Cũng may tất cả mọi người đều cưỡi ngựa nhẹ nhàng, chẳng mang theo thứ gì cả. Chín vạn lượng đã để lại sơn trại, chỉ có vật phẩm tùy thân đi đường, còn có đá phỉ thúy lấy trên núi của Hà thủ ô tinh nữa thôi. Những thứ này đều không phải thứ gì nặng nề.
Trong đó chỉ có Lý Đại Phú không biết cưỡi ngựa, ngồi trong xe ngựa được hộ tống một đường dài.
Tốc độ lúc này không biết nhanh hơn trước biết bao nhiêu lần.
Theo đường nhỏ, dù câu cối có nhiều, đường gập ghềnh nhưng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, khiến sự lo lắng của mọi người dần giảm bớt.
Bất quá sau hai canh giờ đi đường, khi tới hoàng hôn thì cánh rừng gần đó lại vang lên tiếng rì rào.
Một trận gió mang theo mùi tanh hôi truyền tới.
Thanh hồ đứng trên đầu ngựa giật giật lỗ tai, vội nói:
- Không xong rồi, Trành Quỷ dưới trướng Hắc Sơn Quân đã tìm tới. Bọn chúng đã phát hiện ra hành tung của chúng ta.
- Thấy rồi.
Ánh mắt Lý Tu Viễn chớp động, hắn thấy được rất nhiều oan hồn chết oan du đãng trong núi rừng. Bóng ma lắc lư như ác quỷ giương nanh múa vuốt như dọa người.
Chỉ là mặc kệ đoàn người đi đường nào, tốc độ ra sao cũng chẳng thể thoát khỏi đá, oan hồn lệ quỷ kia.
Nghe nói, quỷ một đêm có thể đi trăm dặm. Nếu có gió, tốc độ còn nhanh hơn.
Phàm nhân muốn đuổi kịp là chuyện khó lòng làm được.
Dù có khoái mã ngày đi trăm dặm đi nữa, oan hồn bay thẳng mà người phải đi theo con đường uốn lượn. Tất nhiên không thể nhanh bằng.
"Tốc tốc ~!"
Cỏ cây gần đó không ngừng lắc lư, quái phong nổi lên. Âm thanh hỗn hợp của rất nhiều âm thanh vang lên, nghe không phải người cũng chẳng phải tiếng của loài vật, lại nghe như có người đang thì thầm nói chuyện.
- Tới lúc rồi.
Lý Tu Viễn thuận tay tháo đai lưng ngọc bên hông xuống.
Hắn không cần phong tỏa khí tức nữa, Hắc Sơn Quân đã tìm tới cửa, muốn cũng chẳng tránh được.
Theo khí tức Lý Tu Viễn phát ra. Trong vòng ba trượng đạo pháp vô hiệu. Phạm vi mười trượng quỷ thần không thể tới gần. Ngoài mười trượng tiểu quỷ sẽ chịu ảnh hưởng, mà ảnh hưởng bao nhiêu phải xem đạo hạnh tiểu quỷ thế nào nữa.
Đây là phạm vi đạo nhân mù đo được co Lý Tu Viễn.
Sau khi hắn tháo đai ngọc, cỏ cây trong núi rừng chợt chấn động, quái phong dừng lại, âm thanh xì xào biến mất. Cứ như trời đất ngừng lại vậy.
- Công tử, đám Trành Quỷ kia đã rời đi rồi.
Lục Nga có chút vui vẻ nói.
Lý Tu Viễn nói ra:
- Chỉ trị ngọn không trị gốc hành tung của chúng ta đã bị Hắc Sơn Quân phát hiện ra. Đoán chừng hắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, nếu không cũng chẳng phái Trành Quỷ đi theo chúng ta.
Dù Trành Quỷ không theo bên người cũng thăm dò từ phía xa, chỉ là hắn không phát hiện ra thôi. Thế nhưng không có nghĩa là đoàn người đã an toàn.
- Thiết Sơn, còn bao lâu về đến huyện Quách Bắc?
Lý Tu Viễn hỏi.
Thiết Sơn đáp:
- Còn có chừng nửa canh giờ. Khi đi đến đầu này đường nhỏ chúng ta liền tới đại đạo huyện Quách Bắc. Trước khi trời tối có thể vào huyện. Đại thiếu gia không cần quá mức lo lắng. Chỉ còn lại đoạn đường hắn, hẳn sẽ không có mảnh thú tấn công đâu. Nơi này là chỗ thôn dân thường lui tới, nào có dã thú…
Thế nhưng hắn chưa có nói xong, chợt bên tai vang lên âm thanh cuồng phong gào thét. Có điều đám ngươi lại không thấy gió thổi tới. Mà giờ phút này bầu trời bị bao phủ bởi một mãnh mây đen, trông như đầu mãnh hổ đang gài thét, không ngừng bay về phía bọn họ.
- Gió nổi lên? Trời đã tối, chẳng lẽ mưa?
Có hộ vệ ngẩng đầu nhìn bầu trời.
- Công tử, không xong rồi, là Hắc Sơn Quân tới.
Lục Nga kinh hoảng nói.
Lý Tu Viễn híp mắt, ngẩng đầu nhìn đám mây đen trên bầu trời.
Chung quanh là cuồng phong gào thét, cỏ cây cuốn ngược nhưng bên cạnh hắn lại không bị ảnh hưởng.
Hiển nhiên tình huống này không phải hiện tượng tự nhiên. Có yêu quái đang thi triển phép thuật thần thông, hô phong hoán vũ. Chỉ có mưa gió bị pháp thuật triệu hồi mới không ảnh hưởng tới Lý Tu Viễn.