Liêu Vương Phi

Quyển 16 - Chương 3: Hầu Quốc Đại Vương



Từ trước đến nay ‘công cao cái chủ’ luôn luôn là điều cấm kỵ của trọng thần bạn vua, thế nhưng Da Luật Ngạn Thác xem như là bất ngờ trong bất ngờ, đặc biệt trong đặc biệt, hình dung chính xác nhất về hắn là ‘quyền khuynh thiên hạ nhi triêu bất kỵ, công cái nhất đại nhi chủ bất nghi’(1)

(1) Quyền lực ngả nghiêng thiên hạ không ghen ghét, công cao một đời chủ không nghi ngờ

Ngũ quan lạnh lùng nghiêm nghị của Da Luật Ngạn Thác như được cẩm thạch điêu khắc nên, không bộc lộ cảm xúc nào, kể ra thống lĩnh năm mươi vạn đại quân cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng đối với người có khả năng thiên phú về lãnh đạo quân sự như Da Luật Ngạn Thác mà nói lại dễ như trở bàn tay.

Trời sinh hắn có đủ loại khí thế không nóng nảy mà uy nghiêm nhưng lại có thể cùng hạ sĩ tiểu binh đồng cam cộng khổ, hơn nữa lại có phương pháp lãnh đạo quân đội, chiến là thắng, vô hình chung đắp nặn nên sức hấp dẫn của một vị thủ lĩnh không ai bằng khiến mọi người đều cam tâm phục tùng.

Hôm nay là yến tiệc mỗi năm một lần của binh lính trên sa trường, mục đích của yến tiệc là nâng cao ý chí chiến đấu và hòa khí của binh lính. Trên võ đài, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi lên mỗi một khuôn mặt hoặc là thành thục hoặc là non nớt của các binh lính, hoàng đế Da Luật A Bảo Cơ và hoàng hậu Thuật Luật Bình ngồi ngay ngắn trên long ỷ trong đại điện, đại hoàng tử và nhị hoàng tử văn võ tinh thông cũng đứng hai bên.

Da Luật A Bảo Cơ nhìn về phía đại quân đang hưng phấn trước khi tuyên thệ, Da Luật Ngạn Thác chỉ thúc ngựa trèo lên đấu đài, nhìn lướt xuống dưới, sau đó vung nhẹ một tay lên ra hiệu, năm mươi vạn đại quân trong nháy mắt yên lặng không tiếng động, bầu không khí ngưng động trong yên ắng làm cho toàn bộ văn võ bá quan chấn động mạnh.

Hoàng đế Da Luật A Bảo Cơ hiển nhiên cũng nhận ra điều này, mặc dù trong lòng có chút mất mát nhàn nhạt, tuy rằng hai hoàng tử cũng dũng mãnh thiện chiến không thiếu. Nhưng so với đứa cháu Da Luật Ngạn Thác mà nói không khỏi cảm thán anh hùng tuổi xế chiều phiền muộn, hắn lại chuyển hướng sang hai hoàng tử của mình, vẫn còn kém hơn rất nhiều.

Nghi thức điểm binh hoành tráng hùng vĩ bậc nhất tiến hành đâu vào đấy, cựu binh ý chí chiến đấu kiên cường, tân binh ý chí chiến đấu hiên ngang, trên mặt mỗi người đều là sự sùng bái và kính sợ đối với Da Luật Ngạn Thác. Có thể nhìn ra được năm mươi vạn đại quân này ở trong tay của Da Luật Ngạn Thác được huấn luyện hết sức tinh nhuệ, hơn nữa lực tác chiến mạnh mẽ cũng là việc khiến cho quân địch nghe tin đã sợ mất mật.

Da Luật A Bảo Cơ và Thuật Luật Bình nhìn ngắm khí thế dũng mãnh của đại quân Khiết Đan, bên môi lộ ra nụ cười thỏa mãn.

“Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác tiến lên nghe lệnh!” Da Luật A Bảo Cơ ra lệnh cho truyền lệnh quan hô to, âm thanh sang sảng hào hùng vang vọng toàn đại điện.

Da Luật Ngạn Thác thân cưỡi chiến mã kéo cương, chiến mã gầm lên một tiếng từ trên giáo đài nhảy vọt xuống, chạy đến bên đại điện, khi còn cách đại điện khoảng một trăm thước Da Luật Ngạn Thác ghì cương, chiến mã lập tức dừng lại…

Hắn tung người một cái nhảy xuống ngựa, tay trái vững vàng nâng mũ giáp lên, từng bước vững chắc đi về phía đại điện.

Năm mươi vạn đại quân nghiêm nghị lặng lẽ tự giác đứng thành hai đội, tách biệt hai bên phải trái đại điện, trong ánh mắt lóe lên sự yêu mến đối với chủ tướng của bọn họ.

Đến dưới bậc thềm, Da Luật Ngạn Thác dừng bước, tay phải đặt lên trước ngực: “Hạ thần nghe lệnh!”

Thanh âm trầm thấp sức lực vững vàng, khí thế giữa hai đầu lông mày khiến kẻ khác không thể khinh thường.

“Đông Lâm Vương, con chiến đâu thắng đó, liên tiếp lập kỳ công, trước tiên là đánh đổ nước Bột Hải, sau là chinh phạt gia tộc Hách Lạp, thống nhất giang sơn Khiết Đan chúng ta, vì vậy trẫm phải khen thưởng cho con thật lớn!”

Ánh mắt Da Luật A Bảo Cơ tán thưởng, ông sang sảng nói.

“Hoàng thượng thánh ân mênh mông cuồn cuộn!”

Da Luật A Bảo Cơ vuốt vuốt chòm râu, nói tiếp: “Đông Lâm Vương nghe phong tước!”

Đầu mày Da Luật Ngạn Thác có chút nghi hoặc lướt qua, lập tức lớn tiếng nói: “Thần tử có mặt!”

“Từ bây giờ trở đi, trẫm phong con  làm ‘Hầu quốc đại vương’, thưởng biệt uyển năm nơi, trên kinh ba chỗ, nước Bột Hải hai nơi, hy vọng con có thể thành tâm cống hiến sức lực cho nước Khiết Đan, cầu chúc cho trẫm hoàn thành hùng tâm bá nghiệp! Người đâu…”

Quan truyền lệnh lập tức tiến lên…

“Nay ban thưởng mệnh phù ‘Hầu Quốc Đại Vương!”

Da Luật Ngạn Thác nhận lấy mệnh phù, khóe miệng nhếch lên, lớn tiếng nói: “Vi thần sẽ tận tâm cống hiến sức lực đến chết cho nước Khiết Đan!”

‘Hầu Quốc’ thực ra chính là kinh thàn của nước Bột Hải, mà ‘Hầu Quốc Đại Vương’ sở dĩ quyền cao chức trọng cũng bởi vì người ngồi lên vị trí này không chỉ có tay cầm binh quyền của Khiết Đan, hơn nữa cũng có thể sở hữu toàn bộ binh quyền của nước Bột Hải.

Ý tứ rất rõ ràng chính là… Da Luật A Bảo cơ đã thầm chấp nhận đề nghị khi trước của Da Luật Ngạn Thác, cho hắn quyền định đoạn nước Bột Hải.

Trên giáo trường tất cả binh lính và bá quan văn võ nghe được hoàng đế tuyên bố phong lệnh như vậy, đều quỳ xuống đất: “Quần thần cung chúc Hầu Quốc Đại Vương, nguyện đại vương vạn phúc.”

Thanh âm chúc mừng vang vọng toàn bộ giáo trường.

Sau một lúc lâu, Da Luật A Bảo Cơ nhìn Da Luật Ngạn Thác nói: “Nước Bột Hải ở trong tay con, nhưng trẫm lệnh cho con ở đây trong vòng một năm khôi phục lại thịnh vượng của nước Bột Hải, tiến tới kinh tế phồn thịnh!”

Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác vụt qua sự kiên nghị dứt khoát, nói: “Cẩn tuân thánh chỉ! Thần sẽ dốc toàn lực!”

Da Luật A Bảo Cơ mỉm cười gật đầu, sau đó, ông lại lần nữa mở miệng nói: “Mặt khác, khi trước tính mệnh của trẫm nhờ có Tần cô nương cứu giúp, bây giờ trẫm đặc biệt phong Tần Lạc Y làm nữ quốc y của nước Khiết Đan, có thể dựa vào quốc y mệnh phù tự ý ra vào ngự y phòng của hoàng cung, càng luyện thêm khả năng y thuật! Mong rằng “Hầu Quốc Đại Vương” đừng cự tuyệt!”

Lông mày Da Luật Ngạn Thác hơi chau lại, sau đó hắn cất giọng nói: “Thần đương nhiên thay mặt nhận lệnh!”

Gừng càng già càng cay, người trên đại diện và kẻ phía dưới trong lòng đương nhiên đều có dự tính của mỗi người.

Da Luật Ngạn Thác vì muốn Tần Lạc Y có thể ở nơi thanh lương yên tĩnh không bị quấy nhiễu, hắn biết rõ chỉ có nước Bột Hải là của mình, tay nắm binh quyền mới là kết sách an toàn.

Hắn không thể ngờ đến hoàng thượng lại có thể đáp ứng đề nghị của hắn nhanh như vậy, lại còn thẳng thắn như vậy, nhưng khi hắn nghe được hoàng thượng phong Tần Lạc Y làm nữ quốc y,  Da Luật Ngạn Thác liền tự mình hiểu được dụng tâm của hoàng thượng!

‘Nữ quốc y’ là chức cao nhất trong đám ngự y, tuy nói rằng nàng mỗi ngày có thể không cần lên triều nhưng cũng có quy định số lần tiến cung, cứ như vậy đã khống chế hành tung của Tần Lạc Y. Cũng gián tiếp khống chế tất cả hành động của Da Luật Ngạn Thác, nói cách khác mục đích của Da Luật A Bảo Cơ chính là đề phòng Da Luật Ngạn Thác binh biến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.