho Mạnh Tử Nghĩa một chút."


Tiêu Chiến đặt người vào trong xe quay sang Trịnh Phồn Tinh đang che mưa cho mình dặn dò. Trịnh Phồn Tinh nhanh chóng ấn một dãy số gọi đi rồi lái xe đến bệnh viện.


.


.


Bệnh viện Nhân Ái không hổ là bậc nhất Bắc Kinh. Cũng đã trễ rồi nhưng vẫn nghe tiếng người làm việc đều đặn. Xe dừng lại trước cổng bệnh viện thì đã thấy có người đứng chờ, đứng đầu đám người là Mạnh Tử Nghĩa.


Trịnh Phồn Tinh xuống xe liên sang đỡ người kia thay cho Tiêu Chiến. Cậu gật đầu chào hỏi qua loa liền giao người cho đám y tá kia đẩy vào phòng cấp cứu.


"Cậu vừa báo tôi đấy." Mạnh Tử Nghĩa liếc Tiêu Chiến một cái, buông một câu khó chịu.


"Phiền cô vậy." Tiêu Chiến vẫn giữ thái độ hờ hững đáp.


Mạnh Tử Nghĩa nhìn qua liền thấy mấy vết máu khô trên bộ vest của Tiêu Chiến lại hạ giọng nói : "Phòng làm việc của tôi có một bộ đồ lần trước cậu vào đây liền vứt ở lại đấy."


Nói xong cô quay lưng đi vào phòng cấp cứu xem xét cái người mới được đẩy vào kia.


Tiêu Chiến cùng Trịnh Phồn Tinh đến phòng làm việc chờ Mạnh Tử Nghĩa. Y cũng kiếm được bộ y phục mà Mạnh Tử Nghĩa nhắc đến, nhanh chóng cầm đi thay.


Đèn phòng cấp cứu sau đó không lâu liền tắt. Thiếu niên kia mặt mày tái nhợt không chút huyết sắc được chuyển vào phòng V.I.P.
Lúc Mạnh Tử Nghĩa trở lại phòng làm việc đã thấy Tiêu Chiến cùng Trịnh Phồn Tinh đợi mình.


"Bác sĩ Mạnh thế nào rồi ?" Trịnh Phồn Tinh thấy Mạnh Tử Nghĩa bước vào liền bồn chồn hỏi.


"Đưa vào trễ chút liền chết vì mất máu." Mạnh Tử Nghĩa ngồi vào ghế rót cốc nước, đáp.


"Nghiêm trọng như vậy ?"


"Bị một viên đạn bắn trúng ngay lưng cách thận vài cm. Khắp người chi chít vết thương xếp chồng lên nhau."


Mạnh Tử Nghĩa nhớ lại cảnh tượng chính mình vừa rồi xử lí các vết thương kia liền bình thản nói. Trịnh Phồn Tinh nghe xong cứng người. Đạn bắn trúng ? Người kia thoạt nhìn như còn ở tuổi vị thành niên đấy ! Sao lại bị bắn được a ?


Tiêu Chiến ngạc nhiên đôi chút sau đó liền biến mất, hỏi : "Cậu ta thế nào rồi ?"


"Gắp đạn ra rồi, vết thương cũng xử lí tốt, không nhiễm trùng. Ngày mai có thể tỉnh."


"Ừ."


"Nhặt được ở đâu vậy ?"


"Lề đường."


Mạnh Tử Nghĩa bật cười. Tiêu Chiến từ khi nào đã lo chuyện bao đồng vậy ? Hiếm có !


"À cậu ta ở phòng V.I.P, hợp ý cậu chưa ?"


"Vô vị." Tiêu Chiến đứng dậy rời đi. Hiển nhiên là không phải về nhà mà là đến phòng  bệnh của cậu thiếu niên kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.