Liệu Có Hòa Hợp?

Chương 11: Dạy trẻ vị thành niên như nào ?



Vương Nhất Bác cùng dì Lộ vào siêu thị mua không ít đồ về nhà. Hai tay Vương Nhất Bác xách túi to túi nhỏ, đầy các loại thực phẩm.


"Mua nhiều thế này thì nấu món gì ạ ?"


"Ừm nấu cá Giáng Đoàn, súp cá chua ngọt, sườn hầm củ sen."


Vương Nhất Bác lắng nghe mà mặt từ hồng hào vui vẻ chuyển sang trắng bệch. Toàn món cay may mà vớt vát lại cái món sườn hầm của sen kia.


"Tiểu Bác mau lại giúp ta rửa rau rồi cắt ra a." Dì Lộ đeo tạp dề vào, nói.


Vương Nhất Bác nhanh chóng đến giúp. Nhưng ngay sau đó chính là cái gì mà rửa rau ? Rửa như nào a ? Rồi cắt làm sao ?


Dì Lộ đang sơ biến cá nhìn sang Vương Nhất Bác đang ngẩn ngơ tò tí te liền thở dài. Rõ ràng là chuyện bếp núc mù tịt !


"Đây phải rửa như này rồi cắt miếng vừa ăn. Đừng cắt to quá hay nhỏ quá." Dì Lộ bỏ con cá ra, nhích sang chỗ Vương Nhất Bác chỉ dạy tận tình.


Vương Nhất Bác được khai sáng liền rửa xong nhanh chóng. Đến phần cắt rau liền thảm !


"A !"


"Làm sao vậy ?"


Dì Lộ nhìn sang liền thấy tay Vương Nhất Bác đang có một màu đỏ chói mắt. Vương Nhất Bác chán ghét nhìn con dao đã làm mình bị thương.


"Cháu không sao, băng lại là được."


Dì Lộ bỏ dở việc đang làm, đi lấy hộp cứu thương. Vương Nhất Bác nhận lấy miếng băng cá nhân từ dì Lộ, cẩn thận băng lại.


"Cháu ngồi ở đây đi, đừng làm nữa kẻo bị thương tiếp."


"Nhưng..."


"Lần khác dạy cháu những món đơn giản hơn."


Vương Nhất Bác ỉu xìu gật đầu. Bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe, là Tiêu Chiến về.


Tiêu Chiến bước vào liền nghe tiếng nói phát ra từ dưới bếp liền sải bước xuống.


"Dì Lộ." Tiêu Chiến nhìn dì Lộ gật đầu chào.


"Chiến Chiến về rồi ? Nhanh thay đồ, ta nấu cơm sắp xong rồi." Dì Lộ cười vui vẻ, nói.


Vương Nhất Bác bên cạnh bị ngó lơ. Hắn quan sát hai người, mối quan hệ dường như rất tốt ?


Tiêu Chiến ngó quanh bếp liền để áo vest lên ghế, xắn tay áo lên, ý tứ rất rõ ràng : Y muốn vào nấu !


"Cháu giúp dì."


"Cháu..."


Dì Lộ chưa nói xong đã thấy Tiêu Chiến cầm dao lên cắt phần rau mà Vương Nhất Bác bỏ dở. Dì Lộ lắc đầu, thật là vẫn cứng đầu !


Vương Nhất Bác thật sự là bị ngó lơ ! Hắn ủy khuất đem hộp cứu thương đi cất. Lúc quay trở về bàn ăn thì đã ngửi thấy mùi đồ ăn bốc lên. Bụng hắn biểu tình rồi.


Sau khi đồ ăn được dọn lên xong xuôi, ban đầu dự định ba món nhưng bây là bốn năm món.


"Chẳng phải chỉ có ba món sao ?" Vương Nhất Bác nhìn bàn ăn đầy màu sắc, thắc mắc hỏi.


"Cậu ăn cay được sao ?" Tiêu Chiến ngồi đối diện Vương Nhất Bác, nhàn nhạt đáp.


Vương Nhất Bác đưa tay sờ mũi. Nếu không có thêm mấy món nữa hẳn là cơm tối này hắn không thể ăn a.


"Cháu không ăn cay được sao lại không nói ?  Làm ta xém hại cháu nhịn đói." Dì Lộ ái ngại nhìn Vương Nhất Bác nói.


"Không sao ạ, tập ăn cũng được." Vương Nhất Bác xua tay, đáp.


.


.


Ăn xong, Vương Nhất Bác dành rửa chén nhưng lại nhìn đến vết thương trên tay đành để dì Lộ làm. Tiêu Chiến về phòng tắm rửa, đổi y phục.


Lúc Tiêu Chiến xuống thì đã thấy Vương Nhất Bác hăng say chơi game. Dì Lộ bưng trái cây đặt lên bàn.


"Chiến Chiến với Tiểu Bác ăn trái cây này."


Tiêu Chiến đi tới ngồi xuống, thuận tay cầm một miếng. Vương Nhất Bác bỏ điện thoại sang một bên, ngồi ăn nghiêm túc.


"Sao dì không nghỉ ngơi ? Bày vẽ nấu nướng làm gì cho mệt ?" Tiêu Chiến dựa lưng vào ghế, hỏi.


"Không sao, bận rộn quen rồi." Dì Lộ cười, đáp.


"Sắp tới cháu có thể không về nhà. Dì chăm cậu ta hộ cháu." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, tiếp lời.


Dì Lộ gật đầu. Tiêu Chiến thấy bà cũng mệt nên kêu bà về phòng nghỉ ngơi.


Vương Nhất Bác nghe được lời kia Tiêu Chiến, giật nảy mình. Làm sao không về nhà ?


"Chiến ca."


"Ừ ?"


"Làm sao anh không về nhà ?"


"Cậu quản nhiều để làm gì ?"


Một câu của Tiêu Chiến làm Vương Nhất Bác ngậm miệng không hỏi nữa. Hắn có chút bất ngờ, hôm nay y nói chuyện thật khác. Nhất thời hắn theo không kịp nên chỉ đành ăn xong lặng lẽ về phòng mình.


Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đi về phòng, làm sao thấy có chút buồn tủi vậy ? Có phải y làm thằng nhóc này sợ rồi không ?


.


.


Hôm sau, Tiêu Chiến rời đi từ sớm. Lúc Vương Nhất Bác tỉnh dậy thì y đã đi được ba tiếng rồi. Ăn sáng xong xuôi thì gia sư đến. Vương Nhất Bác điều chỉnh lại tâm tình cùng gia sư lên phòng học.


Buổi học diễn ra suôn sẻ. Gia sư lúc được mời cứ ngỡ là cậu học trò này mất gốc nặng nhưng người ta lanh lẹ, hiểu biết nhanh a !


"Hôm nay tới đây thôi, em cứ làm hết bài tập đó rồi mai tôi sửa."


Vương Nhất Bác gật đầu, hắn đến mở cửa phòng tiễn vị gia sư kia về.


Về lại phòng, Vương Nhất Bác nằm lăn qua lăn lại trên giường liền nghe thấy chuông điện thoại vang lên.


Là Chiến ca a !


"Chiến ca."


"Ừ. Học thế nào ?"


"Rất tốt."


"Ừ...chuyện hôm qua...mà bỏ đi."


"Em không để tâm đâu."


Bên kia Tiêu Chiến nghe được liền ngạc nhiên đôi chút. Hắn biết y muốn nói gì sao ?


"Ở nhà ngoan, đừng nháo."


Tiêu Chiến nói xong liền tắt điện thoại. Bên môi y tựa hồ còn treo một nụ cười. Trịnh Phồn Tinh đứng đối diện đưa hồ sơ, nhủ thầm : Chắc không phải nói với chuyện Vương Nhất Bác chứ ? Hẳn là vậy đi ? Boss còn đang cười đấy ?!


"Phồn Tinh."


"Ngài dặn gì sao, Tiêu tổng? "


"Dạy trẻ vị thành niên như nào ?"


"A ?" Trịnh Phồn Tinh triệt để ngạc nhiên, ngài đang hỏi gì vậy a ?


Tiêu Chiến nhìn vẻ ngạc nhiên kia liền phất tay, đuổi Trịnh Phồn Tinh ra ngoài : "Ra ngoài làm việc của cậu đi."


Trịnh Phồn Tinh máy móc rời đi. Cậu ngày càng không hiểu được tâm tình của boss rồi a. Sáng nay rõ ràng là vẻ mặt : Tôi có lỗi, nhưng không biết cách sửa lỗi ! Điện xong một cuộc điện thoại liền dập dìu gió xuân ! Còn nữa, ban nãy nếu không nhìn nhầm thì Tiêu Chiến là đang tra : Cách dạy trẻ vị thành niên !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.