Thang Sách Ngôn ngồi trên sofa đọc sách, Đào Hiểu Đông dựa lên đùi hắn nhắn tin wechat. Hai người vừa mới làm, cả người Đào Hiểu Đông nhũn ra phải một ngày nữa mới đỡ. Máy giặt hoạt động kêu ù ù, bên trong là ga giường họ vừa làm bẩn.
Phần hông Đào Hiểu Đông dựa lên đùi Thang Sách Ngôn, vạt áo ngủ xốc lên, lộ ra đoạn eo thon, lúc Thang Sách Ngôn không lật sách lại xoa nắn lưng anh.
Nằm sấp như vậy rất dễ chịu, Đào Hiểu Đông cựa mình, điều chỉnh vị trí thoải mái hơn.
“Khó chịu à?” Thang Sách Ngôn hỏi anh.
“Không, ban nãy đè lên xương.” Ban nãy phần háng Đào Hiểu Đông đè lên chân Thang Sách Ngôn, cộm cả lên.
Thang Sách Ngôn “Ừ” một tiếng, ngón tay lần từ eo anh trở xuống: “Anh còn tưởng em đau mông.”
“Không đau.” Đào Hiểu Đông đáp tỉnh bơ.
Thực ra đàn ông làm chuyện này không phải lần nào làm xong cũng không có cảm giác gì giống như không làm, sao có chuyện đó được, cấu tạo sinh lý như vậy. Người khác thế nào không biết, nhưng Đào Hiểu Đông không đau đớn nhiều. Thang Sách Ngôn rất chú ý về chuyện này, thi thoảng họ cũng chơi quá hăng hái quá mạnh mẽ, nhưng trước giờ Thang Sách Ngôn không để anh bị tổn thương. Trước khi bắt đầu thì nới rộng đúng chỗ, trong quá trình bôi dầu nhiều lần, xong xuôi thì thoa thuốc, không lần nào bỏ quên.
Khó tránh khỏi có một chút khó chịu, nhưng còn cách cảm giác đau đớn xa lắm.
Đây chính là cách để họ giết thời gian ngày cuối tuần, một hồi hoan ái thống khoái, sau đó dựa bên nhau.
Thang Sách Ngôn vuốt phẳng lại áo Đào Hiểu Đông, cho vạt áo kia vào trong quần, sau đó đặt sách lên lưng anh xem. Đào Hiểu Đông nằm sấp ở đó kể chuyện, thoải mái ngâm nga ca khúc.
Trò chuyện xong, anh ngồi dậy nói với Thang Sách Ngôn: “Anh Ngôn à, có lẽ cuối tuần em lại phải đi.”
Thang Sách Ngôn không ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn dõi nhìn vào trang sách, không dừng lại mà đáp rằng: “Không cho phép.”
Đào Hiểu Đông cười: “Đi mà? Một tuần thôi em về.”
Mỗi lần anh đi hai mươi ngày, một tháng không trở về, lần này vừa trở về đã lại muốn đi. Thang Sách Ngôn vẫn không ngẩng đầu lên, bộ dạng không thể thương lượng: “Không được đi.”
Đó giờ Thang Sách Ngôn không kiểm soát việc này, hai người đều là người theo đuổi công việc, làm việc quan trọng hơn, không thể ngăn cản. Bây giờ nói không cho đi cũng chỉ là lời đầu môi, tỏ ý trong lòng không vui, chứ thực tế là đang làm nũng.
Đào Hiểu Đông không chịu được thái độ này, vừa nghe liền mềm lòng, anh nhấc tay lên ôm hắn, mỉm cười dỗ dành: “Chỉ một tuần thôi mà! Em sẽ cố gắng về sớm.”
Thang Sách Ngôn vẫn đang đọc sách, không ngẩng đầu lên nhìn anh, đẩy cánh tay anh ra lạnh lùng nói: “Trái tim rong ruổi bên ngoài suốt.”
Đào Hiểu Đông cười hì, lấy quyển sách trong tay hắn ra, một chân cuộn lại co lên đầu gối, đè lên đùi Thang Sách Ngôn. Thang Sách Ngôn không ngẩng đầu lên, anh ngước nhìn từ dưới: “Trái tim có đi theo cùng em đâu, bị giữ ở nhà mãi.”
“Ai giữ em được.” Thang Sách Ngôn vẫn không tỏ thái độ gì mà nói vậy.
Hắn đang tỏ vẻ bất mãn với việc lần trước anh đi quá lâu, Đào Hiểu Đông thích đến mức cả lòng mình râm ran, huých vai vào người ta: “Anh anh anh.”
Dỗ dành cả buổi, Thang Sách Ngôn thở dài, vỗ lên người anh một chút, vùi mặt vào bờ vai anh, hít một hơi bảo rằng: “Tan làm cũng vô nghĩa.”
Hầy, cũng không biết có phải vừa làm chuyện thân mật nhất hay không, mà sao nhõng nhẽo thế. Trái tim Đào Hiểu Đông bị hắn kéo ngã không dậy nổi, thầm nghĩ đi kiếm tiền làm cái quái gì, ở nhà với anh Ngôn đi cho rồi.
Hai người bên nhau hơn một năm, không biết có phải vì tuổi tác cả hai không còn nhỏ, hay bởi mấy năm trở lại đây cả hai đều không được tình cảm mãnh liệt kích thích, cho nên kể từ khi bắt đầu đã bám riết lấy nhau. Ban đầu tưởng rằng còn trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, dần dà sẽ bình thản lại.
Nhưng mà trải qua thời gian dài như vậy, đáng lẽ phải qua giai đoạn nồng cháy rồi, vậy mà bây giờ cũng chẳng khác ban đầu là bao. Thậm chí còn nghiêm trọng hơn khi đó.
Lần trước Đào Hiểu Đông đi công tác hơn hai mươi ngày, giữa chừng hai người còn gọi điện “cọ súng”. Nguyên nhân cũng bởi một câu nói bình tĩnh “nhớ em” của Thang Sách Ngôn. Nói xong dừng lại một lúc lâu, qua nửa buổi không nói điều gì khác, cảm xúc như trĩu lại cùng dòng thời gian.
Bây giờ lại phải đi công tác, một người không muốn đi, một người không nỡ cho đi.
Đào Hiểu Đông trở mình, gối lên đùi Thang Sách Ngôn, thử thăm dò hỏi: “Hay là em không đi nữa?”
Thang Sách Ngôn không nói gì, anh lại bảo: “Em không đi nữa.”
Thang Sách Ngôn bị anh chọc cười, nắn bụng anh một cái. Không thể giữ chân không cho anh đi được. Đào Hiểu Đông là con người của thế giới bên ngoài, vừa bước ra liền tỏa sáng chói mắt, là người tỏa sáng tài ba trong lĩnh vực của mình. Có dã tâm, có tính xâm lược.
Bám lấy nhau suốt hai ngày cuối tuần, sang tuần mới người cần đi làm thì đi làm, người cần tới cửa tiệm thì tới cửa tiệm.
Hôm qua cửa tiệm có hơn hai mươi lăm cân đồ chuyển phát nhanh, từ Tây Tạng tới, tên người nhận là Đào Hiểu Đông.
Đào Hiểu Đông vừa tới, nhân viên trong cửa tiệm nói với anh, Đào Hiểu Đông cầm dao rạch hộp ra, bên trong toàn là thịt bò khô. Mấy chục cân thịt bò khô, một số được hút chân không, một số được cất vào trong hộp.
Đào Hiểu Đông nhìn tên người gửi, là Tang Bố.
Kể từ năm đó Đào Hiểu Đông giúp Mai Đóa sắp xếp nằm viện, giúp cô liên hệ với bác sĩ Thang, sau đó Tang Bố thường xuyên gửi đồ tới. Đào Hiểu Đông lấy mười túi, còn lại chia cho mọi người trong cửa tiệm.
Anh tìm wechat của Tang Bố: Cậu lại gửi đồ cho tôi làm gì?
Khoảng thời gian này ở Tây Tạng còn chưa sáng, có lẽ Tang Bố chưa dậy, không trả lời tin nhắn anh.
Mai Đóa vợ của Tang Bố, năm đó Thang Sách Ngôn bay từ Tây Tạng tới làm phẫu thuật bảo vệ mắt giúp cô, đồng thời dùng hóa trị, trạng thái hiện tại đang rất tốt, thị lực 0.7, dù so ra kém lúc trước, nhưng đã vượt xa khỏi dự tính ban đầu.
Mấy chục cân hàng gửi từ Tây Tạng tới đây, phí vận chuyển quá đắt, Đào Hiểu Đông gửi tin nhắn cho Tang Bố: “Lần sau đừng gửi đồ cho tôi nữa, xa quá, nghe chưa?”
Tang Bố và Mai Đóa không thiếu tiền, mặc dù bao năm qua vẫn sống cuộc sống du mục truyền thống, có phần cách xa khỏi cuộc sống hiện đại, nhưng thực ra dân chăn nuôi đều rất giàu, bọn họ chỉ có tiền chứ không có chỗ tiêu. Dê bò đều đáng giá, mấy con bò Tây Tạng của Tang Bố đáng giá tám trăm đến một triệu.
Một lúc sau Tang Bố trả lời anh, gửi tin nhắn thoại, trước khi nói cười “he he”: “Mai Đóa tự tay nướng, nằng nặc gửi cho mấy cậu. Tôi bảo chỗ các cậu mua được hết, nhưng cô ấy vẫn nằng nặc gửi.”
Đào Hiểu Đông cũng trả lời bằng tin nhắn thoại: “Vậy thì cảm ơn Mai Đóa, ngon lắm. Lần sau đừng gửi, nhận tấm lòng thôi.”
Tang Bố lại cười “he he”, không nói gì khác.
Đào Hiểu Đông mang mấy túi về cho hai cậu em, dạo này Trì Sính điên cuồng làm bài, ngày nào cũng học đến hai giờ sáng mới đi ngủ, buổi sáng năm giờ dậy. Đào Hiểu Đông có phần lo lắng cậu học quá sức, lần nào gặp cũng không cho cậu học như vậy.
Đào Hoài Nam cũng học hành nghiêm túc hơn nhiều, cậu cần luyện tốc độ, người mù thi cần nhiều thời gian hơn người bình thường, sờ đề và bài thi cũng tốn thời gian. Dạo này mỗi lần Đào Hiểu Đông trở về, hai cậu bé mỗi người ngồi một bên chăm chú học bài, anh về nhà cứ như đang làm phiền, hai cậu bé không có thời gian đoái hoài tới anh.
Ban ngày làm việc không gặp nhau được, buổi tối tự học mười giờ mới tan, buổi chiều Đào Hiểu Đông về nhà đưa thịt bò rồi lại đi. Vì đưa thịt bò khô mà buổi tối đón Thang Sách Ngôn tan làm, hai người lại tới nhà giáo sư, tặng bữa tối bất ngờ.
Bấy giờ Đào Hiểu Đông chạy xe quen đường, anh còn năng tới đây hơn cả Thang Sách Ngôn.
Giáo sư ra mở cửa không biết Thang Sách Ngôn cũng tới, trông thấy Đào Hiểu Đông thì gọi: “Hiểu Đông tới rồi à?” Họ đón anh vào nhà rồi định đóng cửa lại.
Đào Hiểu Đông cản lại: “Cô ơi đừng đóng cửa, anh Ngôn cũng tới nữa.”
“Sách Ngôn cũng tới à?” Giáo sư Bạch còn lấy làm ngạc nhiên, “Nó không tăng ca à?”
Đào Hiểu Đông cười bảo: “Dạo này anh ấy không bận lắm.”
Thang Sách Ngôn đỗ xe dưới tầng rồi đi lên, Đào Hiểu Đông bảo rằng: “Suýt chút nữa cô đóng cửa nhốt anh ở bên ngoài.”
“Ừ, con đến cô quen rồi, nó đến còn phải hầu hạ như khách.” Giáo sư Bạch nhận lấy đồ trong tay anh, bảo rằng: “Tối nay làm cơm sườn cho hai đứa.”
Cả nhà bốn người, vừa trò chuyện vừa ăn cơm, Đào Hiểu Đông còn uống với giáo sư Thang một chén rượu nhỏ.
Hồi Tết năm ngoái Đào Hoài Nam và Trì Sính cũng tới đây, sáu miệng người, rôm rả lắm.
Hai ông bà thương trẻ nhỏ, trông thấy Đào Hoài Nam thì rất đau lòng, nhìn cậu sờ sờ lần lần lại dẫn cậu đi.
Lúc ăn cơm giáo sư Bạch còn hỏi về Đào Hoài Nam, Đào Hiểu Đông nói dạo này học tập bận rộn quá, không gặp nổi.
Giáo sư Bạch hỏi anh muốn để Đào Hoài Nam đi đâu học, Đào Hiểu Đông nói không thể để cậu đi xa được, thằng bé không thể rời anh. Chuyện này Đào Hiểu Đông chưa từng thay đổi ý nghĩ.
Đào Hoài Nam cũng không thể rời xa anh trai mình được, anh trai là cái rễ của cậu bé, Đào Hiểu Đông ở đâu, cậu ở đấy.
Dùng bữa xong xuôi hai người ngồi lại một lúc mới trở về, Thang Sách Ngôn lái xe, Đào Hiểu Đông uống rượu, ngồi bên ghế phó lái nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lại một mùa xuân nữa.
Năm nay viện 03 còn chưa xác định có để Thang Sách Ngôn dẫn đoàn đi khám bệnh từ thiện không, hắn đi thì Đào Hiểu Đông theo cùng, hắn không đi Đào Hiểu Đông cũng không đi.
“Năm nay chắc khoa mắt do chủ nhiệm Trần dẫn đoàn.” Thang Sách Ngôn nói với anh.
“Hửm?” Đào Hiểu Đông nhìn qua, “Quyết định rồi à?”
“Vẫn chưa, xem lúc đó anh có thể sắp xếp thời gian được không nữa.” Thang Sách Ngôn nói: “Cậu ta dẫn đoàn thì em đừng đi.”
“Vì sao chứ?” Đào Hiểu Đông cũng định như vậy, nhưng nghe hắn chủ động nói vậy, thuận miệng hỏi một câu.
“Đẹp chừng nào?” Đào Hiểu Đông cũng buồn cười, biết Thang Sách Ngôn chỉ đùa thôi, “Đẹp hơn cả anh à? Không thể nào.”
“Rất phong độ.” Thang Sách Ngôn nói xong còn bảo: “Lại mới chia tay bạn trai nữa.”
Đào Hiểu Đông nhướng mày lên: “Anh nói câu này khiến người ta phải suy nghĩ đấy.”
Vốn chỉ ngồi nói chuyện, Thang Sách Ngôn trêu anh, bảo rằng: “Một năm trước anh cũng như vậy. Nhỡ lại quẹt nhầm thẻ ra vào, anh không muốn đâu.”
Nói đến đây Đào Hiểu Đông lại nhớ chuyện xấu hổ lần trước quẹt nhầm thẻ, lúc ấy anh chỉ mặc mỗi cái quần lót, anh và Thang Sách Ngôn bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều rơi vào khó xử.
“Móa, vậy em không sống nổi nữa mất.” Đào Hiểu Đông vuốt mặt nói.
“Nhìn một chút nghiêm trọng thế cơ à?” Thang Sách Ngôn nhướng mày, “Lúc ấy anh thấy em bình tĩnh thế cơ mà.”
Đào Hiểu Đông vẫn khẽ cười “hì hì”, bảo rằng: “Anh thì không sao rồi. Lại nói lúc ấy em chỉ giả vờ bình tĩnh thôi, chứ sao trong lòng em bình tĩnh được.”
Cảm giác rõ ràng chỉ là chuyện mới đây thôi, nhưng nhắc lại mới phát hiện rã đã sắp hai năm rồi.
Khi đó Đào Hiểu Đông giả vờ giả vịt trước mặt Thang Sách Ngôn, nói chuyện cũng phải đắn đo cả buổi, cảm thấy mình không để lộ sơ hở gì, giấu kín mọi tâm tư.
Nhắc lại chuyện năm ấy, cả hai đều mềm lòng, quá trình kể từ khi quen nhau đến khi dần trở nên thân thuộc đều rất đáng để hồi tưởng lại, thời gian trôi qua càng lâu nhớ lại càng có dư vị.
Dưới gara, xe của Đào Hiểu Đông đậu bên cạnh đã đóng bụi từ lâu, hai người họ đi làm lái một xe là đủ rồi.
Cả hai cùng vào nhà, Đào Hiểu Đông quẹt thẻ thang máy xong tiện tay cất vào túi, Thang Sách Ngôn nhìn anh.
Vừa vào nhà Đào Hiểu Đông cởi áo khoác ra, ngày mai không định mặc, treo bên ngoài ban công vậy. Còn chưa vào phòng tắm, ở phòng khách cởi sạch đồ, đồ cần giặt bỏ vào máy, đồ không giặt để ở sofa, một lát sau ra xếp rồi để ngoài ban công.
Thang Sách Ngôn rửa tay gọt hoa quả cho anh, Đào Hiểu Đông vào tắm rửa.
Dăm ba phút tắm xong đi ra, bây giờ hai người họ không phân chia đồ ngủ, tiện tay lấy là mặc vào. Đào Hiểu Đông tắm qua loa không lau khô, mặc đồ ngủ đi ra ôm lấy Thang Sách Ngôn, hôn lung tung lên cổ hắn.
Thang Sách Ngôn hỏi anh: “Thẻ thang máy để đâu rồi?”
Đào Hiểu Đông không để ý bảo rằng: “Chắc ngoài cửa.”
“Thế em tìm xem.” Thang Sách Ngôn nói.
Thế là Đào Hiểu Đông đi ra nhìn, anh không tìm thấy, mỉm cười quay ra bàn ăn xem, rồi lại đi ra bàn trà, đều không nhìn thấy.
“Làm mất mấy cái rồi?” Thang Sách Ngôn ném vỏ xoài vào thùng rác, bảo với anh: “Em tự đi xuống phòng quản lý mà xin lại, lần trước anh xin lại ba cái liền, anh tới nữa quản lý lại cho rằng đầu óc anh không được bình thường.”
“Tại đầu óc em không tốt.” Đào Hiểu Đông không tìm được liền từ bỏ, anh quay lại ôm lấy Thang Sách Ngôn, dựa vào lưng hắn, “Đầu óc em không ổn, bác sĩ Thang chữa cho em đi.”