Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 33



Trì gia Gia chủ đối với chính vụ vô cùng sở trường, xử lí chuyện thâu tóm quốc gia khác cực kì trôi chảy, Kình Thương không có kinh nghiệm trong chuyện này rất tự nhiên để cho hắn toàn quyền xử lí, vì thế Trì gia Gia chủ càng thêm nỗ lực chứng minh sự hữu dụng của mình, vương rốt cục cũng thấy được năng lực của hắn.

Mấy ngày gần đây cũng không phải không có kẻ trung thành với cố quốc nhưng Túc Dạ Dực nhạy cảm đều phát hiện được, vậy nên Kình Thương rất nhẹ nhàng, thậm chí bình an vô sự vượt qua. Qua đó Kình Thương có vài phần suy đoán về năng lực của Túc Dạ Dực, có lẽ là về phương diện nhận thức.

“Dực, năng lực của ngươi là về phương diện nhận biết sao?” Kình Thương thuận miệng.

Túc Dạ Dực thần sắc cứng đờ, cúi đầu, “Dạ.”. Thanh âm rất nhỏ, “Ngô chủ, năng lực của Dực là…về…”

Nhìn Túc Dạ Dực thần sắc xấu hổ, tiếng nói đứt quãng có ý trốn tránh, có thể hắn đối năng lực của mình không hài lòng.

“Dực, ngươi xấu hổ cái gì?” Kình thương nhíu mày, “Sức mạnh của ngươi tốt, ít nhất giúp ta thoát khỏi mấy lần nguy hiểm, không phải sao?”

Túc Dạ Dực ngẩng đầu, được Kình Thương tán thưởng hắn thật cao hứng, thế nhưng, “Ngô chủ, năng lực của Dực cũng chỉ là như vậy, chỉ có thể như vậy, Dực có phải không rất vô dụng, Dực càng muốn có sức mạnh hữu ích, có thể thủ hộ ngài, thế nhưng, thế nhưng, Dực làm không được.” Mắt thật xót, ngực càng thêm khổ sở.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn thương cảm mà rơi lệ, dù là người có ý chí sắt đá cũng phải thả lòng, huống chi Kình Thương chỉ là tính tình nghiêm nghị lạnh lùng.dựa vào việc hắn ghét giết người cũng biết hắn thuộc dạng người tốt, vì vậy thấy Túc Dạ Dực như vậy liền sinh ra an ủi, “Dực, lực lượng của ta lúc đó chẳng phải nguyên bản bị cho là sức mạnh phòng ngự thôi sao, thế nhưng ta lại phát triển phương thức công kích được.”

“Không giống như vậy.” Túc Dạ Dực lắc đầu, không có chút cảm giác được an ủi. Không giống, năng lực của hắn, năng lực của hắn…

Nhìn Túc Dạ Dực bộ dáng quật cường, “Như vậy nói cho ta biết sức mạnh của ngươi đi, ta sẽ giúp ngươi.” Kình Thương vốn không giỏi ăn nói, chi nên chỉ có thể theo hướng căn bản mà giải quyết.

Túc Dạ Dực nhìn Kình Thương bằng dáng vẻ tổn thương như trước, nhưng trong mắt lại có chút chờ mong.

“Vương.” Tiếng kêu ngoài cửa cắt đứt lời nói của hai người.

“Tiến vào.”

Túc Dạ Dực thu hồi bộ dáng chật vật của mình, xong rồi, biểu hiện mất mặt như vậy không thể để vương của hắn thấy, thế nhưng lúc đối mặt với người luôn luôn không thể khắc chế tâm tình của mình, tuy nhiên trước mặt người khác thì không thể, trên đời này ngoài trừ đế vương của hắn, hắn đều có thể áp chế tâm của mình.

Người ngoài cửa đứng dậy, đi đến ba bước lại quỳ xuống, hướng Kình Thương báo cáo đội quân tiếp viện của Hiển quốc đã tới.

Nghe xong Kình Thương để hắn lui xuống.

Sau khi binh lính đến, Trì gia Gia chủ cũng đã đem mọi chuyện xử lí tốt, tin tức quốc gia này giờ thuộc sở hữu của hiển quốc cũng đã được truyền ra, Kình Thương cũng không cần ngốc ở chỗ này thêm nữa, vì thế mang theo Túc Dạ Dực khởi hành hồi vương đô Hiển quốc.

Trên đường cũng gặp người đến từ quốc gia cách Hiển quốc một eo biển kia, bên đó lúc thu được tin tức tiên vương trận vong cũng rất khẩn trương nhưng do khoảng cách xa nên không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ chờ ý chỉ từ vương đô, dự phòng tiểu quốc cách biển kia xâm chiếm.

Quả nhiên tiểu quốc kia rục rịch, đương nhiên không thực hiện được, không lâu sau tin tức từ vương đô truyền tới, tân vương kế vị, Trì gia cùng Cận gia quy phục, để bọn họ an lòng, sau khi qua một trận nhóm viện binh đầu tiên cũng tới, bọn họ triệt để yên tâm, sau đó lại xuất hiện nhóm thứ hai, làm quân lính có nhận thức đối với tân vương của họ. Bất quá ở đây đã không cần cứu viện nữa, vì vậy liền để khoái mã về báo cáo.

Sau khi nghe mật báo, Kình Thương cùng Trì gia Gia chủ thương lượng một lần, viết chiếu thư để binh lính quay về.

Kình Thương triệt để thả lỏng, chuyện này rốt cục kết thúc, mang theo thắng lợi huy hoàng Kình Thương trở về vương đô, tiếp nhận hoan nghênh nhiệt liệt của người dân Hiển quốc, đó là quân vương tạo nên kì tích của bọn họ a, trong tình trạng nguy cấp như vậy còn có thể ngăn cơn sóng dữ, thậm chí chỉ bằng thực lực bản thân đã chiến thắng hai quốc gia tương đương Hiển quốc, còn có mấy tiểu quốc, thành tích huy hoàng như vậy trong lịch sử của Hiển quốc là tuyệt vô cận hữu, Hiển quốc lại thu được vài quốc gia, trong lớp trung đẳng quốc gia đã trở thành đệ nhất.

Đúng vậy, chỉ là trung đẳng quốc gia, thế giới này vô cùng rộng lớn, diện tích của Hiển quốc hiện tại chỉ thuộc hàng trung đẳng, giống Hiển quốc có không ít, lớn hơn Hiển quốc cũng không thiếu, bất quá dù là như vậy cũng khiến người dân cuồng nhiệt không gì sánh được.

Trên đồng dạng đại điện, các quan viên lúc trước khuyên hắn đầu hàng, lúc này đây, hắn ngồi trên vương tọa tiếp thu lễ bái của bọn họ.

Kình Thương là bất đắc dĩ nhận lễ, nói thật hắn rất muốn trở lại giường ở phủ đệ của mình, một đường chạy mã bất định đề làm hắn rất nhớ thương nó.

Đêm đó, sau khi vương cung cữ hành yến hội long trọng, Kình Thương cuối cùng cũng được trở về nghỉ ngơi, uống rựu làm hắn có chút đau đầu, sau khi rửa mặt chải đầu liền ngã xuống giường, có thể nghỉ ngơi rồi.

Ngày thứ hai, Kình Thương chính thức mang thân thân phận đế vương Hiển quốc thăng triều, trở thành vua, trên lưng gánh trách nhiệm nên Kình Thương rất nghiệm túc lắng nghe báo cáo của các quan viên, sau đó nghiệm túc quyết định. Chính vụ rất nhanh xử lí xong, nhưng chỉ là hiện tại, chính vụ hiện nay còn chưa đụng đến mấy quốc gia mới thu nạp, chỉ cần vừa nghĩ không lâu sau lượng công việc lại tăng lên, Kình Thương quyết định muốn ủy quyền.

Đã trải qua xã hội kiếp trước làm Kình Thương hiểu làm thế nào để ủy quyền, đối với quyền thế hắn cũng không mưu cầu danh lợi, *** lực một người là có hạn, hắn chỉ mới mười hai tuổi, hoàn toàn không cần vì thế mà bận rộn đến chết, hơn nữa thế giới này còn vài thứ phi thường đặc thù, bằng không cũng không có chuyện vương xuất chinh mấy năm mà chính sự vẫn bất loạn, hắn nghĩ đến điểm đó càng thêm có can đảm ủy quyền.

“Vương, thần nhất trí cho rằng nghi thức kế vị nên cử hành thêm lần nữa.” Trì gia Gia chủ nêu ý kiến.

“Cái này cần sao?” Đối việc này Kình Thương không thèm để ý, hắn danh chính ngôn thuận, không cần nghi thức.

“Đương nhiên là cần.” Không chỉ Trì gia Gia chủ, còn có tiếng của mấy quan viên trong điện.

Kình Thương áp chế bản năng muốn che đi lỗ tai của mình, bị âm thanh này làm chi nhíu cả mi, sau đó lại nghe bọn quan viên đem từng nguyên nhân ra mà nói, trong điện loạn thành một đoàn, bất quá cũng nghe được mấy câu.

“Nghi thức tự lập xưng vương của người là không được keo kiệt.”

“Chúng ta phải đề cao quốc uy, để quốc gia khác biết chúng ta có một đế quân vĩ đại.”

“Chúng ta phải thị uy với những quốc gia mới nhập vào bản đồ Hiển quốc.”

……

Chính là những nội dung này.

“Các ngươi tự bàn bạc đi.” Kình Thương bị làm cho có chút đau đầu, sau đó mới ra quyết định này, làm mọi người vui vẻ không ngớt.

Hội họp kết thúc, Kình Thương về lại tầm cung.

Ngày hôm qua cùng sáng sớm vẫn chưa nhìn kĩ cung điện của hắn, hiện tại rốt cục có cơ hội.

Lớn, còn lớn hơn gian phòng ở phủ đệ của hắn, đồ vật tuy không nhiều nhưng đều là *** phầm trong *** phẩm, trang trọng hơn cả gian phòng cũ của hắn, bất quá hắn không thích.

“Ngô chủ.” Túc Dạ Dực là thị đồng duy nhất của Kình Thương, Túc Dạ Dực cũng muốn đến trường, hơn nữa là người thuần phục đầu tiên nên quan hệ quân thần rất chặt chẽ, thừa dịp hắn còn nhỏ đã giao công tác của thị đồng cho hắn, bồi dưỡng cảm tình của hai người, chờ Túc Dạ Dực lớn lên sẽ không còn cơ hội này nữa, hắn sẽ vì trọng chỉnh Túc Dạ gia mà nỗ lực, vì vậy Túc Dạ Dực ở không xa với Thiên điện.

Túc Dạ Dực ở học đường bị mọi người vây quanh, từng người từng người đều vây hắn lại dò hỏi phong thái anh dũng của Kình Thương trong Tam đại chiến dịch.

Lúc đối mặt những người khác, Túc Dạ Dực sẽ làm ra khuôn mặt như hòa thiện cảm, đôi mắt đạm lam sắc như quanh quẩn một tầng vụ khí khiến người ta không thấy được ẩn sâu trong đó là sự băng lãnh vô tình. Đối với chuyện tuyên dương sự anh dũng của Kình Thương, Túc Dạ Dực phi thường nguyện ý, hơn nữa lúc nói đến Kình Thương sương trong mắt hắn cung tán đi bớt, ánh mắt lòe lòe chiếu sáng.

Bất quá, nhân số vây quanh ngày càng tăng, một thời gian dài ngốc ở đây giảng giải chuyện của Kình Thương làm ngực hắn hiện ra vài phần không kiên nhẫn.

Rốt cục tìm được cơ hội ly khai học đường, lập tức về tới vương cung, tới tẩm cung của Kình Thương chuẩn bị công tác trở thành thiếp thân thị đồng, không nghĩ tới lát sau lại thấy vẻ không hài lòng của vương.

Vì quân chủ phân ưu là trách nhiệm của hắn, “Ngô chủ, ngài có gì không hài lòng hãy nói cho Dực?” Túc Dạ Dực quỳ trên mặt đất nhìn quân vương của hắn, “Dực dù có cạn hết khả năng cũng đem thứ ngài không hài lòng tiêu thất.”

“Không cần, ta chính mình làm.” Đã làm một lần, thêm một lần càng đơn giản.

“Dực giúp ngài.” Túc Dạ Dực không có ý buông tha, có thể vì quân vương của hắn cống hiến sức lực, hắn rất vui vẻ.

Được rồi, Kình Thương không giỏi ăn nói, mang theo Túc Dạ Dực về phủ để của hắn.

Túc Dạ Dực vào gian phòng của Kình Thương, ngạc nhiên nhìn những đồ vật bên trong, rốt cục minh bạch nguyên nhân không hài lòng của Kình Thương, phòng này so với những địa phương khác bất đồng, bày biện rất nhiều đồ vật kì quái, thế nhưng không thể không nói đồ trang trí ở đây rất có nhân khí.

Hơn nữa hiệu quả tổ hợp của những thứ kia làm nội thất trong vương cung trở nên tục tằng.

Minh bạch nguyên nhân của quân vương, Túc Dạ Dực việc nhân đức không nhường ai bắt đầu cải tạo tẩm cung, không biết phải ở phương diện này đặc biệt trời cho, sau khi được Túc Dạ Dực cải biến, tẩm cung của Kình Thương hoàn toàn thay đổi, so với những thứ Kình Thương nhớ được, Túc Dạ Dực bố trí càng thêm *** xảo, không làm mất đi sự ung dung quý khí của vương tộc. Làm Kình Thương nhịn không được mà hoài nghi, Túc Dạ Dực cũng trọng sinh từ thế giới của hắn mà sống lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.