Sau khi đuổi mấy ông anh về, nó đưa Hạnh lên phòng để nói về kế hoạch bí mật ko thể bật mí mà mình bày ra. Nó đã chờ cả ngày để có thể nói với Hạnh vấn đề này. -Ngày mai lúc 6h chúng ta sẽ dậy và làm đồ ăn sáng, 7h bắt đầu ra sân bay đón họ, trên đường về chúng ta sẽ nói họ về kế hoạch này. Chúng ta sẽ chuẩn bị mọi thứ đến đúng 10h tối thì anh Thắng sẽ mở món quà pla pla... -Nó đi lại trong phòng kể tình tiết mọi thứ cho Hạnh nghe, sau đó chúng nó ngồi thiết kế mọi thứ, ngày mai chỉ cần mua nguyên liệu thôi. Hai đứa tụi nó vừa làm vừa chơi nên đến 1h sáng mới đi ngủ, đứa nào cũng mong ngày mai đến thật sớm.
*Sáng hôm sau:
Bây giờ là 6h sáng, ông mặt trời cũng đã bừng tỉnh giấc, chim chóc cũng đã hót vang bầu trời, ngoài đường cũng đã tấp nập người, xe đi lại. Nhưng tại một căn phòng không nhỏ mà cũng chả lớn, có hai cô gái đang ngủ say như chết, xung quanh toàn giấy màu, giấy trắng các loại kiểu.
'' (Come On) I wanna dance in the dark
(Come On) We gonna light up the night
(Come On) I wanna dance in the dark
(Come On) We gonna light up the night
Underdogs dance in the middle of the night
Can see the night skies in the mirror of your eyes
If you don't dance make sure you got the rhythm
Make sure that your heartbeat beats with the rhythm
I wanna run wild in the middle of the night
Right under the moon, bodies glowing in the night
Nothing in between our skins but the rhythm
Make sure that your heartbeat beats with the rhythm
The night-time is the right time
[Hook]
I wanna dance in the dark and never stop
We gonna light up the night like shooting stars
Whenever you hear the sound don't be alarmed
Move move move
Dancing in the dark
(Dancing in the dark)
Tiếng chuông điện thoại của nó vang đến cả chục lần thì hai con heo kia mới chịu dậy. Sau khi làm VSCN, nó và Hạnh đi chợ rồi về làm bữa sáng, mọi thứ hoàn tất thì cũng đã hơn bảy giờ, hai đứa nó vội vàng chuẩn bị quần áo rồi ra sân bay. Trên đường đi, nó sợ P.Anh và chị Chi đợi lâu nên cứ giục bác tài xế khiến bác khó chịu, chỉ muốn đuổi ra khỏi xe. Dừng chân tại sân bay Nội Bài, trả tiền xong nó dẫn Hạnh đi vào.
-Sân bay đông thế này biết tìm họ đâu giờ mày.- Hạnh quay sang hỏi nó.
-Tao chịu, chắc tao gọi điện vậy. Để mấy mẹ ý đợi lâu chắc tí xé xác mình ra quá. -Nó lo lắng lấy điện thoại ra bấm.
-Hurry up!
''P. Anh à, mày đang ở đâu rồi?''
''Tao đang tìm hành lý, ra ngoài cổng số 1 đợi tao.''
''Ok!''
-Mày ơi, ra cổng số 1 nhanh lên, may là họ chưa ra.- Nó thở phào nhìn Hạnh.
Thế là hai đứa chạy thộc mạng sang cổng số 1, đúng lúc đó thì P. Anh và chị Chi đi ra.
-Tụi tui ở đây nè!- Nó với Hạnh vẫy tay.
-Hello! Tao nhớ tụi mày quá.- P. Anh chạy ra ôm lấy hai đứa bạn.
-Tụi này cũng vậy!- Hai đứa ôm lại P. Anh.
-Thế mấy để chị ra rìa à. Đau lòng quá!- Chị Chi giả vờ giận.
-Tụi em cũng nhớ chị nữa nhưng chắc ko bằng người nào đó đâu- Nó nói rồi nở nụ cười nham hiểm làm chị Chi đỏ mặt.
-Để mừng hai người về Hà Nội, tụi em có một kế hoạch cực kì hoành tráng đấy.- Hạnh mỉm cười nói.
-Kế hoạch gì vậy, nghe có vẻ bí mật nhỉ?- P. Anh lanh chanh hỏi.
-Chị Chi, hôm nay ngày gì chị biết ko?- Nó bỏ qua P. Anh quay sang hỏi chị Chi.
-Hôm nay sao? Để chị xem nào... Là ngày 28/10 đúng ko? Chả nhẽ là ngày....- Chị Chi ấp úng khi nhìn số ngày trong điện thoại.
-Phải, chính là hôm nay.- Nó gật đầu chắc nịch.
-Mấy người nói rõ đi xem nào, mập mà mập mờ ma nó hiểu à.- P. Anh bức xúc vì bị bơ từ nãy giờ.
-Hôm nay là sinh nhật anh Thắng, anh ruột của Nhi và cũng là bạn trai của chị Chi. Thôi, nói cho oách thì là chồng sắp cưới của chị Chi.- Hạnh giải thích cho nhỏ bớt giận.
-Thật sao, trùng hợp quá. Đây chính là mục đích của kế hoạch phải chứ?- P. Anh quay sang hỏi nó và nhận lại đc một cái gật đầu.
-Thôi, chúng ta đứng đây làm gì, mỏi chân quá. Về nhà rồi nói tiếp.- Hạnh than.
-Ok!
Trên xe, nó và Hạnh thay phiên nhau nói kế hoạch cho hai người kia biết và tất nhiên là họ đồng ý ngay lập tức. Sau khi đưa hai ng họ về nhà nghỉ dưỡng thì nó với Hạnh khổ công đi mua phụ kiện để lại hai chị em nhà kia ở nhà nghỉ dưỡng, mặc dù vất vả nhưng vì niềm vui và hạnh phúc của mọi ng, thế này vẫn chưa là bao.
*Sau khi mọi thứ đã hoàn tất:
Trong nhà nó, mỗi đứa một phòng để thay quần áo. Nó bước ra với bộ váy màu vàng nhạt dài đến đầu gối, ở phần eo đc thắt lại và gài một chiếc nơ; trên đầu nó đeo cái bờm nơ màu vàng cùng bộ với váy, mái tóc đc thả xuống và uốn xoăn nhẹ phần đuôi tóc; chân đi đôi giày cao gót cũng màu vàng nốt. Hạnh khác nó, chọn cho mình chiếc váy mày hồng nhạt, phần chân váy đc gắn những viên ngọc màu trắng; trên đầu thì lại cặp một cái nơ màu hồng, tóc đc thả xuống và để tự nhiên; chân đi đôi giày cao gót hồng. Nhìn hai đứa nó rất giống công chúa sinh đôi. P. Anh lại chọn cho mình một phong cách khác. Nhỏ mặc chiếc váy màu tím nhạt, cúp ngực, phần chân máy đc xèo ra như hai đứa kia, đc gắn những bông hoa màu tím; mái tóc đc búi lên, tạo cho P. Anh một vẻ đẹp quyến rũ, chân đi đôi giày cao gót tím. Chị Chi thì ko chọn vẻ ngây thơ, trẻ con như nó với Hạnh mà cũng ko quyến rũ như P. Anh, cô chọn phong cách thuần khiết, khác hẳn với thường ngày. Mặc cho mình chiếc váy mày xanh nước biển dài đến chân, nhìn giống như chiếc váy của Lọ Lem khi đi dự tiệc vậy đó, đc phá cách bằng phần thân cúp ngực, phần chân váy đc đính những hạt kim cương lóng lánh; mái tóc để xõa, uốn nhẹ phần đuôi, gài chiếc nơ hình con bướm màu xanh kết hợp với chiếc giày cao gót xanh.
Đến 9h nó gọi điện cho Vũ, Lâm, Phong đến trước để anh Thắng đến sau.
''Anh Thắng à, qua nhà em có việc nhớ!''
''Ok baby!''
Trong lúc anh Thắng nhàn nhã lái xe qua nhà nó thì mọi người ở đây chạy đôn chạy tháo, tất bật chuẩn bị nốt khâu cuối. Anh Thắng đến nơi, mở cổng lớn ra. Hiện ra trước mắt anh là con đường nến và đc trải bởi những cánh hoa hồng đỏ, theo trái tim mách bảo, anh đi lên con đường đó, anh đi đến dâu, đèn lấp lánh bật sáng đến đó. Con đường dẫn anh đến khu vườn bí mật của nó, mũi tên hình trái tim chỉ dẫn cho anh mở cánh của xanh kia ra. Anh mở cửa, mọi thứ tối om. Bỗng..
-Ngạc nhiên chưa?- Đồng thanh tập một. Mọi người đều ở đây và ăn mặc rất đẹp.
-Chúc mừng sinh nhật anh trai của em!-Nó cười tít mắt nhìn anh.
-Chúc mừng sinh nhật anh Thắng.-Hạnh cũng chúc anh.
-Tụi tao chúc mày sinh nhật vui vẻ.- Phong thay mặt hai người con trai còn lại chúc anh.
-Cảm ơn mọi người, tôi hạnh phúc quá. Mọi người vẫn nhớ ngày hôm nay sao?- Anh thắng xúc động nói.
-Ơ anh hay nhỉ. Ngày trọng đại thế này sao quên đc, chỉ có ng vô tình như anh mới quên thôi. -Nó trách ông anh.
-Cảm ơn em Nhi!- Anh nhìn nó với ánh mắt trìu mến.
-Hôm nay em và Hạnh đã cất công mang một món quà đặc biệt cho anh đấy. Quý lắm nhớ, giữ gìn ko đc mà đánh mất là em giết anh đấy.
-Cái gì mà bí mặt vậy?- Anh Thắng tò mò.
-Ta đa- Vừa nói nó và Hạnh bước sang hai bên, để lộ ra một cô gái xinh đẹp.
-Hello anh Thắng, lâu ko gặp.- P. Anh mỉm cười nhìn ông anh rể tương lai.
-Ơ P. Anh! Sao em ở đây, thế Chi đâu?- Anh Thắng chạy lại lắc vai P. Anh hỏi, nhìn mặt anh lúc đấy ngớ không chịu nổi. Anh vừa hỏi xong thì sau lưng anh bỗng có tiếng hát cất lên.
''Em đang hát về người yêu dấu ơi, có nghe chăng.
Em đem tiếng cười bờ môi ấy.. xa chốn đây.
Những giây phút ghì chặt tay nhau.
Những câu nói thì thầm bên tai bấy lâu.
Mùi hương thân quen còn in trên vạt áo.
Em sẽ nói anh nghe anh nghe về đại dương xanh.
Em sẽ hát anh nghe anh nghe bản tình ca em với anh.
Ta sẽ nắm tay nhau đi chung trên từng con phố quen..''
( My everything)
Một cô gái thuần khiết trong chiếc váy màu xanh bước đến trước mặt anh. Cô mỉm cười nhìn chàng ngốc đang đứng đơ trước mặt mình.
-Chi. Là em đúng ko?- Anh Thắng lắp bắp nói.
-Em ko là Chi thì là ai?- Chị Chi cười nhìn ông chồng khờ của mình.
-Aaaaaa. Em biết anh nhớ em lắm ko hả?- Anh chạy đến ôm lấy chị Chi.
-Em cũng vậy, em nhớ chồng của em lun ý!
-Mày ơi! Nhìn họ ôm nhau mà tao ghen tị quá.- Nó nói to cho Hạnh nghe.
-Thế thì cưng nhanh chóng tìm cho anh đứa em rể đi là vừa.-Anh Lâm trêu nó.
-Xí, em còn bám anh đến già , khỏi đuổi.- Nó bĩu môi nhìn anh.
-Cái con này, muốn anh forever alone à.
-Chỉ sợ ko đc thôi! Đào hoa như anh mà giữ chân đc đến già chắc em là tiên quá. Mong có cô nào mang anh đi cho khuất mắt còn chẳng đc nữa là.
-NUPAKACHI! - Lâm giận đến nỗi ko nói nên lời.
-Thôi hai cái người này. Phim đang hay tự nhiên nhảy bổ vào, mất cả hứng.- PAnh ngăn.
-Nể tình mày là bạn tao.-Nó quay sang lườm con bạn.
-Bữa tiệc này là ai nghĩ ra vậy vợ?- Anh Thắng hỏi Chi.
-Là em chồng em chứ ai. Chỉ có nó mới nghĩ ra mấy cái trò này chứ.
-Nhi! Là em làm sao hả?- Anh lớn tiếng với nó làm nó đang cười tươi với đám bạn thì giật mình hoảng sợ.
-Em xin...xin lỗi...lỗi hai...hai. Lần sau em ko làm thế nữa mà, hai tha lỗi cho em nha. Em thề sẽ ko có lần sau đâu.- Nó lo sợ ko nói nên lời.
-Sao cưng xin lỗi anh. Anh muốn cảm ơn cưng còn ko đc đây. Em gái anh đáng iu quá trời hà!- Anh ôm nó vào lòng vuốt mái tóc mượt mà của nó.
-Hai làm em giật mình, tưởng hai mắng ko à.- Nó thở phào nhẹ nhõm.
-Ko muốn gián đoạn hai người đâu nhưng chúng ta bắt đầu tiệc đc chưa, em đói quá trời à.-Hạnh than.
-Em giống cái Nhi quá nhỉ. Thật tốt khi nó có ngững người bạn tốt như em.-Lâm xoa đầu nhỏ làm nhỏ đỏ mặt.
-Nhập tiệc thôi mọi người ơi.-Phong lên tiếng.
-Yeah!-Tất cả đồng thanh.
Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ, mọi người nói chuyện với nhau trông thật hạnh phúc. Phải đến một giờ sáng tiệc mới tàn, vì quá khuyu nên mọi người ngủ lại nhà nó một đêm. Sáng hôm sau, phải đến mười một giờ mọi người mới chịu dậy. Làm VSCN xong, mọi người ra phòng khách còn nó với chị Chi thì vào bếp làm bữa sáng kiêm bữa trưa rồi gọi mọi người ăn cơm.
-Mày về đây vẫn đi học giống tao chứ P. Anh.- Nó hỏi.
-Ukm. Chắc thế. Mặc kệ đi, học với mày có gì phải sợ.-P. Anh chán nản nói.
-Nhưng sao sợ mày sẽ ko chịu đâu.
-Tại sao?
-Tại vì tao học lớp học bổng mà. - Nó lí nhí cái mồm, nói để đủ cho mọi người nghe thấy.
-What? Mày học lớp học bổng á? Bị thần kinh ko, mất công kiếm bằng đại học giờ học lớp học bổng hả? Mai mày lên gặp hiệu trưởng đổi lớp ngay cho tao.- P. Anh mắng xối xả vào mặt nó.
-Nhưng tao đang học với Hạnh mà.- Mặt nó tái mét, biết là như vậy nên đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng sao vẫn thấy sợ.
-Lại cả con này nữa, mai đổi lớp cho tao, nghe chưa?
-Dạ sếp.- nó Với Hạnh đồng thanh.
-Cứ liệu thần hai tụi bây đấy, ko làm tao giết ko tha.-P. Anh hậm hực nhìn hai con bạn.
-Thôi ăn cơm đi mấy đứa, tí nói truyện tiếp, đang ăn mà nghe mấy em nói thì mất cả ngon.- Lâm lên tiếng can. Cứ tưởng P. Anh nguôi giận nhưng ngờ đâu lại quay sang mắng cậu.
-Ko phải việc của anh. Ko ngon thì nhịn, khỏi ăn, đỡ vướng chỗ.
-Ơ ơ ơ.... - Mặt Phong đệt ra, chả hiểu gì.
-Mày đừng động vào nó khi nó đang tức, chỉ thêm dầu vào lửa thôi. Đấy là còn nhẹ đấy, Mày mà động vào nó lúc cơn thịnh nộ á là ăn đánh như chơi.- Chi vỗ vai vai thằng bạn đang ngớ vì bị mắng oan.
-Tha cho tụi tao đi, một trầu kem nha?- Nó long lanh nhìn P. Anh.
-Nhớ đấy! - Nhắc đến kem là mặt P. Anh sáng rực, nhưng vì thể diện nên cố gắng nén sự sung sướng kia lại.
-Dạ!- Khỏi nói cũng biết nó đang buồn rười rượi. Đừng hỏi nó tại sao vì khao cái con yêu ''quái'' kia ăn ko cháy túi cũng gia đình phá sản. Ăn xong, chúng nó dẫn nhau đi chơi và mua đồ dùng học tập cho hai chị em nhà kia. Trên đường đi, mọi người nói chuyện rôm rả khiến người xung quanh phải ngoái lại nhìn, hết dẫn nhau đi TTMS, ngắm phố phường Hà Nội, lại đi ăn món ăn hè phố, nói chung là nhiều vô kể.
(Thời gian này mình có việc nên sẽ không thể đăng chap nhanh đc. Nhưng mình sẽ cố gắng đăng chap mới trong dịp tết này. Mong mọi người ủng hộ )