Đông Lâm Vương phủ quy mô to lớn, khắp nơi đều như khoe khoang sự ngông cuồng của chủ nhân nó. Hai lớp cổng chính, trước cửa chính rộng ba gian có một đôi sư tử đá, mà ở hai bên cửa chính, bên trái có rất đông thị vệ, bên phải thì đứng đầy những phi tần xinh đẹp cùng tỳ nữ và gia nô.
“Nô tì cung nghênh vương thượng, vương thượng vạn phúc!” Nhóm phi tần xinh đẹp khẽ khom người.
“Bình thân!” Da Luật Ngạn Thác không biểu cảm nói.
“Vương thượng! Ngài thật là anh dũng, chỉ trong thời gian một tháng mà đã đánh chiếm được Bột Hải!” Nỗ Cổ Thị Ngọc Ninh Nhi sau khi bình thân lập tức đi đến trước mặt Da Luật.
“Ninh Nhi thỉnh an công chúa…” nàng cố nén hờn giận trong lòng, hơi hạ thấp người nói.
Nỗ Cổ Thị Ngọc Ninh Nhi là trưởng nữ của gia tộc Nỗ Cổ, cũng là Ninh phi mới sắc phong của Da Luật Ngạn Thác. Nàng tự kiềm chế sự sủng ái của Da Luật Ngạn Thác, luôn không ưa Tiêu Thiên Phái kiêu căng, nhưng mà không có cách nào. Nàng ta là công chúa, lại là người của gia tộc Tiêu thị, nàng chỉ có thể đem ngọn lửa trong lòng đè ép xuống.
Người Khiết Đan lấy vợ luôn nghiêm khắc tuân theo quyên tắc “Kết hôn khác họ”, bởi vì họ Da Luật và họ Tiêu là hai dòng họ lớn, bởi vậy, họ Tiêu kết thông gia với họ Da Luật. Sau khi Tiêu Thiên Phái gả vào Đông Lâm Vương phủ, nàng mới có thể được cho là nữ chủ nhân chân chính, cũng chính là Vương phi tương lai.
“Ừ…” Tiêu Thiên Phái kiêu căng nhìn Ninh phi, nàng vô cùng không ưa việc nhìn nữ nhân uốn éo kiểu cách này, ỷ vào việc bản thân được vương thượng sủng ái một chút liền vô cùng đắc ý, chờ sau khi nàng cùng Da Luật Ngạn Thác thành thân sẽ cho nàng ta đẹp mặt, khiến cho nàng ta hiểu rõ rốt cuộc ai mới là nữ chủ nhân của vương phủ này.
Đang lúc phi tần ngầm cuộn trào mãnh liệt, Da Luật Ngạn Thác vừa liếc qua đã thu hết vào trong đáy mắt, khóe miệng hắn cong lên: “Miệng Ninh phi càng ngày càng khiến bổn vương yêu thích, xem ra có người nên học tập Ninh phi rồi!” Nói xong, con ngươi liền quét về phía Tần Lạc Y.
Trong mắt Ninh phi dâng lên vẻ đắc ý, nhưng lập tức, nàng liền thấy được Tần Lạc Y cách đó không xa, nàng ta là ai? Trong mắt Ninh phi phủ đầy nghi hoặc.
Tần Lạc Y khinh miệt quay đi, trong có chút không thoải mái. Nàng không biết rốt cuộc mình như thế nào, nàng thực ác cảm với những nữ nhân này.
Da Luật Ngạn Thác hừ lạnh một tiếng, đi vào vương phủ trước tiên, ngay sau đó, đoàn người đi theo sau.
Tần Lạc Y theo sát phía sau đoàn người, đôi mắt đẹp ngắm nhìn chung quanh, nàng muốn ghi nhớ đường đi trong phủ đệ trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng khi nàng bước vào phủ đệ mới phát hiện mình đã nghĩ sai rồi, bởi vì không thể trong nháy mắt là có thể đi hết toàn bộ phủ đệ. Bên trong Đông Lâm Vương phủ to như vậy, ngoài khí thế khác thường, kiến trúc chằng chịt cũng làm nàng hoa mắt.
Chính diện cửa trước là cột đá Thái Hồ (1) hình trụ cao chót vót, đem toàn bộ phủ đệ chia làm phải, giữa, trái – sắp xếp thành ba, đi từ phía trước theo thứ tự là cổng chính rộng ba gian cùng cổng trong rộng năm gian, cửa đông tạo thành tam tiến tứ hợp viện (2), nhà chính cửa tây là phòng lớn có phong thái phi thường.
(1) đá Thái Hồ: loại đá vùng Thái Hồ (Giang Tô) có lỗ hang rất đẹp, lạ
(2) tam tiến tứ hợp viện: kiểu nhà truyền thống của Trung Quốc, gồm các khối nhà bao quanh một khoảng sân trong ở giữa.
Đi một mạch về phía trước, hoa viên phủ đệ to như vậy hiện ra trước mắt, cổng vòm hoa viên làm bằng đá cẩm thạch trắng, trái phải bên trong đều có hòn non bộ, sau đó là một cái ao hình vòng được đặt tên là “Thi Họa Phảng” (3)
(3): “Thi Họa Phảng”: thuyền thi họa
Phía sau cái ao là đại sảnh rộng năm gian, hai bên sảnh đều có hành lang thông hướng đông tây. Phía sau nữa là hòn non bộ, tiến vào phía đông, trước viện có một cửa thùy hoa (4), phía trước bên phải có đình Lưu Bôi, sân phía bắc có lầu diễn kịch, ba phần liên kết với nhau. Đình viện tràn ngập sắc hương của trời.
(4) cửa thùy hoa: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu
Tần Lạc Y không thể mường tượng được toàn bộ phủ đệ, lầu các, hành lang tràn ngập vẻ lộng lẫy tao nhã, cảnh sắc gợi nên cảm giác tĩnh mịch, sâu thẳm.