Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 34



Sau khi bố trí lại tẩm cung, trong khi những người khác đang tất bật lo cho đại điển kế vị Hiển quốc trọng yếu của Kình Thương thì nhân vật chính lại vô cùng an nhàn, cũng có thời gian đáp ứng chuyện của Túc Dạ Dực.

Túc Dạ Dực ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Kình Thương, để biến cường, hắn phải cẩn thận.

“Hiện tại nói cho ta biết, sức mạnh của ngươi là gì?” Bên trong chỉ có hai người, Kình Thương hỏi.

“Sức mạnh của ta là nhận biết, không bằng nói là do thám.” Túc Dạ Dực bắt đầu chỉnh lý ngôn ngữ.

“Dọ thám?”

“Đúng vậy, ta đã xem qua sách, năng lực nhận biết là một loại năng lực có thể tiếp xúc đến ký ức của vật thể, còn một loại là dùng khí tức nhạy cảm để cảm giác, nhưng của ta đều không phải, năng lực của ta giống như là phóng ra môt vài sợi tơ, có thể cảm giác được chu vi của tất cả, có khí tức, cũng có rất nhiều thứ kỳ quái.”Túc Dạ Dực đối với lực lượng của mình rất nghi hoặc, thế nhưng đây là một loại lực lượng vô dụng, mặc kệ thế nào nó cũng không thể công kích.

Đạm mạc như Túc Dạ Dực đối với năng lực của mình cũng sinh phẫn hận vì vậy hắn chẳng bao giờ thể hiện trước mặt người khác, thậm chí còn không muốn nhắc tới, thái độ của hắn làm mọi người không lường hết được, cũng chỉ tại học đường Trì gia cùng người thừa kế của Cận gia đều tin tưởng hắn có năng lực rất mạnh, nhưng sự thực là sao ni?

Đối với người khác, Túc Dạ Dực có thể làm ra được thần sắc bất động, nhưng trước mặt Kình Thương hắn không thể ức chế xấu hổ cùng tự ti của mình, hắn có phải rất vô dụng dụng hay không?

“Đồ vật kỳ quái?” Loại lý do thoái thác này căn bản là không minh bạch, Kình Thương tự nhiên là có nghi vấn.

“Đúng vậy, rất kỳ quái, những màu sắc hiện ra trong đầu ta.” Đối với việc kỳ lạ như vậy Túc Dạ Dực cũng không biết làm sao để nói rõ.

Rất mơ hồ.

“Ngươi có thể dò thám được bao xa?” Kình Thương lại hỏi.

“Toàn bộ vương cung đều được.” Túc Dạ Dực trả lời.

Đúng là một cự ly tốt.

Một kết giới xuất hiện bao quanh Túc Dạ Dực.

“Phát động năng lực của ngươi.” Kình Thương chuẩn bị dùng năng lực của mình để kiểm tra.

“Vâng.” Túc Dạ Dực đối với Kình Thương phi thường tín nhiệm, phát động năng lực của mình.

Kình Thương cảm giác kết giới có biến hóa rất nhỏ, cảm giác được một tia lực lượng tản ra trong kết giới của mình, phảng nhược nguyệt quang sáng tỏ,có một loại thê hàn thanh lãnh.

Loại cảm giác này không phải lực lượng, không, phải nói rằng đây là bản chất của lực lượng, là *** thần lực. Có chút kinh ngạc nhìn Túc Dạ Dực, dùng *** thần lực do thám mọi vật, đúng là một năng lực xa xỉ a.

Nếu Túc Dạ Dực dùng *** thần lực để nhận biết thế giới, như vậy thứ hắn thấy là cái gì, thật kỳ quái, sẽ không là….

Trong kết giới được Kình Thương điều khiển, để *** thần lực của hắn lọt vào kết giới, quấn lên *** thần lực của Túc Dạ Dực.

Túc Dạ Dực chấn động, hắn cảm giác có thứ gì đó quấn lên lực lượng của mình, không phải cực nóng, cũng không băng lãnh, giống như lò sưởi vào mùa đông, có ấm áp nhàn nhạt, một loại nhịp đập rộng rãi truyền vào, cứ như sự tĩnh lặng của ban đêm.

“Thả lỏng, theo sự chỉ dẫn của ta.” Kình Thương cảm giác được sự run rẩy của hắn, liền trấn an.

Túc Dạ dực minh bạch chính mình không phải khẩn trương, mà là, mà là, đến tột cùng là cái gì hắn cũng không rõ, lúc hắn được cỗ năng lượng đó quấn vào, ấm áp nhẹ nhàng len vào tâm hồn hắn, làm hắn nhịn không được mà phát run, không phải sợ hãi mà là một loại khát vọng, khát vọng mong muốn, hắn muốn được loại ấm áp đó vĩnh viển ở bên mình, là cảm giác bao dung, là tiếp xúc thân mật khăng khít, làm hắn quyến luyến.

Nghe được lời nói của Kình Thương, Túc Dạ Dực dứt bỏ tạp niệm, chỉ có tám tuổi Túc Dạ Dực đối với Kình Thương có địa vị chủ yếu trong lòng hắn là sùng kính, mà những cảm tình khác bản thân Túc Dạ Dực cũng sẽ không đổng.

Kình Thương cẩn thận đem *** thần lực của mình nhập vào *** thần lực của Túc Dạ Dực, đây là chuyện phi thường khó, chỉ cần song phương có một người không chú ý hậu quả không chỉ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mà *** thần lực còn bị thương tổn, không thể khôi phục lại như vết thương trên thân thể.

Túc Dạ Dực thả lỏng cảm giác Kình Thương đang hòa vào năng lực của hắn, hòa vào một người, Túc Dạ Dực học theo cử động của Kình Thương, bắt đầu bắt theo tần suất.

Nhìn hài tử bên người, Kình Thương rất kinh ngạc, sức học tập, phối hợp của hắn quá cường đại.

Sau khi Túc Dạ Dực chủ động, hai cỗ lực lượng không lâu sau hợp thành một chỗ.

“Để ta xem thế giới trong mắt ngươi.” Do phương thức như vậy nên Kình Thương trở nên đồng điệu với Túc Dạ Dực, Kình Thương có thể xem được những gì mà Túc Dạ Dực thấy.

Nhắm mắt lại, dùng *** thần lực để cảm nhận.

Đó là, rất nhanh Kình Thương lại mở mắt, không còn là kinh ngạc mà là triệt để khiếp sợ, hắn nghĩ tới sẽ có người được được thế giới như vậy, đó là hình thái tối nguyên thủy của thế giới, là bản chất cấu tạo ra tất cả.

“Dực, ngươi có thể sai khiến mấy thứ này không?” Kình Thương thu hồi khiếp sợ, trở nên nghiêm túc.

“Có thể.”

Kình Thương rút lực lượng của mình đi, để năng lực của Túc Dạ Dực chiếm vị trí chủ đạo, *** thần lực đem những gì Túc Dạ Dực thấy biến hóa, thậm chí kết hợp, nhưng những gì mắt thường thấy vẫn không đổi, nhưng Kình Thương biết có vài thứ đã không giống như trước.

Kình Thương rút lực lượng của mình đi khỏi.

Đột nhiên mất đi cảm giác ấp áp bao quanh, ngực Túc Dạ Dực bỗng cảm thấy thất lạc.

“Dực, năng lực của ngươi xuất hồ ý liêu ra bên ngoài thực đáng sợ ni.” Nếu thực giống như hắn kiểm tra, thì năng lực của Túc Dạ Dực thực sự rất đáng sợ.

“Ngô chủ.” Túc Dạ Dực không rõ.

“Dực, ngươi còn nhớ rõ ta nói lực lượng xuất phát từ đây không?” Kình Thương chỉ chỉ vào đâu mình.

“Còn nhớ.” Lời Kình Thương đã nói hắn chưa bao giờ quên.

“Chuẩn xác mà nói, năng lực của Thiên phú giả được quyết định bởi *** thần lực, mà *** thần lực được sinh ra ở đây.” Kình Thương lần thứ hai chỉ vào đầu, “Mà *** thần lực mạnh yếu cũng quyết định năng lực mạnh hay yếu, *** thần lực bất đồng cũng quyết định lực lượng bất đồng.”

Túc Dạ Dực tỉ mỉ nghe.

“Lần đầu thức tỉnh chính là do *** thần lực bạo động, đều thể hiện về phương diện niệm lực nên mới làm vật thể xung quanh nổ tung, *** thần lực cũng được định hình, thời gian sau lại chậm rãi hòa cùng tần suất với thế giới, đó cũng được gọi là cộng hưởng, từ từ dung hợp lại, cũng từ đó xuất hiện năng lực của chính mình.” Kình Thương tận lực dùng lời nói dễ hiểu để giải thích.

Túc Dạ Dực rất thông minh, đối với những lời này đều nghe minh bạch.

“Cũng bởi vì thế mà lúc *** thần lực phát động có thể trực tiếp biểu hiện ra đồ vật dung hợp, cũng là năng lực mà mắt thường có khả năng thấy được. Thế nhưng, người bất đồng.” Kình Thương rốt cục cũng nói tới trọng điểm, “Tinh thần lực của ngươi không phù hợp với bất cứ thứ gì, cũng chính là bản thân ngươi không có năng lực dung hợp.”

Túc Dạ Dực trên mặt trắng dã, có phải hay không hắn cả đời đều như vậy.

“Dực, không nên hiểu lầm, năng lực của ngươi rất đáng sợ.” Thấy thần sắc bị đả kích gần như tuyệt vọng của Túc Dạ Dực, Kình Thương biết hắn vì cái gì trở nên như thế, “Những sợi tơ mà ngươi phát ra chính là *** thần lực của ngươi, nói cách khác, lực lượng của ngươi chính là *** thần lực.”

Bởi vì được Kình Thương trấn an mà sắc mặt Túc Dạ Dực trở nên dễ nhìn hơn, lại tiếp tục như Kình Thương giải thích.

“Ta nói rồi, năng lực Thiên phú giả mạnh hay yếu là tùy vào *** thần lực, *** thần lực của ngươi rất mạnh, còn cường đại hơn cả ta.”

“Thế nhưng, thế nhưng căn bản không thể dùng, không phải sao?” Dù *** thần lực có cường đại đến đâu thì làm sao, không có hình thái thì có ích lợi gì.

“Ngươi biết thế giới mà ngươi nhìn thấy là cái gì không?” Hài tử này đúng là không biết năng lực của mình có bao nhiêu hiếm lạ.

Túc Dạ Dực lắc đầu.

“Đó là bản chất của thế giới này, màu sắc của nó chính là những thứ hợp thành thế giới. Lửa, nước, gió, kim loại, cây cối, thậm chí con người đều do chúng nó cấu thành.”

Túc Dạ Dực trợn to mắt, không thể tin được, mấy thứ kia tạo thành thê giới sao.

“Chúng ta gọi đó là nguyên tố.” Kình Thương đem từ nguyên tố vào thế giới này, “Ngươi đã thấy nguyên tố tự do, có nghĩa chúng không tổ hợp.”

“Ta có thể theo đó hiểu ra.” Túc Dạ Dực vội vã nói, ngực bất an, năng lực của hắn có phải như ngô chủ nói hay không.

Kình Thương nghe được lời nói của Túc Dạ Dực, một cái kết giới nhỏ xuất hiện tại không trung.

“Dực, theo phương thức của ngươi tổ hợp lại nội nguyên tố của kết giới này.” Kình Thương phần phó.

Tinh thần lục của hai người sau lần đầu tiên đồng điệu, lần thứ hai nhanh chóng thành công.

Sau khi tìm hiểu qua, Kình Thương đối với Túc Dạ Dực sinh ra cảm giác lãng phí, rõ ràng có thể tiếp cận bản chất thế giới, đó là dù hắn có năng lực kết giới cũng không thể chạm vào, không, theo kiến thức của kiếp trước có thể chạm vào biên giới a, sau đó có thể không ngừng biến cường.

Đối với năng lực của Túc Dạ Dực, Kình Thương cũng có cảm giác đố kị, làm một nửa khoa học gia từng truy tìm thế giới, nhưng Túc Dạ Dực lại dễ dàng chạm tới, thậm chí có thể nói là chiếm được.

“Ta nên đố kị thiên phú của ngươi hay là nên chán ghết ngươi xa xỉ lãng phí ni.” Kình Thương không che giấu tâm tình của mình.

Túc Dạ Dực có chút hoảng loạn, hắn đã làm sai cái gì.

“Đều không phải tại người làm sai.” Biểu tình của Túc Dạ Dực làm Kình Thương minh bạch. “Mà là ngươi có bảo tàng nhưng không biết tận dụng, làm những người không ngừng truy tìm chúng ta cảm khái. Quên đi, năng lức của ngươi gọi là tổ hợp, cũng không phải giống như ngươi vừa rồi lung tung được thông qua, mà là có quy luật.”

“Tỷ như nói lửa.” Kình Thương dùng ý niệm, một ngọn lửa bốc lên trong kết giới. “Dùng *** thần lực của ngươi phân tích, sau đó ngươi nhìn thấy gì.” Kình Thương bắt đầu hướng dẫn Túc Dạ Dục làm sao để dùng *** thần lực để tổ hợp.

Túc Dạ Dực nghe theo, dùng *** thần lực kiểm tra, nhưng không có thương tổn gì, được Kình Thương chỉ đạo lại thấy được kết cấu tổ hợp của ngọn lửa.

“Sau đó ngươi làm lại một lần.” Kình Thương làm tắt lửa, để Túc Dạ Dực làm lại một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.