Liêu Trai Hiện Đại Truyền Kỳ

Chương 9: Chàng Tiêu Dao (2)



Từ sau cái hôm ở trên núi,tính tình chàng Dao hay ưu tư khiến cho Xuyến xốn xang. Nàng đã đem lòng yêu chàng bằng mối tình câm lặng lẽ,bằng mối mặc cảm vì thân phận côi cúc,một kẻ nương nhờ. Biết thân phận mình chẳng đáng trèo cao,nàng quyết định ra đi…

Nhưng rồi nàng vô tình phát hiện ra bức hôn thư cha và họ Trịnh giao ước để lại.Lại vô tình, nàng lại phát hiện được vợ chồng thừa tướng có ý định hủy hôn,đợi sau khi cha nàng cải mạng cho Tiêu Dao đã âm thầm ám hại cha nàng bằng thuốc độc,và cưu mang nàng như một con hầu không công. Họ đã giết cha nàng và biến nàng thành kẻ mang ơn đầy tự ti.Cha nàng dự đoán được cái chết của mình nên đã giấu bức hôn thư cẩn thận, làm bùa hộ mạng cho con gái mình sau này.Sự thật ấy khiến nàng quá căm hận và đau lòng.Nàng nhất quyết phải đòi lại công bằng, đòi lại những gì cha nàng đổi bằng cả mạng sống cho nàng…Mỹ Xuyến hoàn toàn trở thành một con người khác từ đó,mưu mô,ích kỷ và độc ác.Nàng hãm hại tất cả những ai có nguy cơ chiếm mất Tiêu Dao của nàng.

Biết con trai mình có thiện ý với Đại Ngọc,thừa tướng lại trông nhà ấy cũng gia giáo và khá bề bậc nhất kinh thành, thế nên thừa tướng có ý muốn kết nghĩa sui gia. Lời cầu thân này bị Lâm viên ngoại từ chối vì ông đã nhắm Hạo Nhân là hiền tế tương lai rồi,phần cũng vì ông thấy Tiêu Dao là một lãng tử đa tình,phong lưu,không hợp với tiểu nữ yêu quý của ông. Đã bị từ chối nhưng thừa tướng vẫn không buông xuôi. 

Khi biết ý định của cha,Tiêu Dao rất phiền lòng và nhất quyết phản đối.

Trong khi ấy,dường như càng lúc Đại Ngọc càng hiểu lầm mối thiện cảm của chàng Dao dành cho nàng. Muốn mọi chuyện vỡ lẽ và rõ ràng,chàng nhân một lần đối ngẫu đã ý nhị cho nàng hiểu tình cảm của chàng dành cho nàng chẳng qua chỉ là mối tri âm của những kẻ đồng điệu,không phải tình yêu nam nữ. Ra về,chàng chỉ hỏi thêm duy nhất một câu về tên của tiểu muội nàng ấy.Từ đó,cái tên Tiểu Ngọc đi sâu vào tim chàng trong lặng lẽ…

Tiếng tì bà của Đại Ngọc từ ấy cũng trở nên buồn da diết vì không có người đối ngẫu…

Lúc đó,biết thừa tướng có ý định hỏi đại tiểu thư nhà họ Lâm cho Tiêu Dao,Mỹ Xuyến đã âm thầm sắp xếp cho Đại Ngọc bị hại đời,nhục nhã mà quyên sinh,đem xuống tuyền đài mối hận mà nàng đinh ninh rằng đó là Tiêu Dao gây ra…

Tiêu Dao thấy mình có trách nhiệm đối với cái chết của Đại Ngọc,nhất là khi tất cả mọi dư luận đều cho rằng nàng vì hắn phụ tình mà chết. Chàng cay đắng khi biết Tiểu Ngọc cũng căm hận chàng như mọi người, cũng cho chàng là nguyên nhân gây ra cái chết của Đại Ngọc. 

Người cũng đã chết,chàng biết mình không thể đối chất để tự minh oan.

Chàng lên chùa,và lại gặp Trí Hiên đại sư.Lão nhìn chàng rồi lắc đầu thở dài.

“Oan nghiệt,oan nghiệt mà…”

“Sao lão nói vậy?”

“Là con người không được biết trước thiên cơ,không nên biết trước vận mệnh của mình,vậy mà thí chủ đã phạm vào điều tối kỵ nhất.Tự bản thân thí chủ gieo cho mình sầu não rồi còn gì?”

“Ta phải làm sao đây?Ta có thể bỏ mặc sinh mạng mình vì những luyến ái của bản thân, nhưng không thể làm liên lụy cả gia tộc ta.”

“Hãy để Phật tổ cứu rỗi tâm hồn thí chủ”

Theo lời khuyên của Trí Hiên,Tiêu Dao cố gạt mọi suy nghĩ trần tục qua một bên,để tâm tĩnh lặng,hành thiện tích đức,thành tâm dưới vòng tay che chở của Phật tổ.Chàng muốn cuộc đời chàng hãy cứ để ông trời quyết định…

Mỹ Xuyến không cam tâm khi mà mình dùng bao nhiêu thủ đoạn để ngăn cách chàng với các cô gái khác,thân phụ của nàng vì cải mạng cho Tiêu Dao mà tử nạn sớm,vậy mà giờ chàng ta lại định trở thành một thầy tu hay sao? Mỹ Xuyến tìm mọi cách cản trở. Nàng ta đưa bản hôn thư ra uy hiếp thừa tướng và buộc họ phải thực hiện lời giao ước,nếu không sẽ tố cáo họ tội giết người.

Vào một đêm nọ,Tiêu Dao nói thẳng với nàng…

“Nếu ta lấy nàng,nàng sẽ tha cho cha mẹ ta chứ?”

“Phải”

“Được.Nhưng nàng chỉ có thể thành thân với một cái xác không hồn thôi.”

“Tại sao chàng không thể thử chấp nhận ta? Ta vì chàng mà làm biết bao nhiêu chuyện chàng biết không? Cha ta vì chàng mà chết. Ta vì cho chàng biết trước thiên cơ mà giảm tuổi thọ, còn vì chàng mà hãm hại Đại Ngọc…”

Tiêu Dao sững sờ nhìn Xuyến. Nàng ta biết mình đã lỡ lời…

“Đại Ngọc…nàng đã làm gì Đại Ngọc? Nói!”

“Không,ta không làm gì cả”

Xuyến sợ sệt vì lỡ thốt ra những lời không nên,mặt tái đi,lùi lại nhiều bước khi mà Tiêu Dao cứ bước tới truy vấn nàng.

“Chính nàng đã gây ra cái chết của Đại Ngọc phải không?”

“Ta không lường được rằng nàng ấy sẽ tự tử.Ta không hề giết người!Có trách thì trách cha mẹ chàng muốn cưới nàng ấy cho chàng đó!”

Biết không chối cãi đươc quanh co,nàng nói đại.Nhưng phản ứng của Tiêu Dao lúc ấy thật sự khiến nàng sợ hãi.Tiêu Dao nhìn Mỹ Xuyến lạnh lùng,căm giận…

“Nàng là con rắn độc,nàng biết không?Ta có thể vì cha mẹ ta mà thành hôn với nàng,nhưng…ta kinh tởm nàng,kinh tởm hạng pháp sư ngoại bang tà đạo như cha con nàng…”

“Nếu…ta không lấy cha mẹ chàng uy hiếp thì chàng nhất quyết không lấy ta sao? Dù bất cứ lí do gì cũng vậy ư? Nếu như ta quỳ xuống đây cầu xin chàng cho ta một cơ hội để được ở cạnh chàng thì…chàng sẽ cho ta chứ?”

“Nếu có thể,ta chỉ muốn nàng tránh thật xa khỏi cuộc đời ta,hãy biến khỏi đây…”

Mỹ Xuyến giàn giụa nước mắt quỳ dưới chân Tiêu Dao nhưng chàng không một giây đoái hoài tới.Từ từ,khi nước mắt khô cạn,sĩ diện cũng không còn,nàng ta đứng lên với nụ cười lạnh…

“Đây là ngươi đã chọn nhé Trịnh Tiêu Dao. Ngươi lạnh lùng lắm,ngươi độc ác lắm…Ta sẽ tạm thời buông tha cho cả nhà ngươi. Nhưng hãy đợi đấy,ta thề ta sẽ quay trở lại đòi hết những món nợ mà họ Trịnh các người đã vay của ta!”

Nàng ta chỉ vào Tiêu Dao rồi cười trong uất nghẹn…

“Còn riêng ngươi,ta sẽ cho ngươi nếm được cảm giác của ta lúc này. Ngươi sẽ phải nếm trải nỗi đau yêu một người nhưng phải nhìn người ấy thuộc về kẻ khác.Ta sẽ nguyền rủa ngươi suốt kiếp!Hãy đợi đấy,Tiêu Dao,chống mắt lên mà xem ta báo thù!”

Từ đó không ai còn thấy nàng ta đâu nữa.Vợ chồng thừa tướng lo sợ nên lên chùa nhờ Trí Hiên đại sư làm phép giải nạn, thỉnh một tượng quan âm về đặt trong phòng Tiêu Dao để trấn áp các luồng yêu thuật bên ngoài không được vào phá phách. Thời gian trôi đi,mọi chuyện êm xuôi,người ta cũng dần dần quên đi người con gái tên Mỹ Xuyến ấy… Cho tới một ngày, cô ả từ biên cương xa xôi… trở về báo thù. Ả bắt giam linh hồn Tiêu Dao trong chính thế giới hư vô mà chàng tạo ra. 

Thế nhưng chính nàng ta lại không thể vào không gian ấy được. Do có tượng quan âm hộ thân nên Tiêu Dao tuy rơi vào cõi mộng vì bị giam linh hồn nhưng vẫn không bị ai quấy phá.Chỉ có duy nhất một người từ lâu sống trong tâm trí Tiêu Dao mới có thể đi vào vùng hư vô bị phong ấn trong tâm trí của chàng.Người ấy là Tiểu Ngọc…

Chính vì vậy mà Mỹ Xuyến quyết định kéo Tiểu Ngọc vào cuộc…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.