Trời càng lúc càng khuya, cả thành phố rộng lớn cũng chỉ còn le lói những ánh đèn đường nhàn nhạt.
Dường như tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi sau một ngày làm việc vất vả ngoại trừ An Thanh.
Sau sự vỡ oà của cảm xúc cô lại rơi vào trầm mặc.
Trên nền nhà lạnh lẽo, cô gái vẫn ngồi bất động trong vô thức, những giọt nước mắt trong suốt như pha lê cũng đã không còn rơi lã chã, thay vào đó chỉ là cái nhìn vô định trong không gian rộng lớn của căn phòng sang trọng.
Từ nhỏ An Thanh đã có niềm đam mê mãnh liệt với ngành y.
Khi chúng bạn cùng trang lứa còn mải yêu đương hẹn hò, thậm chí có người còn có đến mấy vệ sĩ vây quanh thì cô lại miệt mài lật từng trang sách.
Kết quả cho những nỗ lực đó chính là tấm thiệp mời làm việc của một bệnh viện tuyến trung ương ngay khi cô vừa tốt nghiệp.
Cô gặp anh trong một lần khám sức khoẻ định kỳ của công ty anh.
Mặc dù trước đó cô đã được nghe đồng nghiệp ca ngợi về dung mạo của chàng trai vàng trong thành phố nhưng khi tận mắt chiêm ngưỡng khuôn mặt điển trai, đẹp không một góc chết thì An Thanh vẫn không thể tin trên đời này lại có người đẹp đến thế.
Sự ngỡ ngàng của An Thanh không chỉ dừng lại ở vẻ đẹp ngút trời của Hà Băng mà cô còn ngỡ ngàng vì ngày hôm đó Hà Băng đã chủ động xin số điện thoại của cô để làm quen.
Lúc Hà Băng mới theo đuổi cô đã kiên quyết từ chối.
Cô biết anh là ai, cô biết hoàn cảnh của cô như thế nào.
Suy cho cùng thì hai người họ chính là hai con người của hai thế giới đối lập nhau.
Trái ngược với thái độ hời hợt của An Thanh chính là sự kiên định của Hà Băng, anh không giận cũng không trách cô, cô càng né tránh anh càng tiến tới, cô càng từ chối anh càng quyết tâm theo đuổi, giữa bộn bề công việc anh vẫn dành thời gian quan tâm, chăm sóc cô.
Cuối cùng sau hai năm Hà Băng cũng nhận được cái gật đầu đồng ý của An Thanh chấp nhận để anh làm bạn trai cô.
Yêu đương thêm một năm, Hà Băng đề nghị kết hôn, lúc đó An Thanh vô cùng hạnh phúc, khoé môi cô cong lên một nụ cười vui vẻ đồng ý.
Cô từng nghĩ Hà Băng chính là món quà mà thượng đế ban tặng cho cuộc đời mình.
Cô yêu anh bằng cả trái tim, yêu anh bằng cả tấm chân tình của người con gái.
Tưởng chừng hạnh phúc đã ở trong tầm tay nhưng giờ đây thì sao chứ.
Trái tim cô vì anh mà vang lên những tiếng vụn vỡ đến xé lòng.
Anh kết hôn với cô là để trả thù, mà điều khiến cô khó chịu nhất chính là ngay cả bản thân cô cũng chẳng biết anh trả thù cô vì điều gì.
...!
Trong một quán bar nhộn nhịp giữa trung tâm thành phố.
Giữa những âm thanh sôi động đến chói tai, những ánh đèn lung linh rực rỡ đến chói mắt, những bước chân di chuyển đến chóng mặt.
Cảnh Hiên lo lắng nhìn Hà Băng đang liều mạng uống rượu, những chai rượu cạn khô nằm chồng chất kín mặt bàn.
Bản thân là trợ lý, đi theo Hà Băng nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên anh ta thấy ở ông chủ của mình cái dáng vẻ trầm mặc tới bi thương thế này.
Trong trí nhớ của Cảnh Hiên, Hà Băng chính là kiểu người sắt đá, kiên cường.
Nhớ năm đó bố mẹ anh qua đời, những ngày đầu tiếp quản công ty Hà Băng đã gặp muôn vàn khó khăn.
Một số cổ đông tranh chấp muốn đẩy anh ra khỏi ghế chủ tịch.
Một số lão làng trong công ty lại ỷ thế chỉ muốn hưởng thụ mà không muốn cống hiến, tài chính hao hụt.
Có thể nói thời điểm đó với Hà Băng chính là khó khăn chồng chất khó khăn, vừa chịu nỗi đau mất đi người thân vừa gánh vác cơ nghiệp của gia đình thế nhưng anh chưa từng trưng lên dáng vẻ bi thương, ngục ngã.
Thay vào đó chính là một Hà Băng kiên cường, trí dũng lại có đôi phần ngang ngược, tàn độc.
Anh đã dùng đến 3 tháng để ổn định nhân sự, cải tổ lại bộ máy trí óc làm việc trong công ty.
6 tháng tiếp theo để ổn định tài chính.
1 năm ngắn gủi doanh thu công ty đã có khởi sắc và cho đến thời điểm hiện tại công ty Hà Thịnh hay cái tên Hà Băng đều đã trở thành điểm sáng mà người người trong giới kinh doanh muốn hợp tác.
Cảnh Hiên có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu một con người đang trên đỉnh cao của vinh quang tại sao lại có dáng vẻ như này.
Hơn nữa hôm nay lại chính là ngày kết hôn của anh, không phải anh đã phải bỏ ra bao công sức mới theo đuổi được cô bác sĩ kia ư, lẽ ra giờ này anh nên vui vẻ bên cô vợ nhỏ của mình mới đúng chứ nhỉ.
Cảnh Hiên lắc đầu một cách khó hiểu nhưng suy cho cùng anh ta phận làm trợ lý cũng chẳng thể quản được chuyện của ông chủ.
Giờ này cũng đã sang ngày mới, Hà Băng cũng đã say tới mức cả cơ thể đã mềm như bún.
Cân nhắc, tính toán thế nào cũng vẫn là nên đưa ông chủ của mình về nhà thì hơn..