Với người bình thường mà nói, suy nghĩ của họ về yêu tinh là vô cùng mâu thuẫn.
Lý Đại Phú cũng vậy, hơn nữa càng thêm mau thuẫn so với người bình thường. Ông không quên đạo trưởng từng nói con trai mình là Thất Khiếu Linh Lung Tâm trời sinh sẽ bị yêu ma quỷ quái để ý. Nhất là đối với hồ ly tinh lại càng phá lệ mâu thuẫn.
- Phụ thân, người đừng nóng giận nữa. Hồ ly không có ý muốn hại người, không có việc gì đâu.
Lý Tu Viễn quay đầu nói.
Dù có chuyện thì một con hồ ly cũng uy hiếp được hắn, mãnh hổ hắn còn có thể đánh chết kia mà.
Lý Tu Viễn nhìn Lục Nga nói:
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này cản đường chúng ta? Đừng nói ngươi vừa vặn đi qua đấy.
- Tiện thiếp không phải vừa vặn đi ngang, là chuyên môn ở chỗ này chờ công tử.
Lục Nga nói.
- Chờ ta? Vì cái gì.
Lý Tu Viễn hỏi.
- Lần trước công tử giúp tiện thiếp độ kiếp thành công, tiện thiếp cảm giác đại ân đại đức của công tử. Bây giờ lại không đành lòng nhìn thấy công tử đường xá tao ngộ nguy hiểm.
Lý Tu Viễn nhíu nhíu mày nói:
- Ngươi nói phía trước sẽ có nguy hiểm?
Nói xong hắn chỉ chỉ trước mặt quan đạo.
- Đúng vậy, công tử, đi thêm về phía ba dặm đường sẽ gặp được nguy hiểm. Xin công tử thay đổi tuyến đường, nếu không tiện thiếp cũng không giúp được công tử.
Lục Nga nói.
Lý Tu Viễn giương mắt nhìn lại:
- Đường này một đường thông suốt. Nào có sông núi gì cho cam, sao lại có nguy hiểm?
Lục Nga:
- Công tử chỉ sợ chưabiết đi, công tử đã bị Hắc Sơn Quân theo dõi. Cách ba dặm phía trước có một khu rừng già. Trong rừng là mãnh hổ, sói đói chờ công tử đi ngang qua. Hắc Sơn Quân sẽ khống chế chúng nó vồ giết công tử, lão gia mưu hại toàn bộ mọi người.
- Hắc Sơn Quân? Hắc Sơn Quân là gì? Đại thiếu gia, đó cũng là yêu ma quỷ quái sao?
Thiết Sơn luôn ở bên cạnh Lý Tu Viễn nghe ba chữ Hắc Sơn Quân thì không nhịn được mà hỏi.
Lý Tu Viễn nói ra:
- Trong núi mãnh hổ làm chủ, hẳn Hắc Sơn Quân là một đầu hổ đen. Bất quá hắc hổ có thể ra lệnh cho lang sói giết người qua đường cũng chẳng phải hắc hổ bình thường, có lẽ là yêu tinh. Hơn nữa… Lục Nga có đạo hạnh sáu trăm năm còn e ngại hắn. Xem ra đối phương là đại yêu có đạo hặng vượt trội, vì thế Thanh Hồ mới cản ta lại ở đây. Ngay cả dũng khí tới gần hắc hổ ngươi cũng chẳng có?
Lục Nga có chút xấu hổ nói:
- Đúng là đạo hạnh tiện thiếp không bằng Hắc Sơn Quân, đạo hạnh của nó đã vượt qua ngàn năm, có thể so với đại yêu thần tiên, dù là chính thần trên trời cũng không thu được nó. Hơn nữa nó còn làm chủ một núi, thanh hồ trời sinh như tiện thiếp không thể nào không sợ nó.
- Vì sao nó muốn điều động hổ lang cản đường chúng ta? Ta và Hắc Sơn Quân không có bất kỳ ân oán nào cả.
Lý Tu Viễn hỏi.
- Là bà đồng Vương.
Lục Nga nói.
Bà đồng Vương?
Ánh mắt Lý Tu Viễn ngưng tụ:
- Chẳng phải bà đồngVương đã chết rồi, sao lại dính dáng tới bà ta?
- Dường như bà đồng Vương và Hắc Sơn Quân có quen biết.
Lục Nga nói.
Lời này vừa xong, Lý Tu Viễn đã bắt đầu hiểu.
Chỉ sợ bà đồng Vương là thuộc hạ của Hắc Sơn Quân. Một con cờ ở nhân gian của hắn, bây giờ bà ta bị Lý Tu Viễn giết, thù này tính trên đầu hắn rồi.
Nghĩ tới đây, Lý Tu Viễn không khỏi nhìn tấm da hổ được lót trên thiên lý câu.
Lúc trước, trên đường tới Hạ Hà hắn từng gặp một đầu mãnh hổ, mắt của con hổ kia có màu đen.
"Xem ra chính mình đã sớm đã Hắc Sơn Quân theo dõi. Có lẽ hắn phát hiện mình không tầm thường nên bày một cái bẫy, muốn trên đường chặn giết mình.
Lý Tu Viễn thầm nghĩ trong lòng. Hắn cảm thấy này hơn phân nửa Hắc Sơn Quân đã đoán được bản thân có Thất Khiếu Linh Lung Tâm, ăn được có thể thành tiên.
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Tu Viễn không khỏi ngưng tụ.
Cảm giác bị một đại yêu hơn ngàn năm để mắt tới không tốt chút nào.
Hơn nữa này đại yêu này còn không phải quỷ quái cỏ cây đắc đạo, mà là mãnh hổ hung mãnh nhất đắc đạo.
Dù Thất Khiếu Linh Lung Tâm có thể không sợ pháp lực, đạo thuật hổ yêu nhưng bản thể đánh tới vẫn đáng sợ vô cùng.