Nơi nơi đều mềm mại, mang theo nhiệt độ và hơi thở của người trước mặt.
―― Chỉ trừ chiếc thắt lưng kia. Thắt lưng bằng da rắn rỏi và chất kim loại lạnh lẽo chạm vào da, khiến người ta không tự chủ run rẩy, lạnh đến mức nôn nóng.
Chẳng thích hợp với bầu không khí ướt át bấy giờ.
Đào Hiểu Đông chau mày cởi đi, ngón tay trơn ướt, đầu ngón tay run rẩy.
Thang Sách Ngôn mặc kệ động tác của anh, một tay ôm lấy anh, ngón tay gạt tóc ra, bờ môi nhẹ nhàng chạm lên ví trí hắn vừa cắn trên gáy anh.
Đào Hiểu Đông chưa từng rơi vào trạng thái bị động như vậy, từ đầu tới cuối anh không được cầm quyền chủ động, thậm chí ngay cả phản ứng của bản thân cũng bị khống chế.
Lần đầu tiên ở trên giường anh bị người ta kiểm soát. Mọi giác quan và thần kinh đều do người khác khống chế, nằm gọn trong tay người khác.
Cảm giác bị động này với đàn ông mà nói khó lòng chấp nhận nổi, nhất là người như Đào Hiểu Đông. Nhưng từ lúc Thang Sách Ngôn giữ lấy cổ anh mà đè xuống, Đào Hiểu Đông vốn không có ý định phản kháng.
Không muốn cử động.
Cứ như vậy đi, không muốn phản kháng nữa.
Khoảnh khắc ấy ngoại trừ đau đớn ra, đầu óc trống rỗng không còn gì cả. Lúc điện thoại không biết ở đâu đổ chuông, Đào Hiểu Đông mất tập trung nhìn về phía cửa, nhưng lại bị Thang Sách Ngôn kéo trở về.
Cần cổ Đào Hiểu Đông nổi gân xanh, gân trên trán cũng hiện lên rõ ràng.
Thang Sách Ngôn vuốt tay lên mạch máu hằn lên của anh.
Đào Hiểu Đông gọi “anh Ngôn”, Thang Sách Ngôn ở sau lưng đáp lời. Đào Hiểu Đông cọ trán thật mạnh lên ga giường, vải vóc chà vào da dẻ đau đớn, Thang Sách Ngôn trở tay ra đỡ lấy cho anh.
Đào Hiểu Đông mất khống chế phát ra những âm thanh vặn vẹo từ cuống họng, Thang Sách Ngôn ôm lấy anh từ đằng sau, hai người dùng tư thế thân mật nhất, làm chuyện gần gũi nhất. Bên tai Đào Hiểu Đông là hơi thở bỏng rát của Thang Sách Ngôn, trong hơi thở mang theo mùi hương của hắn, tư thế này đè lồng ngực xuống, không chừa lại một khe hở nào cả, vừa hở ra lại bị Thang Sách Ngôn choán đầy.
―― Thỏa mãn, an tâm, thoải mái.
Những đồ vật vốn có trên bàn khiến dưới mặt đất trở nên bừa bộn.
Mùa đông ngắn ngủi, lúc ngẩng đầu lên ngoài trời đã tối đen.
Cồn trong cơ thể Đào Hiểu Đông được trút ra theo mồ hôi và những chất lỏng khác, bây giờ thần kinh dần dần quay trở lại, ý thức cũng dần trở nên tỉnh táo.
Thang Sách Ngôn ôm lấy anh, hôn lên môi anh một cái: “Có đau không?”
Đương nhiên là đau rồi, Đào Hiểu Đông bị hắn giày vò lâu như vậy, bây giờ tay chân đều không muốn cử động, không có sức. Anh khẽ cười, lồng ngực phập phồng khiến cả chiếc giường rung lên, anh chỉ bảo: “Sướng lắm.”
Hai người đàn ông trưởng thành giày vò nhau rồi lại bao bọc lấy nhau, rất thoải mái. Lấp đầy khí lực vừa bị ép khô. Thang Sách Ngôn cũng mỉm cười với anh, hai người duỗi người ra, nhịp tim đập rộn rã ồn ào, cuối cùng hòa thành một nhịp thống nhất.
Đào Hiểu Đông nhấc tay phải lên, đón lấy Thang Sách Ngôn, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, gọi “anh Ngôn” à.
Anh cứ gọi “anh Ngôn” mãi, hôm nay cứ “anh Ngôn ơi anh Ngôn à”, Thang Sách Ngôn bị anh gọi đến độ tê dại. Khẽ hôn lên cằm anh một cái, tiếp tục đáp “Ơi”.
Đào Hiểu Đông nhớ lại quá trình ban nãy, nhắm mắt cười rằng: “Anh dữ quá.”
Câu này không cần trả lời, Thang Sách Ngôn chỉ cười, Đào Hiểu Đông bảo rằng: “Anh uống rượu mới như vậy à? Em thấy anh uống nhiều rồi.”
Thang Sách Ngôn lại hôn lên cổ anh một cái, đứng dậy bảo rằng: “Không liên quan gì tới việc uống rượu, lần sau anh không uống, em có thể so sánh.”
“Lần sau lại như thế à?” Đào Hiểu Đông đưa tay về phía hắn mượn lực đứng dậy. Đứng dậy rồi Đào Hiểu Đông kêu “Ai u”, cảm giác ở giữa cơ thể kia khó mà nói rõ thành lời.
Hai người đi tắm, Thang Sách Ngôn vừa đi vừa nói: “Lần sau cho phép em ý kiến.”
“Em không nhắc đâu.” Đào Hiểu Đông lắc đầu cười, “Anh tự quyết định.”
Từng tuổi này rồi so với thiếu niên, giống như không còn biết xấu hổ gì nữa. Nửa bên này giường khó coi quá, hai người tắm xong quay trở lại làm như không thấy, ăn ý nằm ở bên kia.
Đào Hiểu Đông không giống lần trước ở nhà Thang Sách Ngôn, lúc ấy trước khi đi còn vội vã nhặt khăn giấy và giấy ướt đã dùng rồi mang đi vứt. Lần này lại hết sức thản nhiên, cử chỉ lời nói không có vẻ gì là khó xử.
Rất nhiều chuyện trong mông lung mơ hồ không thấy rõ, nên mới lo lắng so đo, hiểu rõ rồi không còn coi đó là chuyện gì to tát.
Nhóm ở tầng dưới nheo nhéo điện thoại gọi cho anh, trong lòng biết rõ hai người họ đang làm gì, nhưng vẫn cố ý quấy rầy. Thang Sách Ngôn đặt tay lên bụng anh, ở vị trí dưới bụng thi thoảng co rút giật mấy hồi. Hai người đều cảm nhận được, Đào Hiểu Đông khẽ cười: “Kích thích quá chừng.”
Anh cười bụng lại lún xuống, Thang Sách Ngôn gãi lên bụng anh: “Trước kia từng như vậy chưa?”
“Chưa.” Hạ Viễn ở trong wechat hỏi chừng nào thì anh xuống, Đào Hiểu Đông bảo lát nữa. Anh ném điện thoại sang bên cạnh, “Trước kia em… tóm lại đây không phải vị trí của em.”
Thang Sách Ngôn “Ừ” một tiếng, lại hỏi anh: “Thích không?”
Lúc hắn hỏi câu này không mỉm cười, giọng bình bình thản thản, điều này ngược lại khiến người ta cảm thấy hơi xấu hổ.
Đào Hiểu Đông đặt tay mình lên tay Thang Sách Ngôn, xoa xoa mu bàn tay hắn: “Thích chứ. Người khác không được, nhưng anh thì em thích.”
Ban đầu có hơi khó chịu, nhưng nhất định sau này sẽ không như vậy nữa. Ban đầu cũng không để ý gì nhiều, chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, mấy chuyện kia ai mà nghĩ tới được, có là gì đâu.
“Lát nữa anh xuống tầng kiểu gì đây, quần áo ướt rồi kìa.” Đào Hiểu Đông xoay người muốn cầm điện thoại gọi người ta mang đồ đi sấy khô, vừa trở mình thì khựng lại tại chỗ, nhất thời không duỗi ra được.
Thang Sách Ngôn nhoài người qua cầm lấy điện thoại, bàn tay lại vỗ về lên lưng anh.
Vòng eo thon, cơ bắp kéo căng ra, xúc cảm chạm vào quá dễ chịu. Thang Sách Ngôn còn rất thích, lúc gọi điện thoại vô thức xoa nắn.
Lấy lý do đau đầu, hai người vô thức biến mất đến trưa. Lúc đi xuống Đào Hiểu Đông còn giả vờ nói ngủ đến trưa.
“Ừm, ông ngủ đến trưa.” Hạ Viễn liên tục “ừm ừm”, bảo rằng: “Ngủ mà còn phải gọi sấy khô”. Đào Hiểu Đông cười cười chửi thề “đậu má”, ở chỗ người quen không có gì là bí mật, gọi sấy khô cũng không giấu được.
Hai người ai nấy đều hành động lanh lẹ, dù mắt Hạ Viễn sáng như đuốc cũng không phân biệt được hai người họ phân công thế nào. Đào Hiểu Đông không cố ý che dấu vết trên cổ mình, dù sao cũng không che được. Điền Nghị nhìn cổ anh, hai người liếc mắt nhìn nhau, Điền Nghị còn cười vui mừng lắm.
Họ chơi đến đêm, Đào Hiểu Đông không uống nhiều, cuối cùng vẫn giày vò tới nửa đêm.
Rất nhiều người không đi về, ở lại luôn. Hai người họ cũng không đi, mai Thang Sách Ngôn không cần tăng ca, ban ngày hắn uống rượu, hai người đều không lái xe được, dứt khoát không trở về.
Ngủ lại một đêm, sáng hôm sau tỉnh giấc nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nơi nhỏ hẹp nhất trong trái tim co thắt đến độ tê dại, đưa mắt nhìn sang người bên gối, thấy sao mà thích quá chừng.
Điện thoại của Thang Sách Ngôn đặt ở đầu giường đổ chuông, kêu rè rè, Thang Sách Ngôn không muốn cử động, vùi đầu vào bả vai Đào Hiểu Đông, khẽ chau mày.
Còn ngái ngủ, Đào Hiểu Đông cười cười, nhoài người qua nắm lấy điện thoại của hắn.
Anh cầm điện thoại không lên tiếng, Thang Sách Ngôn nhắm mắt hỏi: “Ai vậy?”
Đào Hiểu Đông nhìn chữ trên màn hình, cũng không biết tâm tình lúc này thế nào: “Đường Ninh.”
Thang Sách Ngôn vẫn giữ trạng thái không nhúc nhích, qua mấy giây hắn bảo: “Em nghe đi.”
Cái tên Đường Ninh nhấp nháy trên màn hình, Đào Hiểu Đông không bắt máy.
Khoảng thời gian này Đường Ninh vẫn không từ bỏ tới tìm Thang Sách Ngôn, anh hối hận rồi, anh lấy thân phận ở bên Thang Sách Ngôn mười ba năm mà hiện diện. Nói như một cái gai thì không đến mức, không gây ảnh hưởng lớn tới vậy, nhưng cứ thi thoảng anh lại xuất hiện một chút, cũng thực sự ảnh hưởng tới bầu không khí.
Đào Hiểu Đông không muốn nghe điện thoại của anh, sợ anh khó xử, ba người họ ai cũng đều khó xử. Một bên là người yêu cũ bên nhau bao năm, một bên là đương nhiệm đã hoàn toàn được chuyển lên chính thức.
Điện thoại lại đổ chuông một lần nữa, Thang Sách Ngôn nói với Đào Hiểu Đông: “Nghe đi.”
Đào Hiểu Đông do dự mấy giây, cuối cùng vẫn bắt máy.
“Bác sĩ Đường.” Đào Hiểu Đông hắng giọng, rất khách sáo.
Đường Ninh rõ ràng khựng lại một chút, một lúc sau lại cất tiếng: “… Anh Ngôn đâu?”
Đào Hiểu Đông nhìn Thang Sách Ngôn một chút, không đành lòng nói rõ, chỉ bảo: “Ở phòng vệ sinh, anh tìm anh ấy có việc gì?”
Đường Ninh hỏi: “Hai người ở cùng một chỗ?”
Đào Hiểu Đông trả lời: “Ừm.”
Đường Ninh lại hỏi: “Ở bên nhau rồi?”
Đào Hiểu Đông vẫn đáp “Ừ”.
Đối mặt với Đường Ninh anh luôn không dám nói gì, cũng không biết nên tỏ thái độ ra sao, không đành lòng nói nặng lời. Từ đáy lòng anh cảm thấy mình là người đến sau, nếu anh không thò chân vào, nói không chừng có lẽ Đường Ninh và Thang Sách Ngôn vẫn còn khả năng. Dù rằng Thang Sách Ngôn nói sẽ không quay lại, nhưng trong lòng Đào Hiểu Đông vẫn cảm thấy chuyện mình làm không được đàng hoàng.
“Hai người…” Đường Ninh vẫn còn hơi hoảng loạn, không nói được lời nào, qua hồi lâu vẫn không nói tiếp.
Hôm qua Đào Hiểu Đông vừa ngủ với Thang Sách Ngôn, bây giờ nằm cạnh Thang Sách Ngôn, lần này nghe điện thoại thấp thỏm hơn so với những lần trước đó.
Thang Sách Ngôn dụi đầu vào vai anh, bàn tay đặt lên bụng, ngón cái vân vê xoa bóp.
“Không có gì.” Đường Ninh hít một hơi, lại bảo, “Cậu đừng để bụng.”
Anh nói như vậy Đào Hiểu Đông càng không nghe nổi, anh bảo: “Đừng nói như vậy.”
Đào Hiểu Đông nghe cú điện thoại này, gần như khiến Đường Ninh mất hết hy vọng. Đối mặt với Đào Hiểu Đông, anh không thể hùng hồn như với Thang Sách Ngôn, không thể nói chuyện với thái độ ngang ngược kia được.
Đây không phải người anh giận dỗi thì sẽ khoan nhượng.
Đào Hiểu Đông thở hắt ra một hơi, đặt điện thoại sang một bên.
Thang Sách Ngôn lại ôm anh vào lòng, dựa vào người anh bảo: “Ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Thế là Đào Hiểu Đông cười: “Em không ngủ được, anh ngủ đi.”
“Thế thì đừng cử động.” Thang Sách Ngôn ôm lấy anh, muốn ngủ tiếp thật.
Mấy phút sau dường như hắn đã vào giấc rồi, Đào Hiểu Đông nhìn hắn, cảm thấy Thang Sách Ngôn ngái ngủ khác hoàn toàn với khí chất bình thường của hắn, thú vị thật đấy.
Thang Sách Ngôn ngủ thêm nửa tiếng nữa. Đào Hiểu Đông nằm cùng hắn nửa tiếng. Lúc Thang Sách Ngôn mở mắt ra, Đào Hiểu Đông cất tiếng gọi hắn.
“Giường thoải mái à?” Đào Hiểu Đông hỏi, “Hay là gối? Thích thì mua cái mới.”
Thang Sách Ngôn xuống đất, không tiếp lời, chỉ khẽ mỉm cười.
Đợi đến khi hắn đánh răng Đào Hiểu Đông mới kịp phản ứng, anh mới mặc quần jean, còn chưa mặc áo nữa. Anh theo hắn đi vào, nhìn Thang Sách Ngôn ở trong gương, cười hỏi: “Em à?”
Thang Sách Ngôn súc miệng, rửa bọt kem trên miệng, chỉ bảo: “Em đoán xem.”
Trên người Đào Hiểu Đông loang lổ dấu vết hôm qua Thang Sách Ngôn gây ra, nhìn vào trong gương trông rất đáng sợ.
Thang Sách Ngôn hỏi: “Chiều theo anh về nhà mẹ anh nhé?”
“Được rồi.” Đào Hiểu Đông thản nhiên trả lời, đứng bên cạnh đánh răng.
“Nói là muốn bù đắp sinh nhật cho em.”
Đào Hiểu Đông giật nảy mình: “Hở?”
“Hôm qua gọi anh về, anh nói sinh nhật Hiểu Đông, không về được.” Thang Sách Ngôn xé gói dao cạo râu, đứng trước gương vừa cạo râu vừa từ tốn nói: “Bảo hôm nay em về với anh, nấu đồ ăn cho em.”
“Cô.. biết chuyện hai chúng ta rồi à?” Đào Hiểu Đông tự nhủ trong lòng, đến trước ngày hôm qua em còn chưa biết nữa là.
Thang Sách Ngôn nói: “Lần trước gặp ở nhà rồi còn gì?”
“Nhưng lần ấy khác mà,” Đào Hiểu Đông vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên, “Cô chú nghĩ hai chúng ta là quan hệ này à?”
“Không phải à?” Thang Sách Ngôn quay đầu nhìn anh, hắn bật cười, “Hóa ra đó giờ sếp Đào vẫn câu anh à?”
Đào Hiểu Đông vội nói: “Không phải đâu không phải đâu.”
Thang Sách Ngôn tránh ra cho anh súc miệng, xoa xoa lưng anh, bảo rằng: “Họ đều rất thích em, ba anh nói em chân thật, mẹ anh nói em được lòng người ta.”
Đào Hiểu Đông súc miệng xong rồi rửa mặt, rửa mặt xong quay đầu lại nhìn Thang Sách Ngôn, cười rất ngông cuồng: “Thế anh thì sao?”