Liệu Mùa Xuân Có Trọn Vẹn Khi Không Có Anh

Chương 3: 3: Không Thể Tin Được




Gương mặt anh nở một nụ cười mãn nguyện của kẻ chiến thắng
Chỉ trong một ngày mà tin tức nói về Cháu đích tôn Gia tộc Hứa Gia trở lại sau thời gian ẩn tích du học bên Pháp 9 năm.

Tương lai sẽ là người kế thừa chức chủ tịch tân nhiệm điều hành của 1 hệ thống cty tiềm lực nhất nhì đất nước hiện tại anh đang nắm giữ chức vụ CEO đang rầm rộ trên các báo đài truyền hình.
Tin tức trên đã hot đứng đầu toàn bộ các trang wed truyền thông.Các thế lực thù địch đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
" Ông chủ cho bàn số 2 đĩa thịt bò"
" Dạ dạ có ngay "
Ông chủ! cho bàn số 5, 3 chai bia
" Dạ dạ có ngay, có ngay " cả một buổi sáng không kịp nghĩ, Phùng Cao Đạt quần quật chạy đầu này bưng đầu kia
Bố quán nay đông khách quá vậy, Khải Khải đâu sao không phụ bố?
Nhìn thấy con gái Chú Đạt chạy đến,ông cũng không để ý tâm trạng cô đang không tốt, ông thấy cô như thấy quý nhân " sẵn tiện thì phụ bố bưng đĩa thịt bò lại bàn số 3 dùm,cả ngày nay mới thấy mặt con"
"Được được để con bưng "Cô tiếp lấy chiếc đĩa thịt bò đỏ hỏn trên tay bố đem đến cho khách, cô vừa đặt xuống đã cảm nhận có mùi không ổn, trực tiếp rút chiếc đũa đâm lên mu bàn tay tên kia " Aaa đau "
" Lần sau anh còn đụng lung tung lên phụ nữ, thì chiếc đũa này sẽ xuyên qua cái bàn tay của anh nghe chưa "
Tên khách mặt nhăn như khỉ xin cô đừng làm lớn chuyện sợ cô vợ đang trong Wc ra biết được thì tan hoang cửa nhà, chỉ là nhất thời hồ đồ..

Nói rồi cô trợn tròn mắt quăng chiếc đũa trở lại vào ống quay người đến chỗ quầy tính tiền.
Phùng Cao Đạt bố cô là chủ một quán ăn nhỏ ở khu chợ lớn doanh thu không mấy khả quan bởi thường xuyên bị người ăn quỵt thiếu dai không trả.


Phùng Hải My bức bối thay, mặt cô đen như đích nồi rà lại sổ sách, định sẽ đi đòi nợ thay người bố hiền lành chất phác này.
" Cho tôi tính tiền bàn số 4, một ông chú vừa ăn xong đến chỗ cô thanh toán không mấy vui vẻ! Của chú là năm triệu rưỡi, Phùng Hải My lạnh giọng rút biên lai đặt lên quầy trước mắt ông.
Cái cái gì? lão ta dực dực mép môi chưng bản mặt lên ưỡn bụng không nói nên lời - rõ ràng chỉ một cái lẩu, một lon bia làm sao đến năm triệu rưỡi, định ăn xén ăn bớt ư cô nhóc.
Phùng Hải My nhận ra ông là chủ lão thợ mộc điêu khắc ở khu hẻm phía đông cuối chợ, lúc trước lần nào đến đây ăn khi ra tính tiền điều diễn vỡ kịch than khổ cho bố cô xem bây giờ khắm khá cũng không từ bỏ tính bủn xỉn.Cô cũng không nhịn nữa đập tay lên bàn tính nói lớn - Bác không định trả phần nợ đã thiếu cho quán con sao?
"Thì thì khi nào có tiền tôi trả": lão tao láo xét nói
Có một câu nói mà con nghe 10 lần rồi, lần nào cũng diễn trò, xưởng mộc bác gần đây con quan sát kinh doanh rất thuận lợi,đến bộ quần áo trên người bác cũng gần chục triệu, bác nói không có tiền ai tin hả?
Ông ta méo mặt hết chối cãi bụng dạ thầm mắng " Con nhỏ này, không dễ ăn như bố nó " Ông cắn môi móc ví lấy tiền ra trả cho yên chuyện.

Hứ
Chú Đạt ở đằng sau cười khổ lao mồ hôi vừa nhìn ông chú xưởng mộc ra về mặt không chút thần sắc.
Tâm trạng Hải My đã đỡ hơn, cô buộc mái tóc uống lượn lên cho thoải mái, xịt ít nước hoa cho dễ chịu, cô dùng hai đầu ngón tay kéo khoé mình miễn cưỡng nở nụ cười
Chú Đạt tay bưng tô mì nóng thổi đem đến trước mắt cô " đây đây" đồ ăn đến rồi đây, sao đấy, con đã tâm tình tốt lên chưa.

Cái tính con mỗi lần có chuyện không vui liền kiếm gì đó chút bực, thật may có như thế hôm nay bố mới đòi được số tiền đó tưởng rằng sẽ không có cơ hội.
Đó là những giọt nước mắt cá sấu, bố à sau này đừng tin họ nữa...!Eo ôi lâu rồi con mới được ăn mì sườn bố làm, ngon lắm luôn: Cô lãng sang chuyện khác! Ngon thì con ăn đi kẻo nguội: Chú Đạt vén lọn tóc dài con gái lên tai ông cười hạnh phúc nhìn cô từng ngày trưởng thành
* chuông điện thoại rung lên cắt ngang lời nói của hai người * con đi nghe máy một chút

Cô lén la lén lút nép bên bụi cây lấy tay che miệng..

alo tôi nghe...!Vâng vâng con biết rồi
Cuộc điện thoại vừa rồi, là cuộc gọi từ Từ Thanh, mẹ của người bạn đã khuất của cô, muốn gọi nhắc cô hôm nay là ngày giỗ của A Nhược, Từ Thanh muốn Hải My đến mộ phần của A Nhược để gặp bà.

Vì vậy thế mà Hải My đã vội đi ngay, cô vì bận quá mà suýt quên hôm nay là ngày giỗ năm thứ hai của A Nhược.
Ai vậy con nhìn có vẻ thần bí quá vậy? Hải My cười trừ trả lời qua loa,à hong có gì đâu bố một người bạn điện cho con thui à...con còn có việc, con về nghe bố.
" Ăn cho xong tô mì rồi hẫng đi cũng được mà bảo bối "
Nghe cha gọi là bảo bối cô cười nấc lên " con, con no rồi "
" Mặt chú Đạt có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi thêm...*rồi tiễn cô ra cửa*
Xem các báo cáo thấy không có lỗ hổng, Hứa Minh thấy có chút ghi ngờ ngoài một số cổ phiếu bất động sản của một số chi nhánh nhỏ cty mới lập không tệ cũng không khá điều đó không làm anh lo lắng bằng việc các hạn mục đầu tư dự án cao ốc trung tâm cao cấp do người dưới chướng Hứa Hàn quản lí không biết đã ăn chặn bao nhiêu, giấy tờ sổ sách không chừng là làm giả để qua mặt anh.

Anh lật tới lật lui bỗng nhớ đến cô gái gây sự sáng nay trước cổng cty, bằng những thao tác chuyên nghiệp anh tra máy tính vào khu lưu trữ lí lịch mật nhân viên, trước đó cô đã từng nộp hồ sơ hệ thống IT điều cho vào danh sách nhân sự sau một hồi quả nhiên toàn bộ thông tin từ A -Z hiện lên màn hình " Để tui xem cô có thuận lợi vào được đây không? Anh nhếch mài
*cốc cốc * tiếng gõ cửa, một trợ lí tuổi tầm 30 nhẹ nhàng bước đến chấp hai tay ngang rốn
Sếp gọi tôi vào đây có việc gì sao...
" suỵt" tay Hứa Minh ra hiệu bảo anh im lặng
Ngày mai anh thay tôi lựa chọn nhân tài cho bộ phận quản lí tài chính " anh chỉ tay nói " nhớ kỉ phải lựa người đúng yêu cầu mà tôi đề ra! Nhớ rõ chưa

"Vâng tôi đã rõ thưa sếp "
Ùm! tôi đi đây có chút việc à mà cho tôi mượn xe cậu
Ơ? dù có thắc mắc nhưng tên trợ lý cũng không dám hỏi chuyện của cấp trên nên cũng đành lấy chìa khóa từ trong túi quần ra đưa cho Hứa Minh! Đây sếp
Xung quanh toàn tai mắt nên phải lấy xe anh tránh bị theo dõi, tuyệt nhiên không được nói với ai có rõ chưa.
Người trợ lí lần này đã bị Hứa Liêm mua chuộc gài bên cạnh dám sát anh.

Nhưng có lẽ ông ta đã quên Hứa Minh sớm đã đi guốc trong bụng ông ta.

Mọi hành động nước đi điều bị anh nắm hết trong tầm tay
Hứa Minh xuống tần hầm giữ xe cẩn thận tắt hết các thiết bị định vị trên xe nhân viên rồi một mình lái đến điểm hẹn
Nhận được lời nhắn Quyền Lãnh đã đợi sẵn từ trước
Tiến đến ngồi xuống..

anh bắt đầu nói " cậu biết nơi này chứ?
Ùm tôi biết...có chuyện gì không?
" Cậu điều tra hộ tôi một người"
Quyền Lãnh ngẩn - người đó là?
là một người quen cũ cũng từng sống ở đây nhưng đã chuyển đi, nhiều năm rồi không biết tung tích.

Tôi nghe nói cậu có vài người bạn là thám tử nên muốn cậu liên hệ với họ điều tra giúp tôi.

Vậy người cậu cần tìm trong ra sao? cung cấp cụ thể hơn đi chứ
Hứa Minh móc từ trong túi áo ra một tấm ảnh trắng đen đưa cậu ta xem.

Trong tắm ảnh có ba người nhưng Hứa Minh chỉ chỉ vào một người - Là bé gái này
Sao?
* Nghiêm giọng * "Đừng hiểu lầm, chỉ là tôi muốn biết giờ họ sống ra sao thôi"
Cao Quyền Lãnh bán tín bán ghi nhưng biết người Hứa Minh tìm hẫng quan trọng nên cũng không hỏi gì thêm, nếu muốn cậu ấy đã nói " Cậu có yêu cầu gì nữa không?
Hứa Minh xoa xoa thái dương vì anh đang đau đầu anh lộ rõ niềm hy vọng cao vào Cao Quyền Lãnh - Càng chi tiết càng tốt
" Được"
Anh mong lung nhìn về phía mây bay, lại không ngờ rằng người mà anh đang tìm cũng đã kề cạnh xuất hiện trước mắt anh từ lâu chỉ là đã qua nhiều năm tháng hữu tình biến đổi vô tình lướt qua
Phùng Hải My rún vai sởn gai óc trước con đường nhỏ dẫn vô nghĩa trang khói hương ghi ngút,trên tay cô là bó hoa ly to đã gói sẵn, cô luồng qua từng ngô mộ đặt khinh khích nhau để đi đến mộ phần của A Nhược thành tâm thắp nén hương - Mình đến thăm cậu đây
Người trong mộ là bạn học cô bị trầm cảm,cô bắt nạt chỉ vì người đời đem mẹ cô làm gái gọi ra chiêu chọc, A Nhược không sống nổi những tháng ngày nhục nhã đã nghỉ uẩn gieo mình xuống dòng sông khi tuổi đời còn rất trẻ,để lại biết bao tiếc nuối " Tại sao dì lại muốn hẹn con ra đây?
Từ Thanh thất thần trước mộ con gái, bà cố mở đôi mắt thâm quầng tiều tụy ra nói với Hải My - Dì, đang mắc ung thư ở giai đoạn cuối, không biết có còn sống qua hết năm sau không?
" Dì nói sao? Hải My ngạc nhiên lo lắng cho bà, cô lay lay hỏi bà " Sao bấy lâu không nói cho con biết, biết đâu con sẽ giúp được dì mà "
"Dì còn thiết tha với cuộc sống ô nhục này nữa đâu con, tại dì mà A Nhược năm đó mới nghĩ uẩn mà chết" Con cũng đừng thương hại ta, mà hãy thay ta thường xuyên tới lui thăm A Nhược đừng để nó cô đơn một mình được không?
" Dì à " Hải My không nói nên lời thấy đau lòng mà rơi lệ, khói sương lạnh lẽo, lòng người nguội lạnh cũng vì đồng tiền kiếm sống mà Từ Thanh mới dính vô cái nghề hèn mọn đấy, năm đó A Nhược được sinh ra là do sự cố ngoài ý muốn, bà đã muốn bỏ cô nhưng không nỡ xuống tay mà quyết định nuôi nấng cô, đưa cô đến thành phố khác tìm công việc chân chính mà làm lại từ đầu.
Khi A Nhược lên ba, cô bị nhiễm phải dịch cúm phí điều trị rất cao, Từ Thanh quỳ lại vay mượn khắp nơi nhưng không ai cho mà mượn tiền vì họ khinh bà nghèo sợ không có tiền trả mà tanh lòng bỏ mặc.

Hết cách bà đành quay lại con đường cũ cũng từ đó mà bà không dứt ra được,bởi vì bà biết tiền quan trọng hơn tôn nghiêm bản thân, chỉ cần có tiền bà không quan tâm cái tôn nghiêm rẻ mạc đấy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.