Liệu Có Hòa Hợp?

Chương 29: PN. Giận



Làm sao nhanh như vậy ? Hôm qua chỉ mới 98,8k, hôm nay 101k😶. Phúc lợi 100k lượt đọc lái lơ !


======================================


Gian phòng họp rộng rãi, có hơn mười người ngồi đối diện với nhau ở chiếc bàn dài. Vị trí chủ trì buổi họp hiển nhiên là Tiêu Chiến. Y dùng tay gõ nhẹ lên mặt bàn tạo âm thanh cốc cốc khe khẽ. Mắt phượng sắc lạnh đảo quanh những người ngồi ở đây.


Trịnh Phồn Tinh đứng phía sau Tiêu Chiến âm thầm lau mồ hôi trên trán. Dự án của công ty Lương thị vốn sắp về được tay Tiêu thị, hai bên sẽ cùng hợp tác vui vẻ. Nhưng vì cái quái gì lại bị người khác hẫng tay trên ? Hỏi xem y có tức giận không ? Đồ đã đến tận miệng mình rồi, chớp mắt lại sang miệng người khác !


Lại còn nói gần đây tâm tình sếp không tốt, rất dễ nổi nóng. Lần này những ai đứng ra đàm phán bên Lương thị về hợp đồng thì lãnh đủ a.


"3 phút để trình bày." Tiêu Chiến tỳ hai tay lên bàn, nhàn nhạt nói.


Những người ngồi ở đây thật sự khóc không ra nước mắt. Ba phút cái quỷ gì ? Ba phút thì biết nói gì ? Chính là bức chết người khác !


Người bên phòng kinh doanh lặng lẽ đứng dậy đối mặt với Tiêu Chiến : "Thưa sếp, chuyện này...chuyện này..."


Tiêu Chiến nhướng mày nhìn, cả nửa ngày cũng chỉ là "chuyện này". Không có lấy một câu hoàn chỉnh.


"Còn một phút."


Lời Tiêu Chiến vừa dứt thì di động trên bàn của y vang lên phá vỡ bầu khí ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hai từ "Cún con". Trịnh Phồn Tinh thiếu điều hô lớn cảm tạ trời đất, cảm tạ Vương Nhất Bác. Gọi đúng lúc như vậy, không hổ là hắn.


Nhưng một giây sau Tiêu Chiến từ chối cuộc gọi, thậm chí đã chuyển di động sang chế độ rung.


"..." Sếp ơi ? Là người yêu bé nhỏ của ngài đó !


.


.


Vương Nhất Bác ngồi đối diện với bác sĩ nữ đang cuối người kiểm tra chân cho hắn, môi mấp máy : "Có vấn đề gì không ?"


"Ừm cậu nên đi chụp X-quang để xem thế nào. Không phải bong gân đâu." Bác sĩ ngồi thẳng lại nói.


Vương Nhất Bác gật đầu, đứng dậy muốn đi thì Tô Khả tiến đến đỡ lấy hắn. Cậu nói : "Tôi đưa cậu đi."


"Phiền cậu."


"Phiền gì chứ ? Dù sao cũng chơi với nhau, bạn bè cả."


Hai người chậm rãi đi đến phòng chụp X-quang. Chân hắn có vấn đề nên mỗi bước đi đều là bước nhỏ nên vô cùng chậm chạp.


Quãng thời gian Vương Nhất Bác giải nghệ cho đến giờ cũng gần nửa năm. Mới đầu còn có fan tìm đếm được tới cửa nhà khóc la bảo không thể chấp nhận được. Dần dần đều bị Tiêu Chiến động tay chân đuổi đi hết thảy. Vương Nhất Bác cũng tìm được một loại vận động cực hạn khiến hắn thích thú - trượt ván, để giết thời gian những lúc Tiêu Chiến đi làm. Tiêu Chiến khi biết được liền phản đối ngay không cho hắn chơi, rất nguy hiểm. Vương Nhất Bác vốn bướng bỉnh, mặc kệ lời y lao đầu vào sở thích mới này.


Hai người xảy ra mâu thuẫn, cãi nhau kịch liệt.


Bây giờ thì hay rồi, Vương Nhất Bác lúc đang thử động tác mới liền bị thương.


Chụp X-quang xong hai người ngồi ở dãy ghế chờ lấy kết quả. Tô Khả ngồi một lúc liền bảo đi mua nước cho cả hai. Lúc cậu quay lại đã thấy Vương Nhất Bác nhìn một dãy số trên di động, do dự gọi đi một cuộc nhưng người kia không tiếp nhận.


"Nước đây." Tô Khả ngồi xuống cạnh hắn, đưa lon nước đến.


Vương Nhất Bác cất di động lại vào túi, tiếp nhận lon nước khe khẽ nói cảm ơn.


"Cậu điện người nhà chưa ?"


"Vẫn chưa."


"Số vừa nãy có phải số của người nhà cậu không ?"


"Ừ. Chúng tôi đang giận nhau."


Tô Khả "À" một tiếng lại nói : "Đưa số đây tôi điện giúp cậu ?"


"Không cần, anh ấy không nhận đâu."


"Số cậu thì không nhận nhưng số của tôi lại khác." Tô Khả nhìn sườn mặt Vương Nhất Bác tự tin nói.


Vương Nhất Bác nhướng mày nhìn chàng trai cạnh mình, suy nghĩ một chút liền bấm số của y đưa cho Tô Khả điện đi.


.


.


Di động trên bàn chỉ vang lên đúng một lần sau đó không có nữa. Tiêu Chiến vốn còn đang thắc mắc vì sao Vương Nhất Bác lại điện đến thì một dãy số lạ khác điện đến.


Tiêu Chiến nhíu mày, nhận lấy cuộc gọi alo một tiếng. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tô Khả rành mạch, rõ ràng.


"Anh là người nhà của Vương Nhất Bác ?"


"Ừ, là tôi."


"Ừm phiền anh đến bệnh viện Nhân Ái một chuyến nhé, Vương Nhất Bác..."


Tô Khả còn chưa nói xong Tiêu Chiến đã mạnh mẽ dập máy. Sắc mặt trở nên tệ đi khiến nhiều người ở đây tò mò. Nhưng y làm gì quan tâm được nhiều vậy ? Vội vã nói tan họp sau đó sải những bước dài rời đi.


.


.


Khi Tiêu Chiến tìm được đến nơi thì Vương Nhất Bác đang cùng Tô Khả ngồi ở hành lang nói chuyện phiếm.


"Nhất Bác."


Vương Nhất Bác hơi xoay người nhìn bóng dáng vội vã của Tiêu Chiến đang tiến đến. Miệng nhỏ khe khẽ kêu : "Ca..."


Tiêu Chiến đứng trước mặt hai người nhưng hoàn toàn xem Tô Khả là không khí. Cục bột trắng ở chân Vương Nhất Bác khiến Tiêu nhíu chặt lông mày.


"Bác sĩ nói gì ?"


"Ừm bọn họ nói em bị rạn xương chân, phải bó bột một thời gian ngắn..."


Tô Khả thầm đánh giá Tiêu Chiến một lượt, tây trang chỉnh chu hẳn là từ công ty đi đến. Cậu nói : "Không có vấn đề gì, vết thương nhỏ thôi. Ngày trước tôi chơi trượt ván còn ngã nặng hơn cậu ấy."


Vương Nhất Bác thầm nói xong rồi, đưa mắt nhìn Tiêu Chiến thì đã thấy sắc mặt y lạnh cực điểm.


Tiêu Chiến miễn cưỡng thu liễm lại hàn khí quanh mình, nói với Tô Khả : "Cảm ơn cậu đã đưa Nhất Bác tới đây."


"Không cần khách sáo, nếu không còn gì thì tôi về trước đây." Tô Khả cong cong khóe môi nói rồi liền rời đi. Làm sao cứ thấy cái hàn khí kia nó có màu hồng phấn của tình yêu vậy ?


Tô Khả vừa khuất bóng sau hành lang dài thì Vương Nhất Bác đã vội vàng nói : "Ca, em sai rồi."


Tiêu Chiến không đáp. Y đưa tay đỡ Vương Nhất Bác đứng dậy, đem hắn ra xe về nhà.


.


.


Về đến nhà để Vương Nhất Bác ngồi trên sofa an toàn thì Tiêu Chiến điện cho Trịnh Phồn Tinh thu xếp công việc của y đem đến nhà mình. Chính mình sau đó đi xuống bếp chuẩn bị bữa tối. Từ đầu đến cuối không nói với Vương Nhất Bác một câu nào.


Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến giận, tay chân xoắn quýt lại không nói gì được. Mãi đến khi nằm trên giường ngủ rộng hắn mới nói.


"Chiến ca."


"Ừ ?"


"Anh giận sao ?"


"..." Em nói xem !


"Ca, đệ đệ sai rồi. Đừng giận có được không ?"


Tiêu Chiến ngồi ở chiếc bàn nhỏ nâng tầm mắt nhìn hắn. Vương Nhất Bác dùng tay vò vò chăn bông bày ra vẻ mặt tội nghiệp mà nói. Y khẽ thờ dài, nhìn đồng hồ một chút liền đi tắt đèn ở trần nhà sau đó lại mở một chiếc đèn nhỏ đặt ở tủ cạnh giường lên.


Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến, miệng nhỏ liên tục xin lỗi. Tiêu Chiến nằm xuống giường giọng đều đều vang lên : "Tôi không giận nữa, em mau ngủ đi."


Qua ánh đèn nhỏ có thể thấy Vương Nhất Bác cong khóe môi tạo dấu móc nhỏ. Hắn nằm xuống kéo y vào lòng ôm lấy. Tay chân trong chăn đang không an phận mà di chuyển.


"Đừng nháo."


"Em không nháo, anh nháo."


"Đừng để tôi đạp em rớt xuống gầm giường, ngủ đi."


"Anh nỡ sao ?"


Vương Nhất Bác cắn lên vành tai Tiêu Chiến, giọng trầm thấp nói. Tiêu Chiến khẽ run lên, mặc cho hắn náo loạn khắp thân thể mình.


Làm sao y lại quên mất con người này chính là : Dưới giường hóa cún con, trên giường hóa cầm thú ?!


======================================


Một phiên ngoại nhỏ trong cuộc sống của Đại Bảo và Bảo Bảo. Mấy cô thấy sao ? Gần đây câu từ của tôi có vấn đề rồi🥺


No crush on Valentine. No chocolate on Valentineಡ ͜ ʖ ಡ


Mấy cô Valentine vui vui vẻ vẻ❤


[140220]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.