Liệu Ta Có Thể Làm Lại Từ Đầu?

Chương 2: Hỗn loạn





Ta nằm trên chiếc tràng kỉ của mình, mắt đăm chiêu hướng về phía vương quốc Hitaito. Đã gần như cả một thế kỉ, tình cảm ta dành cho hắn đã trải quả cả một thập kỉ dài đằng đẵng này. Nhưng ta vẫn quan tâm hắn, dù cho hắn hết lần này đến lần khác làm tim ta như tan nát. Dù giờ đây tình yêu trong ta đã nguội, nhưng ta vẫn lo lắng cho hắn. Dù giờ đây ta không còn yêu hắn nữa, nhưng ta vẫn không thể ghét bỏ hắn.


" Nữ hoàng! Người ta báo tin về rằng hoàng đế bị thương trên chiến trường!"


Ari đột nhiên xông vào hốt hoảng nói, ta cũng bất giác giật mình quay lại. À! Đúng là khi đi cứu nhỏ nô lệ kia em ta đã bao lần bị thương, có lúc còn liều chết vì nó. Đã gần một thập kỉ, ta cũng đã có quá nhiều thời gian để ngẫm lại mọi chuyện. Con nô lệ đấy không có gì sai cả! Mà ta cũng không sai. Là em ta sai, là ta sai! Ta sai vì đã mù quáng trong tình yêu! Em ta sai vì đã quá vô tình, đã không chấp nhận ta lại luôn cho ta niềm tin.


" Chiều thần chắc đang loạn hết rồi phải không?"


Ta nhẹ đứng dậy hướng về phía cửa, đúng là bên ngoài thần dân ai nấy đều hỗn loạn. Thần dân đã lung lay thì triều cương cũng khó giữ vững được.


Ari gật đầu sau câu hỏi của ta, lo lắng nhìn ra bên ngoài. Đúng là giờ triều thần hỗn loạn, nhưng gay nhất là ai cũng một mặt chỉ trích nữ hoàng của cô. Họ nói là do nữ hoàng đã hại nữ thần nên mới bị thần phạt. Nhưng Ari biết không phải do nữ hoàng, bởi kế hoạch thành công đâu phải tất cả đều do nữ hoàng tính kế. Là con nhóc nô lệ đó đã có ý định trốn đi, nói cách khác nữ hoàng của cô chỉ là người chịu thay oan ức.


Ta đăm chiêu một hồi quyết định đi ra bên ngoài, dù sao ta cũng không đành lòng thấy Ai Cập bị lung lay như vậy. Nhưng chỉ vừa mới bước chân ra, quân lính đã đi sát bên như canh trừng.


Thật sự nực cười! Nữ hoàng của các người, hơn mười tám năm vì hoàng đế của các người chịu bao nhiêu cực khổ. Ấy vậy mà chỉ vì một con nô lệ, giờ đây đã quên hết nhưng gì nữ hoàng này vì đất nươc trong mười tám năm qua. Thật nực cười! Ta có lẽ thật quá đáng thương chăng?


Ta chỉ vừa mới bước gần đến điện thần thì đám quần thần đã vây quanh. Họ dang hay tay ra không cho ta vào, họ ngăn cản một tư tế không cho vào điện thần ư?


" Xin nữ hoàng hãy về nghỉ ngơi. Giờ ngài vô sợ sẽ chọc các vị thần giận thêm!"
Tể tướng Imhoptep bước đến điềm đạm nói, ta cũng không quá giận là mấy. Tể tướng này một lòng trung thành với em ta, ta đáng ra phải coi trọng ông ta. Nhưng vì thái độ quá sùng bái những kiến thức của Carol, chính ông ta đã gián tiếp biến con nhỏ nô lệ ấy thành nữ thần. Vậy thì làm sao ta còn có thể có cảm tình với ông ta được nữa chứ!


" Nếu là ta đã làm giận các vị thần, vậy thì hãy để ta tự đi ta tội!"


Ta điềm nhiên nói, nhìn vào sâu bên trong. Ta biết ta đã có mười tám năm ở hiện đại, ở nơi khoa học không có thần linh. Nhưng niềm tin của ta đối với các vị thần không bao giờ biến mất. Khi học khảo cổ cũng vậy, biết mình đã phạm phải tội lớn nên ta chỉ còn cách làm với sự kính trọng hết mực mà thôi.


Lão tể tướng nghe vậy cũng thấy có lí liền để ta vào, nhưng ta vừa mới đi được nửa bước thì đã có một tên lính chạy đến báo. Ta cũng hết sức ngạc nhiên với chuyện này. Ở bên phía Bắc biên giới Ai Cập đã bị xâm lấm do binh lính quá ít, phía Nam thì bị hạn hán mất mùa nghiêm trọng.


" Tể tướng! Giờ hoàng đế đã đi mất, có phải mọi chuyện nên để nữ hoàng này lo thay?"


Ta bất giác quay lại hỏi Imhoptep, lão cũng không phản bác mà đưa ta mật báo. Thật sự quá đáng! Kiếp trước vì ta chỉ lo khóc, lo cho Menfuisu mà không biết việc này. Ai Cập là quê hương, là nơi ta yêu nhất! Làm sao có thể để những chuyện như thế xảy xảy ra với Ai Cập ngay trước mắt ta.


" Minue! Ngươi hãy đem hai ngàn binh lính từ Hạ Ai Cập ra bờ Bắc dẹp loạn. Còn về nam, hãy phái người đem thêm hai vạn quân và một ít lương thực từ Hạ Ai Cập ra trợ cấp cho họ."


Ta nhanh chóng gấp lại tờ mật báo, da lệnh cho tất cả. Khi nghe ta nói vậy, ai cũng đều ngạc nhiên xong nhanh chóng đi làm. Ta cũng không còn ngbĩ nhiều nữa, bắt Imhoptep cho ta xem những hồ sơ mà Menfuisu đã bỏ bê.


" Sao lại nhiều như vậy?!"


Ta ngạc nhiên khi thấy đống sổ sách trên bàn, tất cả mới chỉ là từ ha ngày trước thôi. Chờ đến khi Menfuisu về thì còn nhiều cỡ nào!


" Thưa nữ hoàng! Trong đó còn có nhiều việc vượt quá giới hạn của thần, thần không thể phê duyệt hay bác bỏ được!"


Ông ta nói xong liền đưa ta một ít, đúng là những việc này vượt quá quyền hành của một tể tướng.


Ta nhanh chóng ngồi vào bàn, xem hết xập trên bàn thì lại có thêm mổn xập khác. Nào là ngân khố, hạn hán, lũ lụt, triều cương,...tất cả đều là những việc hệ trọng đều phải giải quyết ngay. Dù cho có lấy hết ngân khố của cả Thượng Hạ Ai Cập cũng chưa chắc giải quyết xong hết những tổn thất này.


" Nữ hoàng! Ngân khố cả Thượng Hạ đều đã cạn. Ở một bờ làng phía tay lại xuất hiện lũ!"


Quân cấp báo lại chạy đến báo, cả hai tin đều không một tin nào tốt cả. Ngân khố đã cạn, mà lại thêm một lạng bị lũ. Ta thật sự đau đầu với mấy chuyện này!


" Imhoptep! Ông hãy sai người đi bảo từng quần thần một quyên tiền lại! Ai không làm thì chém luôn ba họ cũng được. Rồi vào thư phòng ta kêu thị nữ lấy hết trang sức ra để cứu tế! Nhanh lên!"


Vò đầu một hồi, cuối cùng ta chỉ còn mỗi hạ sách này. Tể tướng Imhoptep ban đầu cũng lưỡng lự nhưng sau đó nhanh chóng đi làm. May mắn Ai Cập vốn giàu có, mà các quần thần cũng hết mình vì nước mới đủ tiền cứu trợ.


Khi ta đã giải quyết xong hết mấy vấn đề quan trọng, chỉ còn vài tấu sớ vặt vãnh thì trời đã vào khuya. Trăng hôm nay bỗng dưng rất tròn làm cho khung cảnh thực thơ mộng. Ta không biết Ai Cập cũng có nét đẹp vừa mờ ảo, vừa huyền bí đến vậy.


"Nữ hoàng!"


Minue sau khi làm xong việc của mình thì vô báo cáo, đúng lúc thấy ta thì ghé vào. Thu mình lại, ta đăm chiêu nhìn nam nhân trước mặt. Ta biết hắn yêu ta, ta biết từ rất lâu rồi. Nhưng ta cố ý không biết, bởi ta lại đi yêu em mình. Mà dù có biết, ta không nghĩ có thể đáp lại tình yêu của hắn. Vì sao à? Vì với hắn! Trung thành luôn luôn đứng đầu, vượt qua cả tình yêu. Bởi ta cần là một người sắn sàng vì ta mà từ bỏ tất cả, như ta đối Menfuisu chăng?


"Thưa....nữ hoàng! Tướng quân! Ở ven vùng Hạ Ai Cập xuất hiện một dịch bệnh lạ! Có vẻ rất nguy hiểm."


Đang đăm chiêu, một tên lính nữa lại vào báo cáo. Lần này không phải là lũ lụt, hạn hán gì cả. Là bệnh dịch, chuyện này còn nghiêm trọng hơn mấy chuyện khác nhiều. Hơn thế nữa lại xảy ra ở Hạ Ai Cập, ở mảnh đất của ta!


" Ở Hạ Ai Cập? Ngươi hãy báo cáo về bệnh dịch này, nó đã lam đến đâu rồi?"


Ta nhanh chóng đập mạnh tay vào bàn, kích động nói. Sự giận dữ của ta nhất thời khiến tên kia hoảng sợ, vô tình lắp bắp nói.


" Thần.....thần cũng....không....không rõ. Nghe nói từ một khu nô lệ, nhưng bây giờ đã được cách li rồi!"


Tên đó bẩm báo xong thì nhanh chóng qùy xuống sợ hãi. Minue nghe được cũng có vài nét biểu hiện, nhưng nga sau đó lại quay về phía ta mà cung kính nói.


" Hãy để thần đến đấy dẹp chuyện này!"


Dẹp! Ý ngươi là giết chết bọn họ ấy hả?! Ta quyết không cho phép. Đúng là lúc trước đối với ta mạng người chả là gì. Nhưng với cuộc sống bình đẳng kia, nó đã khiến ta nhận ra rất nhiều điều quan trọng. Trong đó có ý nghĩ của sinh mạng con người, đó là thứ vô giá!


" Hãy nhanh chóng sắp xếp! Đích thân ta sẽ tới đó!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.