Liệu Ta Có Thể Làm Lại Từ Đầu?

Chương 31: Duyên phận





Menfuisu nói, ánh mắt lạnh bỗng mang theo vào tia lửa dục khiến ta sợ hãi. Ta có dự cảm không lành, liền cố gượng nhìn thẳng vào đôi mắt đối diện. Nếu đã trốn không được, vậy thì thẳng thắn nói chuyện vậy!


" Buông!


Ánh mắt lạnh lẽo kèm theo đó âm thanh trầm vang vọng khắp phòng. Như có một ngọn gió lùa vào, máu tóc ta chợt che khuất đi khuôn mặt, chỉ để lại là hai mắt sắc lạnh chứa đầy sự chán ghét.


Con người trước mắt kia vẫn im lặng, tia mắt sắc lên giờ đây đã mang đầy lửa dục. Bàn tay thô bạo nắm lấy cằm ta, miễn cưỡng nâng lên khiến nơi bị cắm chợt đỏ tấy. Chỉ trong một khoản khắc, hai môi đã chạm nhau. Cái hôn thô bạo, điên cuồng khiến ta khó chịu cố đẩy ra. Nhưng càng ra sức đẩy, hắn càng lấn tới đoạt đất chiếm hương. Không những vậy, tay hắn đã bắt đầu không lần mò đến những nơi nhạy cảm của ta.


" K....Không....không được!"


Ta cố nói, lấy hết sức giữ mọi khoảng cách với hắn, nhưng lời nói cứ như bị hắn nuốt trọn lấy. Đến khi ta gần như không thể thở nửa, hắn mới luyến tiếc buông ra.


" Tại sao? Không phải đây là điều mười tám năm chị hằng mong sao?"


Hắn nói, hai bàn tay giờ đã chạm đến thắt lưng ta, mặt tiến lại gần chóp mũi ta. Ta sợ hãi đến xanh mặt nhìn con người trước mặt, nghiến răng hận vì sao khi trước không nhìn ra bản mặt này sớm hơn.


" Ngươi! Đê tiện! Lúc trước là vì Carol mà đẩy ta sang một bên, bây giờ đã có được tình cảm của cô bé thì ngươi lại cả thèm chóng chán!"


Ta cười lạnh, nhanh chóng lùi lại vài bước nhưng vẫn bị vòng tay rắn chắc kia giữ chặt. Hắn cười khẩy, giọng nói vang lên đẩy vẻ đắc thắng.


" Thì sao? Ta cả thèm chóng chán đấy! Ta là vua, ai ai cũng phải nghĩ cách chiều ta là điều tất nhiên thôi! Đúng không! Chị!"


Chát! Tiếng đánh vang vọng khắp thư phòng cùng ánh mắt cay nghiệt của ta! Câu nói đó! Nó hoàn toàn không xứng đánh để làm một bậc quân vương!


Menfuisu cũng ngạc nhiên trước cái tát, bất chợt khựng lại. Hắn quệt má, điên tiết nắm lấy eo người chị của hắn. Một tay chạm đến eo ta, một tay giữ chặt lấy đầu. Khi hắn đang điên cuồng đoạt lấy đất, hưởng lấy hương vị ngọt ngào đúng như hắn tưởng tưởng bao đêm thì chiếc váy bó sát kia cũng bắt đầu lỏng dần. Hắn cũng sắp mắt kiên trì, hận không thể lôi tuột bộ váy bó sát đang ôm lấy thân thể quyến rũ kia.


Ta cố giẫy dụa đến nỗi cảm thâý trong miệng bắt đầu tanh lên vị máu. Ta lại càng hoảng sợ hơn khi hắn bắt đầu kéo dây váy xuống. Cố hết sức bình sinh, ta liều mình đẩy mạnh hắn ra. Cuối cùng, ta cũng thoát khỏi vòng tay thô bao, điên cuồng kia.


Giờ tóc tai ta rối lên, một bên váy đã bị kéo quá phân nửa lộ gần hét bầu ngực tròn kia. Miệng ta chảy ra một vệt máu đỏ, hai mắt giờ đã đỏ hoe.


Menfuisu nhìn tình cảnh đó chợt cảm thấy miệng rất khô, thân người đột nhiên nóng lên. Hắn cười, bởi như vậy càng vui. Vì hắn biết, Izumi sẽ không tài nào vào được đây nữa vì hắn đã cho lính trông ở ngoài.


" Ngươi cười cái gì?!"


Ta điên tiết hét lên khi thấy nụ cười trên gương mặt kia. Tay chân giờ đã run lên vì sợ hãi.


" Có sao! Nếu chị thích, chúng ta sẽ cùng chơi đùa!"


Hắn nói, chợt tiến lên một bước khiến ta giật mình lùi lại. Ta chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực như bây giờ. Hận không thể tiến đến một dao giêts chết người đối diện. Asisu này một khi đã hận thì phải trả gấp mười!


" Từ bao giờ mà ngươi thành ra thế này?"


Ta lên tiếng hỏi nhằm câu thời gian. Ta biết chắc chắn đã có lính chặn ở ngoài nên Izumi mới lâu như vậy. Vả lại bên ngoài đã bắt đầu có tiếng xô xát, tiếng va chạm của kim loại. Ta có nên tin không? Một lúc nữa Izumi sẽ vào cứu ta!


Im lặng. Bầu không gian càng ngày càng khiến ta khó chịu, hắn không trả lời mà chỉ khẽ cười. Gần một lúc lâu sau đó, hắn tiến lên vài bước. Hoảng sợ, hắn tiến một thì ta lùi mười. Cứ như vậy, hắn chơi ta chẳng khác gì trò mèo vờn chuột!


" Chị! Không biết từ bao giờ lại thú vị như vậy!"


Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, giọng nói vẫn hiện lên ý cười khiến ta ngạc nhiên.


" Khi trước, chẳng phải chị lúc nào cũng chỉ thích ở một mình, lúc nào cũng khiến ta khó chịu. Nhưng sao giờ ta lại cảm thấy chị rất thú vị. Chơi rất vui!"


" Chơi?!"


Ta hoàn toàn khựng lại khi nghe thấy từng câu chữ đấy! Tình cảm đối với người này....chỉ là trò chơi?!


" Ngươi không xứng đáng để nhận được bất kì tình yêu thương nào cả!"


Ta cười nhẹ nói, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt người trước mặt ta. Bất giác ta thấy hắn cười to, bước chân nhanh dần về phía ta. Chỉ là theo cảm tính, nhưng ta biết chắc nếu lần này mình bị bắt thì sẽ không còn thoát được nữa. Sợ hãi khiến chân ta chợt vấp phải cạnh ghế, người bắt đầu ngã nhoài ra phía sau. Cảm giác như một Video đang được tua chậm lại, ta chưa kịp cảm giác sợ hãi là gì thì xung quanh chỉ còn là một màu đen. Vẫn còn vang vảng quanh là tiếng bước chân chạy vội vàng cùng tiếng kêu gào của Izumi. Chà? Hình như ngươi đến quá muộn rồi. Izumi à!


Một màu đen bao trùm quanh ta, bà dần dần ánh sáng hiện lên. Bản thân ta nằm trên một chiếc nệm bằng bông trắng muốt, hai mắt mơ màng đảo xung quanh. Một màu trắng bao trắng bao trùm lấy như vô tận. Bỗng người đó hiện ra, vị nữ thần sông Nin.


" Sao...sao thần lại ở đây?"


Ta vội hỏi, chợt thấy sắc mặt nữ thần có hơi nhợt nhạt, không còn diễm lệ như mấy lần trước. Nữ thần nhìn chằm chằm ta, khẽ nói:


Thấy sao? Tình yêu mà con đã lựa chọn! Ta đã cảnh báo hãy tránh xa ba người kia sao con không nghe?


Ta giật mình với câu hỏi của nữ thần, hai mi mắt trùng xuống mang theo một màu đen ảm đạm. Cứ như vậy một lát, ta chỉ biết đứng bật dậy tiến lại về phía phương trời vô tận kia.


Con định đi đâu?


Nữ thần chợt hỏi, ta cũng im lặng một hồi.


" Đi sửa sai! Đi dạy lại tên nghịch đồ kia!"


Ta nói, giọng nói phẫn nộ cùng cực cùng sự đau nhói tận tim. Ta đang họi đứa em trai ta yêu thương nhất là nghịch đồ. Nhưng đó đâu có sai so với những gì nó đã làm với ta...và cả với Carol.


Vậy con tính làm gì?!


Nữ thần hỏi khiến ta có chút khựng lại. Nắm chặt hai tay, ta cố hít thở một hơi thật sâu rồi đưa ra quyết định của mình.


" Phế nó! Một người như vậy không đáng làm vua!"


Ta nói, xong cương quyết bước đi. Nhưng cảm giác như chân rất nặng, ta không thể bước nổi một bước.


Điều đó là không thể! Việc con chen vào mối tình kia đã khiến cho bánh xe số phật trật hướng. Nếu như con vẫn còn tiếp tục vướng vào, thì rắc rối vẫn sẽ tiếp tục xảy ra. Ta xin lỗi, đây là cách duy nhất ta có thể làm.


Giọng nói của nữ thần chan hoà cùng những giọt nước ấm khẽ chảy xuống khiến ta giật mình. Chợt ta cảm giấc đầu rất đau, hai mắt bắt đầu hoa đi và người vô thức khụy xuống. Cảm giác như tất cả kí ức đang được tua thật chậm lại....và rồi dần dần phai nhạt đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.