Liêu Thần

Chương 4: Phản xuyên đến hiện đại 4



Edit: Song Ngư

​ Cấp dưới của Tư tổng tài chuẩn bị hiện trường cầu hôn lãng mạng, cả một quảng trường được trang trí tràn ngập hoa hồng, lại mời nhà thiết kế nổi tiếng tự mình thiết kế nhẫn chuẩn bị cầu hôn cô.

Lúc ấy toàn bộ thế giới đều bị oanh động.

Trì An nhìn người đang ông quỳ gối trước mặt mình, chỉ cảm thấy một dòng khí lạnh chạy trong người.

“An An, chúng ta kết hôn đi! Nếu có thể, hãy vĩnh viễn ở cùng nhau.” Tư Ngang nói.

Tư thế cầu hôn của Tư tổng tài thật tiêu chuẩn, câu nói “vĩnh viễn ở cùng nhau” cũng là lời thề cầu hôn phi thường lãng mạng, nhưng đối với Trì An, lại có cảm giác không rõ ràng, câu nói không hề lạnh lùng quỷ dị lại làm cô run cầm cập, cô hiểu rất rõ nếu bản thân không tự cứu, thì có lẽ nửa đời sau không thể nào bỏ chạy được.

Cô nói như đinh chém sắt: “Em từ…”

Còn chưa nói xong, ngón tay đã bị hắn lưu loát lồng nhẫn vào, trực tiếp ngăn cản câu từ hôn của cô.

Trì An: “…” Không nên đeo như vậy.

Quần chúng cảm thấy Tư tổng tài thật biết cách, những kẻ có tiền thật biết cách chơi, hơn nữa còn cảm thấy đây là câu chuyện cô bé lọ lem và tổng tài bá đạo đời thực việc thực, nên người đến xem ngày càng đông, còn không ngừng vỗ tay chúc phúc họ.

Cùng ngày, trên khắp các phương tiện truyền thông đều đưa tin “Tổng tài Tư thị cầu hôn bạn gái bình dân thành công”, nổi lên một trận hồng thủy bát quái.

Trì An giống như không trâu bắt chó đi cày, cứ như vậy bị người ta cầu hôn thành công.

Sau khi trở về, Trì An đã cẩn thận suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy đây là một âm mưu, tại sao cô có thể cùng Tư Ngang kết hôn?

Tuy bây giờ cô vẫn chưa rõ ràng, cũng không có biện pháp tìm hiểu rõ ràng tại sao Tư Ngang lại muốn quen cô, trong lòng luôn có cảm giác không chân thật.

Buổi tối, Trì An nằm trên ghế sô pha, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn được đính toàn kim cương trên ngón tay út, thiết kế rất tinh xảo đẹp mắt, giống như hai sợi dây tinh tế quấn vào nhau mà tạo thành, mặt trên còn đính một viên kim cương màu tím, tạo ra ánh sáng huyền ảo.

Trì An nhìn một lát, liền nghĩ muốn thử rút nó ra. Rút ra.

Chỉ là cuối cùng tay cô thì sưng đỏ, mà chiếc nhẫn thì vẫn không nhúc nhích, giống như chiếc nhẫn đã dính chặt trên da thịt cô.

“Em đang làm gì?” Tư Ngang mang một ly sữa bò từ phòng bếp ra, nhìn thấy cô muốn vào phòng vệ sinh lấy xà phòng.

Trì An sợ tới mức run một cái, cục xà phòng trong tay thiếu chút nữa là rơi xuống đất, cười xấu hổ mà nói: “Ha ha, em muốn thử đem nhẫn tháo ra, chờ hôm kết hôn lại đeo vào, tránh làm hư nó…”

Tư Ngang đem sữa đã đun nóng cho cô, kéo tay cô qua nhìn, nhìn thấy tay cô đo đỏ, lòng bàn tay nhẹ nhàng mà vuốt ve, nhìn cô nói: “Em không tháo xuống được.”

“A?” Trì An nghi hoặc mà nhìn hắn.

Vẻ mặt hắn không hề lạnh như băng, biểu tình có chút sâu xa, khóe môi cong lên lộ ra nụ cười thần bí, nhìn cô đang ngây ngốc đứng đó, giọng nói nhu hòa chậm chạp vang lên: “Nó đã trở thành linh khí của em, em không tháo xuống được, cứ mang đi.”

Gì?

Trì An cho rằng mình bị ảo giác.

Không, phải nói, nếu không phải bản thân bị ảo giác, chính là rốt cuộc Tư Ngang cũng lộ ra gương mặt thật của hắn.

Kỳ thật đây không phải là khoa học của thế giới này, mà là của thế giới huyền huyễn đi? Tư tổng tài thật sự không phải là loài người, mà là… Là cái gì thì cô không biết, dù sao sau ba năm quan sát, Trì An biết, Tư Ngang không phải là con người bình thường, mà thân phận rất thần bí.

Cũng là vì vậy mà Trì An mới không muốn cùng hắn kết hôn.

Cảm giác bọn họ không có kết quả tốt.

Tư Ngang ôm cô về phòng ngủ, Trì An thẳng tắp nằm trên giường, một bài tay bị hắn bắt lấy, đồng thời cũng có thể sờ lấy chiếc nhẫn cùng kiểu dáng của hắn.

Trì An có cảm giác xúc động muốt thử rút nhẫn của hắn ra, nhìn xem có thể tháo xuống hay không.

Nhẫn có thể biến thành linh khí gì đó, cho rằng nói vậy thì cô sẽ tin sao? Cô không phải là mấy cô học trò nhỏ, cho dù Tư Ngang không phải người bình thường thì cũng đừng nói mấy chuyện khó hiểu như vậy chứ.

Trì An vẫn như cũ chưa từng từ bỏ ý định muốn tháo nhẫn ra, mà ngày kết hôn của bọn họ cũng dần dần đến gần.

Mắt thấy ngày kết hôn ngày càng đến gần, rốt cuộc Trì An không còn bình tĩnh được nữa, rơi vào đường cùng, đành gọi điện cho bạn tốt là Diệp Lạc cầu xin giúp đỡ. Diệp Lạc nghe xong kế hoạch của cô, lắp bắp kinh hãi, hai mắt mở to hỏi: “An An, cậu muốn đào hôn?”

“Không phải là đào hôn, bọn mình con chưa kết hôn, trốn cái gì mà trốn?” Trì An nói lại cho đúng, “Là đem sai lầm sửa chữa lại, mình và Tư Ngang không thích hợp, nếu thật sự kết hôn, mình cảm thấy nửa đời sau sẽ rất thảm, nên vẫn nên thôi từ bây giờ đi. Lạc Lạc, cậu giúp mình đi, mình muốn trốn ra nước ngoài một thời gian, muốn cho cả hai bình tĩnh lại.”

Diệp Lạc cuối cùng bị cô thuyết phục, quyết định giúp cô một phen.

Trì An thừa dịp Tư Ngang đi họp, cầm lấy tất cả tiền bạc mình kiếm được trong mấy năm nay, chạy thẳng ra sân bay. Những đồ vật Tư Ngang mua cho cô, cô rất có cốt khí mà để lại, không cầm theo món nào.

Diệp Lạc nhờ bạn trai cô, người hiện đang làm trong công ty hàng không mua vé cho Trì An, hơn nữa còn an bài tốt chỗ ở cho Trì An ở nước ngoài, dĩ nhiên, tốt nhất là có thể giấu được tầm mắt của Tư Ngang, làm cho hắn không tìm thấy được. Trì An vẫn tin là Diệp Lạc có thể làm được.

Chỉ là cô không nghĩ tới, cấp bậc của bạn trai Diệp Lạc còn chưa đủ cao, ở trước mặt Tư tổng tài, đều là cặn bã.

Vừa đến sân bay, Trì An cầm lấy vé máy bay Diệp Lạc mua riêng cho cô, chuẩn bị đi đếu quầy check-in, thì nhìn thấy Tư Ngang đứng ngay tại đó.

Người đàn ông điển trai, một thân khí chất như băng lạnh ngàn năm, lạnh lùng đứng đó, ánh mắt màu tím nhìn như bình tĩnh, kỳ thật là sóng gió mãnh liệt, giống như người bị phản phệ, cứ nhìn cô chằm chằm.

Hai chân Trì An mềm nhũn, thiếu chút nữa là té ngã.

Diệp Lạc thì kinh ngạc và hoảng sợ, người này tại sao lại ở chỗ này, ai để lộ bí mật?

Bước chân Tư Ngang rất dài, nhanh chóng đi đến trước mặt cô, không nói lời nào, trực tiếp vác cô lên vai, nghênh ngang mà đi.

Trì An: “……”

A! A! A! Đừng làm ra chuyện cẩu huyết như trong tiểu thuyết ngôn tình chứ hả? Một chút cũng không lãng mạng, ngược lại đánh mất hết mặt mũi.

Trì An che mặt lại, hy vọng làm như thế sẽ không bị mất mặt.

Trì An cho rằng lần này mình chết chắc rồi, hành vi chạy trốn của cô nhất định chọc đúng vẩy ngược của Tư Ngang, hắn nhất định sẽ không dung túng cho cô, nói không chừng còn lộ ra bộ mặt thật, bóp chết cô.

Sau khi Tư Ngang mang cô về biệt thự, không có bóp chết cô, mà là đem cô ném lên giường, hai tay chống bên hai sườn của cô, từ trên cao nhìn xuốn, hai tròng mắt như có hai ngọn lửa.

“Tại sao lại bỏ đi?” Giọng Tư Ngang đầy áp lực hỏi.

Trì An thực lo lắng dưới cơn tức giận hắn sẽ bóp chết mình, run giọng nói: “Em… Chúng ta không thích hợp.”

Hắn hừ lạnh một tiếng, “Sao lại không thích hợp? Anh là đàn ông, em là phụ nữ, đều là con người, có cái gì không thích hợp?”

Lý do của hắn thật đơn giản, thiếu chút nữa Trì An không còn gì để nói.

“Nhưng, chính là……”

Hắn thấy cô không thể nói gì, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn môi cô, Trì An bị hôn đến thần trí mơ hồ, không biết từ khi nào hai tay đã ôm lấy hắn, theo thói quen mà hôn đáp lại hắn.

Chờ khi cô tỉnh táo lại, nghĩ muốn cãi lại cũng không tìm được từ ngữ diễn tả.

Đôi môi hắn dừng lại ở trên cổ cô, dùng âm thanh mê hoặc nói: “Em xem, trong miệng em nói không cần, nhưng thân thể em đã tiếp nhận rồi.” Một bàn tay to của hắn còn nâng mông cô lên, cho cô dán sát vào người hắn.

Đừng nói sắc dụ như vậy được không?

Trì An run run không nói đến lời, cho dù là ai đi nữa bị hắn sờ sờ nắn nắn suốt ba năm mà không có phản ứng thì chẳng khác người thực vật.

“Ngoan, chúng ta kết hôn đi, em chạy không thoát.” Hắn thầm thì bên tai cô, thở dài nói, “Thời gian của chúng ta thật sự không còn nhiều lắm……”

***

Sau đó, Diệp Lạc có qua xin lỗi Trì An, bạn trai cô vậy mà là cơ sở ngầm của Tư Ngang.

Trì An uể oải nói: “Không có việc gì, ý trời đã vậy.” Sau đó còn quay lại an ủi cô, “Kỳ thật ngẫm lại Tư Ngang là kẻ đẹp trai nhiều tiền, cùng anh ấy kết hôn mình cũng không mệt, về sau nếu thật sự không được, sau khi ly hôn còn được một số tiền cấp dưỡng. Nếu không ly hôn, cũng có thể ai lo phận nấy… Những kẻ có tiền không phải vẫn sống như vậy sao?”

Diệp Lạc không còn gì để nói, cô cũng thật đau lòng.

Đã đến mức này, Trì An cũng không còn biện pháp.

Thật ra, cùng Tư Ngang quen nhau ba năm, cô vẫn luôn chờ người lớn của Tư gia đến tìm mình, ném cho cô một tờ chi phiếu, yêu cầu cô rồi khỏi Tư Ngang, đây không phải là cốt truyện thường thấy trên TV sao? Nếu có người ném chi phiếu cho cô, nhất định cô sẽ vui sướng cầm lấy chi phiếu mà bỏ đi.

Đáng tiếc, căn bản Tư tổng tài không muốn cho người Tư gia lảng vảng trước mặt cô, ai dám đến trước mặt cô, trực tiếp ném đến nông thôn đi làm công tác xây dựng, do đó không ai ở Tư gia dám đến chọc cô, gặp cô còn phải đi đường vòng.

Có một người bạn trai quá giỏi, Trì An không có cơ hội bị người ta ném chi phiếu cho, cũng rất mất mát.

Sau ngày Trì An chạy trốn, Tư Ngang liền mang cô đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn, lãnh giấy hồng.

Nhìn tờ giấy hồng trong tay mình, Trì An lại nhìn đến người đàn ông đi cùng, vẫn là một bộ dáng nghiêm túc lạnh như băng, nếu không phải bản thân mình bị hắn xách đến đây, thật sự hoài nghi người bị áp bức là hắn.

Vẻ mặt của cô có chút phức tạp.

Đăng ký cũng đã đăng ký rồi, thì hôn lễ cũng không tính là gì nữa.

Sau khi rời khỏi Cục Dân Chính, Tư Ngang hỏi: “Em muốn đi đâu chúc mừng?”

“Cái gì?” Trì An nghi hoặc mà nhìn hắn, ngay lúc đó đã bị hắn đút cho một viên rum chocolate.

“Hôm nay chúng ta kết hôn, em muốn đi đâu chúc mừng?” Tư Ngang tiếp tục hỏi.

Trì An cảm thấy không có gì cần chúc mừng, nhưng nhìn thấy thần sắc của Tư tổng tài, ma xui quỷ khiến nói: “Vậy đi công viên giải trí đi.”

Vì thế Tư tổng tài mang cô đi công viên giải trí.

Đôi vợ chồng mới cưới mà lại như trẻ con đi công viên giải trí chúc mừng thì đúng là có chút xấu hổ, nhưng sau khi Trì An túm lấy Tư Ngang đi chơi xe tàu bay, nhảy bungee, tháp rơi tự do, nhìn tóc Tư Ngang bị gió thổi rối loạn, rốt cuộc không nhịn được mà cười haha.

Tư Ngang xoa xoa tóc, thấy bên cạnh có bán kem, mua một cây kem chocolate cho cô.

“Ăn không?” Trì An liếm một miếng, sau đó đưa cho hắn.

Tư Ngang trực tiếp nghiêng người qua liếm vết kem dính trên mặt cô, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.

Trì An phát hiện có mấy bạn nhỏ chung quanh đang dùng đôi mắt thuần khiến nhìn bọn họ tình tứ, trong nháy mắt có cảm giác dạy hư bạn nhỏ, vội kéo hắn rời đi, thề không bao giờ hỏi ăn có muốn ăn gì không trong công viên trò chơi.

Mãi cho đến khi cô chơi mệt, Tư Ngang cõng cô ra về.

Trì An dựa vào bờ vai trông lớn của hắn, ngửi được hơi thở độc đáo của hắn, trong phút giây đó, cảm thấy bọn họ như vậy cũng không tồi.

***

Đảo mắt đã đến ngày cử hành hôn lễ.

Trong buổi lễ, cô mặc áo cưới màu trắng xinh đẹp, cả người đều đần độn, giống như con rối được người ta đưa đến bên người Tư Ngang.

Có rất nhiều đến tham dự hôn lễ, Trì An chỉ cảm thấy cả người như trên mây, không nhớ kỹ một ai, những người đó ở trong mắt cô, nghìn người chỉ có một mặt, không thể nói tên ai với ai.

Mãi cho đến khi buổi lễ kết thúc, bị Tư Ngang ôm đi, cô vẫn đang trong trạng thái mơ hồ.

Trở lại phòng tân hôn, Tư Ngang đỡ cô ngồi trên sô pha, còn mình thì ngồi xổm trước mặt cô, hỏi: “An An, em không sao chứ?”

Trì An lắc lắc đầu, cũng không biết có phải là do bị choáng váng đến lợi hại, mà cô cảm thấy đôi mắt màu tím đầy ma mị trong quá khứ đang tràn đầy sự quan tâm, thần sắc trên mặt hắn cũng dịu dàng hơn, nói không chừng, sẽ có ngày cô thật lòng yêu hắn, mà không phải muốn chia tay.

“Chắc là không sao…” Cô lẩm bẩm.

Tư Ngang vuốt ve mặt cô, nói: “Anh đi lấy cho em ly sữa bò.”

Tư duy Trì An vẫn có chút trì độn, một lúc sau mới “uhm” một tiếng.

Chỉ là sau khi Tư Ngang rời đi, cô càng lúc càng thấy nặng đầu, nằm trên sô pha, ngẩng đầu nhìn bầu trời thông qua cửa sổ sát đất, một vòng ánh sáng kinh người bao lấy trăng tròn, ánh trăng sáng tỏ nhuộm đầy những tia quỷ dị như máu…

Ngay sau đó, Trì An liền không có ý thức.

Khi Tư Ngang mang ly sữa bò tới, ngồi trên sô pha đối diện người con gái đang nằm.

Mặt hắn không có một chút biểu tình gì, mà chỉ nhìn cô một lúc lâu, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống. Nhẹ nhàng hôn cô một cái, sau đó lại chăm chú dung nhan đang ngủ của cô, cô thật sự giống như đang ngủ.

Nhưng linh hồn của cô đã biến mất, rời đi thế giới này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.