Khiên ánh sáng là năng lực của Trì Uyên, là chủ nhân năng lực gã tự nhiên cũng có thể khống chế nó, không thấy khiên ánh sáng phân tán, tổ hợp, sắp xếp đều bắt nguồn từ sự điều khiển của gã sao, vậy sao không thể đem loại năng lực điều khiển này tiến thêm một bước.
Dưới sự chỉ đạo của Kình Thương, Trì Uyên khống chế khiên ánh sáng tỉ mỉ đến trình độ đáng sợ, lúc này Trì Uyên dùng sức khống chế tỉ mỉ đáng sợ của gã, khiến khiên ánh sáng bằng phẳng trôi nổi quanh người xuất hiện vết rạn, từng tầng từng tầng tản ra, như cánh hoa rải rắc trên mặt khiên bằng phẳng, lại di chuyển chúng từ bốn phía quanh người lên trên, rất nhiều khiên ánh sáng tụ lại, lấy phạm vi nhìn của mắt căn bản không nhìn thấy dấu vết kết hợp của chúng, như một mặt khiên ánh sáng.
Khiên ánh sáng dựng lên, theo cái phất tay của Trì Uyên, khiên ánh sáng bị rời thành vô số thanh kiếm nhỏ, dưới sự dẫn đường của gã, rời khỏi sự khống chế của chủ nhân Trì Uyên, tự do chạy về phía mục tiêu, tiếng xé gió vù vù không dứt bên tai, thanh âm xuyên thấu thân thể không lâu sau đó cũng gia nhập vào khúc nhạc.
Thiên phú giả bên kẻ địch nhìn thấy tổn thất như vậy, lập tức công kích về phía Trì Uyên – kẻ đã tạo ra chúng, nhưng nơi hắn công kích như thể một tấm gương mà bị phá nát, Trì Uyên xuất hiện ngay sau người hắn, một đao xuyên thấu chỗ hiểm của kẻ địch.
Chết, kẻ địch cũng không biết đã xảy ra chuyện gì? Hắn không hiểu, Trì Uyên đã tới phía sau hắn từ lúc nào.
Trì Uyên rút đao ra, thân đao mang theo máu tươi của kẻ địch chảy xuống, máu tí tách rơi trên mặt tuyết, nở rộ ra đóa hoa xinh đẹp. Kiêu ngạo quăng thân đao, đao còn nguyên vỏ đao (chém). Khinh bỉ nhìn kẻ địch chết không nhắm mắt. Tạo ra ảo ảnh pha lê khiến gã bỏ ra không ít khí lực, nếu như vậy mà không giết người được, gã thật thẹn với sự dạy bảo của vương, thật có lỗi với việc dùng một lượng *** lực lớn mới ghi nhớ được cái công thức kia, bị Túc Dạ Liêu cười nhạo nhưng không cách nào phát tác.
Trận chiến đầu tiên của Trì Uyên, không hề bất ngờ mà thắng lợi.
Túc Dạ Liêu, Thiên phú giả đầu tiên của Túc Dạ gia, gia chủ đương thời của Túc Dạ gia, bề ngoài *** xảo tuyệt luân, vẻ đẹp như được một lớp ánh sáng bao quanh, kì thực tính cách lãnh khốc, vô tâm vô phế, thiên tư xuất chúng, thông minh trác tuyệt, một người như vậy lại là người đầu tiên tận trung cho Kình Thương, trung thành tuyệt đối với y, quả có thể nói như vậy, tuy trong bóng tối hắn có ý đồ không an phận với người hắn tận trung, vì đạt thành mục tiêu khiến người hắn tận trung có thể quân lâm thiên hạ mà làm chút chuyện mờ ám, nhưng nói thế nào thì đó cũng là trung tâm.
Nguyên vốn năng lực của mình khiến chính hắn cũng cảm thấy vô dụng, nhưng vì sự tồn tại của Kình Thương đã mở ra một cánh cửa, hắn rốt cục có thể bay lượn chốn trời cao.
Người khổng lồ đá của Cận Dũng, mang đến cho người một cảm giác chấn động, sự to lớn cường tráng đó, đại diện cho người khổng lồ đá được tạo thành từ nham thạch cứng rắn sao không phải một loại chấn động, khiến người bình thường khiếp sợ trong lòng, hai chân run rẩy, ngay cả chạy trốn cũng mềm nhũn khủng hoảng.
Tính công kích của khiên ánh sáng của Trì Uyên có sự hoa lệ, mang theo một loại tao nhã tàn khốc tập kích về kẻ địch, cực kỳ kiên cố ở phòng ngự, vận dụng tới mê hoặc mắt kẻ địch, họ không biết kẻ họ đang công kích có phải là Trì Uyên thật hay không, chỉ khi tấm khiên ánh sáng mỏng như gương kia hạ xuống, họ mới phát hiện không phải.
Mà năng lực của Túc Dạ Liêu thật khó lường, năng lực của hắn là ma pháp, điều khiển các nguyên tố có mặt khắp nơi, lửa, nước, gió, đại địa, thậm chí lôi điện cũng bị hắn nghiên cứu, các loại nguyên tố lấp lánh đủ loại hào quang, tàn phá nơi chiến trường, quang mang rực rỡ tàn khốc lấy đi sinh mệnh yếu đuối, nơi hắn đấu tạo thành một vùng đất cằn cỗi, so với Cận Dũng càng thêm chấn động, so với Trì Uyên càng thêm mỹ lệ, cũng so với hai người bọn họ càng thêm tàn khốc.
Đối với Túc Dạ Liêu mà nói, chiến trường là nơi phát tiết rất tốt, dùng máu tươi của kẻ địch để bình phục nội tâm vì không thể có được mà chịu đựng thống khổ của hắn, cho nên hắn không chút lưu tình chém giết, sinh mệnh với hắn, không chút ý nghĩa, hắn chỉ quan tâm đến sinh mệnh của một người, những thứ khác đều không được hắn để vào mắt.
Cuộc chiến của Túc Dạ Liêu, hoàn toàn thắng lợi, phe địch không còn ai sống sót.
Hiển quốc từng trận thắng lợi, địch quốc dĩ nhiên đều thất bại hết, địch quốc muốn thắng, đã không thể, không chỉ vì họ coi thường Túc Dạ Liêu, Trì Uyên và Cận Dũng, khi trận chiến này vừa bắt đầu, họ cũng đã thua, theo chiến tranh, đồ ăn khan hiếm, binh khí hao tổn, họ đã vô lực chống đỡ cuộc chiến này, chiến bại cùng đầu hàng là hai lựa chọn của họ.
Sau khi ba đội quân hội hợp, sau khi bị gót sắt đạp lên, lựa chọn chiến bại là không thể tránh, Túc Dạ Liêu, Trì Uyên cùng Cận Dũng cho phép địch quốc đầu hàng mình, thế nhưng tuyệt đối không được đầu hàng quốc gia sau lưng kia, như vậy còn không bằng đem bọn họ tiêu diệt hết một lần.
Đưa thắng lợi cuối cùng tới trước mặt Kình Thương, với quyết ý của ba người, y không nói gì, y cho ba người tự chủ ở trận chiến lần này, vậy cứ để họ tùy ý phát huy đi, còn những người chết của địch quốc, thật xin lỗi, y sẽ không thương hại cũng sẽ không hổ thẹn, bởi vì bọn họ là kẻ địch.
Đông qua đi, băng tuyết tan, màu xanh biếc nở rộ, lại một năm mới nữa, lại một mùa xuân tươi đẹp nữa, Hiển quốc đạt được thắng lợi, quốc thổ tuy rằng còn chưa đạt tới tiêu chuẩn đại quốc, nhưng đã gần đến, nhưng nguy cơ cũng cùng lúc nảy sinh, vì Hiển quốc mất đi bình phong che chắn, cuối cùng cũng tiếp giáp trực tiếp với một đại quốc.
Đại quốc đối diện kia rất hứng phú với việc Hiển quốc đột nhiên quật khởi, một quốc gia trung đẳng lại muốn tiếp cận với một đại quốc, có thể so với tóm mấy tiểu quốc còn thú vị hơn, càng có cảm giác thành công, khi nó bắt đầu quật khởi thì tóm lấy nó, như vậy quốc gia của họ lại có thể tiến thêm một bước.
“Chuẩn bị đi.” Một năm mới mang đến cho Hiển quốc không phải sự thả lỏng, mà là một nguy cơ mới.
Kình Thương ngồi trên vương tọa, mặc áo giáp, quay về các tướng sĩ cũng thân mang giáp trong điện tuyên bố mệnh lệnh. Đối mặt với một quốc gia to lớn như vậy, dựa vào thủ đoạn nhỏ thì không cách nào đạt được thắng lợi cuối cùng, lần chiến tranh này, là một cuốc chiến tranh chính diện chống đỡ, y tin Hiển quốc sẽ không thua.
Cuộc chiến này kết thúc, cuộc chiến kế tiếp sẽ lại bắt đầu.
Hiển quốc trận chiến ngày đông đạt được thắng lợi, trong đó vận dụng một ít mưu lược, được tham dự lần hành động này các thương nhân kinh hãi không thôi, họ chưa hề biết việc họ làm lại có thể sinh ra hậu quả khủng bố như vậy với cuộc chiến này, có thể nói, họ đã đào rỗng của cải của đối phương, hành vi thương mại mua muối ăn và than mộc đó, cuối cùng khiến mấy quốc gia khác khủng hoảng, khiến bách tính và binh lực vốn làm nền tảng phải lưu vong tới Hiển quốc, suy yếu sức mạnh của những quốc gia này, mà những quốc gia này đã mất đi nền tảng, cuối cùng vì không có đồ ăn, không có đầy đủ binh khí, mà không thể không lựa chọn đầu hàng, dù là Thiên phú giả thì lại làm sao, không có đồ ăn và binh lực, làm sao có thể tiến hành chiến tranh.
Thương nhân có tư duy nhạy cảm, đã mơ hồ nhìn thấy biến hóa của thế giới, là biến hoá với thương nhân họ, họ tựa hồ không cách nào tách khỏi Hiển quốc này.
Lần chiến tranh này cũng qua miệng thương nhân, bắt đầu được truyền lưu trên thế giới, những thương nhân đã rõ ràng muốn ngăn cản cũng không kịp, những thương nhân ôm tư thái khoe khoang khuyếch đại tác dụng của họ vào cuộc chiến đã đem chuyện này truyền ra.
Những tin tức Hiển quốc chuẩn bị đối mặt với một đại quốc truyền tới, một ít hoạt động thương nghiệp của thương nhân bắt đầu bị hạn chế, vài nghể nghiệp không đáng chú ý bắt đầu thuộc về quốc gia.
Những tin tức này truyền tới Phù quốc, vương Phù quốc và người thừa kế vẫn an nhiên như cũ hưởng thụ vinh quang của đại quốc, sống mơ mơ màng màng, tầm hoan mua vui.
“Ha ha ha ha ha ha.” Ở Phù quốc, một nam nhân lại thoải mái cười. Rốt cục đã bắt đầu rồi, Hiển vương a, ngươi rốt cục bắt đầu hành động rồi. Trò chơi này lúc kết thúc cũng là điểm đặc sắc nhất, ta không thể chờ đến được ngày kia nữa, chờ xem dáng vẻ thế nhân trợn mắt há mồm, vì vậy, ngươi không được thua.
Nam nhân chính là kẻ bị Kình Thương dùng kế ném ra Hiển quốc gieo vạ cho Phù quốc, Minh Thạch Tú, xem quan phục trên người gã, gã đã đứng vững chân ở Phù quốc.
“Ta cũng không thể rớt lại phía sau.” Minh Thạch Tú cười đến rực rỡ xán lạn. Gã đã tiếp cận mục tiêu mình chọn lựa, tiếp đó, nên để mục tiêu nói gì nghe nấy, tin cậy mình. Nói thật, gã quả thực rất muốn nhìn thấy mục tiêu lộ ra vẻ khiếp sợ không tin sau khi gã phản bội, vẻ mặt tan vỡ, chỉ vì mục tiêu là loại gã chán ghét, cực kỳ chán ghét, cho nên gã sẽ cho mục tiêu một đòn cực kỳ thống khổ, bằng không cũng quá có lỗi với sự uất ức của mình.
Hiển vương, động tác của ngươi phải nhanh lên một chút nha, đối mặt cái mục tiêu chán ghét kia, gã thật sự không biết có thể chờ đến cuối cùng hay không. Vì trò chơi, cố lên đi.
Tin tức truyền tới Lục quốc vốn vẫn rất quan tâm Hiển quốc.
Lục quốc sau nhiều năm chinh phạt của Cuồng đế, đã không còn là một tiểu quốc, trở thành một quốc gia trung đẳng, đây là huy hoàng mà Lục quốc chưa bao giờ có, cho nên đối với vị Cuồng đế này, dân chúng của quốc gia hiếu chiến này rất sùng bái.
“Vương, có tin của Hiển quốc.” Sủng thần tâm phúc của Cuồng vương Lục quốc chạy băng băng trên hành lang uốn khúc, kêu to, Quý tộc thủ lễ nhìn thấy cau tít mày, quá thất lễ, nhưng có biện pháp gì, vương của họ cái gì cũng tốt, nhưng quá tùy tính, tâm phúc đều kiểu đức hạnh này, còn vị tể tướng chiếm chức vị trọng yếu của Lục quốc, cũng như vậy luôn.
Lục quốc tạm thời không có chiến sự, ánh mặt trời tươi đẹp rực rỡ, Cuồng vương Lục quốc vũ dũng nằm trên đùi sủng phi, híp mắt, rất thích ý.
Nghe tâm phúc la hét om sòm, ngủ cũng sẽ bị đánh thức, nghe được nội dung kêu la, từ trên đùi sủng phi ngỏm dậy, đứng lên, bước nhanh tới trước cửa, tự mình mở cửa.
“Vương.” Tâm phúc được Cuồng vương sủng tín đã được huấn luyện nhiều lần liền dừng ngay nơi cửa, rất đúng lúc nên không bị đụng vào Cuồng vương đang mở cửa, hừ, trải qua nhiều lần như vậy, hắn đã sớm luyện thành bản lĩnh ngừng sát ngay cửa.
“Đưa ra.” Cuồng đế cũng không cho tâm phúc quỳ trên mặt đất đứng lên, trực tiếp đưa tay, để tâm phúc đem báo cáo tới.
Báo cáo dày đặc được tâm phúc cung kính trình lên, Cuồng đế nắm lấy, lập tức xoay người, chọn một chỗ tốt, ngồi xuống, xem.
Sắc mặt theo nội dung trong báo cáo lên xuống, có không rõ, có nghi hoặc, có thán phục, có kính nể, những vẻ mặt này xuất hiện trên mặt Cuồng đế, bất luận một loại nào đều khiến người không thể tin, Cuồng đế thô bạo tuyệt luân, nhưng không phải mãng phu, trí tuệ của gã cũng khiến Lục quốc phát triển đến hiện tại, không rõ và nghi hoặc, còn có thể giải thích, nhưng nét kinh thán và khâm phục thật sự không nên xuất hiện trên mặt vị vương giả duy ngã độc tôn này.