Liệu Mùa Xuân Có Trọn Vẹn Khi Không Có Anh

Chương 30: 30: Quá Khứ Quay Về




Phùng Hải My cứ thế mà đội mưa băng qua đường lớn, dòng xe chạy tấp nập dưới cơn bão tầm nhìn có phần hạn chế sút chút nữa đã tông phải cô, Hứa Minh lo lắng lái xe đuổi theo ở sau lòng không khỏi không bận tâm.

* teng teng teng * tiếng còi xe hối thúc vang lên in ỏi của anh
Hải My cũng đã chạy lên cầu cô đứng ép sát vào phần lang cang,còn anh do bị kẹt xe mà bị cô bỏ xa vài chục mét nhưng cô vẫn đang trong tầm mắt của Hứa Minh.Trong lúc anh kết nối điện thoại định gọi cho cô lại bất giác nhìn ra thấy có một người lạ mặt đang chạy chiếc xe đua phi ngược chiều về phía cô.

Trực giác đã mách bảo người này là một mối đe dọa
Quả thực hắn đã dừng xe trước mặt cô trong khi cô vẫn chưa kịp phản ứng hắn ngang nhiên bắt lấy cổ cô xô xuống, vòng eo nhỏ nhắn uốn lượn bay khỏi thành cầu từ từ buông mình rơi xuống dòng nước có trăm sông nhỏ đổ về.

Cô hoảng sợ hét lớn vì không biết bơi chỉ biết bất lực quơ tay quơ chân vùng vẫy trong dòng nước lạnh biết bản thân mình không ổn rồi, hơi thở cũng dần yếu ớt, toàn thân không ngừng từ từ chìm xuống.Trong giây phút sắp rơi vào trạng thái hôn mê những mảnh vụn kí ức theo thời gian lại được ghép lại hoàn chỉnh quá khứ năm cô 10 tuổi.
Ngày hôm đó là trong một buổi chiều ba mẹ khi ấy có việc phải sang nhà lão đa, lão đa là ông cụ lớn tuổi nhất trong thôn ông làm nghề thầy thuốc có tiếng nhất trong vùng ba mẹ không nói lí do vì sao đến đó chỉ dặn ở nhà không được đi lung tung, bố cô trước khi đi đã nói với Hải My nhớ kĩ không được động vào chiếc hộp gỗ trên tủ ba để trên tủ.Ba mẹ đi không lâu lại một đám người xong vào nhà lục lọi lật tung mọi thứ, khi ấy cô rất sợ muốn chạy đi lấy điện thoại thì một tên hung tợn đã nắm tóc ôm chật cô còn tên khác đã phát giác đến chiếc hộp không cho ai chạm vào hắn ra hiệu với những người còn lại yêu cầu lấy xuống.
Là một viên USB có chứa toàn bộ bí mật bị ẩn sâu hắn cầm trên tay nở một nụ cười hài lòng, biết đồ của bố sắp bị cướp đi cô đã dùng hết sức bình sinh cắn tên đang giữ cô xong liền chạy lại giành lại đồ vốn không thuộc về hắn, nhưng cô quá yếu ớt trong lúc sơ ý đã bị hắn đẩy ngã va phải ngọn đèn dầu.

Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên đỏ rực còn chúng nhanh chân rời khỏi, ngọn lửa từ từ lang rộng cô la hét cầu cứu trong vô vọng sau lại nhanh chóng bò ra ngoài cửa sau, phía sau cửa sau là đường sống duy nhất, Đường Hạ lại không biết bơi trước ngàn cân treo sợi tóc lại bị thanh gỗ đang cháy xém đập xuống đầu cô theo thế mà rớt xuống trôi dạt, căn nhà tức khắc đã thành tro bụi.
Đoạn kí ức vô tình ghép nối lại hoàng chỉnh, trong cơn hôn mê cô không ngừng kiêu gào thống khổ - - Tôi là Đường Hạ, tôi không phải là Phùng Hải My, Phùng Hải My cũng là tôi, tôi cũng là Đường Hạ: Câu nói vang lên trong tâm thức ý chí ngôi lên thêm phần mãnh liệt cô bắt đầu vùng mình muốn ngôi lên giành sự sống.

Khi cô sắp lần nữa rơi vào hôm mê sâu lại đã cảm nhận có một vòng tay quen thuộc đã lao đến nắm lấy bờ vai ôm lấy cô sự khó thở ban nãy cũng không còn mà thay vào đó là một hương thơm khiến cô nhất thời nở một nụ cười an yên.
Một nơi trong căn phòng ám mị một cái bóng mờ ảo phản chiếu ở dưới chân,tay ông ta nâng ly rượu trên tay nói chuyện với một người trẻ tuổi anh tuấn đang đứng ở tủ sách cạnh ngọn nến, gương mặt sắc xảo đeo kính ngọng in to trên tường anh ta nói giọng đầy ma mị với người đang ông đang quay mặc nhìn ra bên ngoài - Cô gái đó tui đã cho người giải quyết, không biết hắn có được việc không nhỉ
- Tại sao cậu lại nhắm vào cô gái đó: người đó hỏi hỏi
Chỉ cần những ai liên quan đến Hứa Minh tôi điều sẽ diệt, tôi ầm thầm theo dõi nhất cử nhất động anh ta đã lâu, Hứa Minh đối với ả ta có chút đặc biệt chỉ cần có thể khiến cậu ta đau khổ dù chỉ 1s tôi điều sẽ làm: Anh ta lạnh lùng đáp.
Ông ta thở dài từng bước chân nặng nhọc đi đến trước mặt cậu, ông nói - Sau bao nhiêu chuyện xấu đó ruốc cuộc cậu nhận được gì nhìn xem bây giờ những tiêu cực đó càng ngày như đang dần thao túng cậu.


Không đợi lão ta nói tiếp anh ta bắt đầu kích động như tên dại thẳng nhiên túm cà vạt áo ông ụp vô ngọn đèn - Tôi nói cho ông biết ông đừng dạy đời tôi, tôi nhất quyết không buông tha cho Hứa Minh, Hứa Minh phải là của tôi.
Được được Hứa Minh là của cậu, tôi không quản, tôi không quản: Ông ta tái tê nhận sai nếu không làm dịu lòng hắn thì tên biến thái này không biết lại sẽ làm ra chuyện gì.
Con ơi
Mẹ, câu gọi trong mơ đã là cô tỉnh lại,cô nắm chặt bàn tay lại y như rằng những gì vừa xảy ra chỉ là mơ là mơ thôi.

Một lần nữa cô thả lỏng mở đôi mắt đang nhắm chặt từ từ hé ra.
Một hình dáng đang đứng ngay trước mắt tay đang anh cầm khăn trắng lau mái tóc đầy nước nút áo cũng chưa kịp gài lại để lộ ra một cơ ngực rắn rỏi mạnh mẽ anh ta nhìn cô hấy một cái rồi quay mặt qua bên khác.
Phùng Hải My tự tán mình một cái * á đau * đây là thật không phải mơ.

Quần áo trên người đã được thay mới cô mơ hồ lại càng thêm mơ hồ, cô rời khỏi giường mạnh dạng bước đến chỗ anh - Hứa Minh sao anh và tôi lại ở đây, đây là nơi nào: cô thấp giọng tay run run hỏi.

||||| Truyện đề cử: Trói Em Mãi Không Buông |||||
Hứa Minh cười nhạt lấy tay ấn nhẹ lên trán cô rồi dùng giọng lạnh nói - Nếu tôi không chạy theo người điên như cô thì có lẽ bây giờ cô đã làm ma nữ dưới con sông rồi.
Nghe Hứa Minh nói cô mới biết hóa ra anh là người đã cứu mình,sự rung động dành cho anh cũng không ngừng tăng lên khuôn miệng cô không tự chủ mà cười tươi khiến cho Hứa Minh đang gài khuy áo cũng ngây ngốc mà dừng lại.
Sở dĩ cô cười vì cô đã nhận ra anh là cậu bạn lúc nhỏ khóc lóc xấu như khỉ khi ở đồng hoang được cô dẫn về..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.