Liêu Vương Phi

Quyển 7 - Chương 10: Nghi vấn của Tang Trọng Dương



Tang Dương nhìn bộ dạng lê hoa đái vũ của Tần Lạc Y mà đau lòng vô cùng, hắn ôm Tần Lạc Y vào lòng, tưa như đang ôm một khối bảo vật vô giá.

Tần Lạc Y lẳng lặng để cho Tang Trọng Dương ôm, tựa như dĩ vãng cũng như thế, nàng đã luôn mong ước chiến tranh chưa bao giờ xảy ra, tất cả mọi thứ hết thảy chỉ là một hồi mộng.

Đúng lúc này…

“Tần cô nương, tối nay có thích khách lén đột nhập vào trong phủ ,có khả năng đã xông vào trong phòng các thiếp thất, để ngừa vạn nhất chúng tiểu nhân muốn vào lục soát, mong tần cô nương thứ lỗi!”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói của bọn thị vệ.

Tần Lạc Y cả kinh, ngẩng đầu nhìn Tang Trọng Dương, lại nhìn phương hướng ở ngoài cửa , ngay lập tức sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Tần cô nương… Tần cô nương…”

Qua một lát mà vẫn chưa thấy có người trả lời, bọn thị vệ gấp gáp muốn đẩy cửa vào…

“Các ngươi thật là lớn mật!”

Tần Lạc Y một thân y phục trắng đẩy cửa ra, đến khi nàng nhìn thấy bộ dạng muốn xông vào của đám thị vệ thì ánh mắt liền trở nên lạnh lùng.

“Thỉnh cô nương thứ tội, chúng tiểu nhân chẳng qua là lo lắng cho sự an nguy của cô nương, cho nên…. ”

“Vậy nên các ngươi muốn tra xét tẩm cư của Vương thượng? Quả là vớ vẩn! Lẽ nào các ngươi cho rằng cho ta che giấu cho thích khách hay sao?”

Tần Lạc Y nghiêm mặt, sự lạnh băng trong mắt tựa như có thể giết người.

“Tiểu nhân không dám!”

Bọn thị vệ đều kinh hãi , vội vàng quỳ xuống tạ tội.

Tần Lạc Y thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng cố nén sự hoang mang trong lòng, trầm giọng nói với bọn thị vệ:

“Ta vừa mới thấy có một bóng đen chạy theo hướng đến hoa viên, các ngươi còn không nhanh chóng đuổi theo? Nếu như việc này để Vương thượng biết được, xem các ngươi sẽ rơi mấy cái đầu đây?”

Những lời đe dọa này rất có tác dụng, bọn thị vội vàng cúi chào Tần Lạc Y rồi chạy đến hoa viên.

Tần Lạc Y nhìn thấy bọn họ đã chạy xa thì vội đóng mạnh cửa phòng, thân thể xụi lơ dựa vào cạnh cửa.

Cả đời này, số lần nàng nói dối chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nếu không thì vừa rồi trong lòng cũng không hoảng sợ như vậy

Tang Trọng Dương chậm rãi từ phía sau rèm đi ra, trong đôi mắt hắn tràn ngập thần sắc khó có thể suy xét.

Vừa rồi Tần Lạc Y lớn tiếng trách mắng bọn thị vệ hắn đều có thể nghe được, từ giọng nói và  thái độ của bọn thị vệ hắn thấy được vẻ khúm núm, cung kính, giống như Tần Lạc Y đã nghiễm nhiên trở thành chủ tử.

Đây là sự thật hắn vẫn luôn không dám đối mặt, khi hắn thâm nhập phủ  vào để thăm dò tung tích Tần Lạc Y, hắn mới phát hiện,Tần Lạc Y ở tại một tràn ngập sự xa hoa của hoàng tộc, còn hơn cả khuê phòng nữ nhi, nơi đây khắp chốn đều lộ vẻ quyền uy và liều lĩnh, hiển nhiên đây là nơi ở của đàn ông, mà khi hắn nghe Tần Lạc Y nói thì rốt cục đã biết, nơi này là tẩm cư của Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác.

Giống như sấm sét giữa trời quang, trong mắt Tang Trọng Dương tràn ngập sự xa lạ cùng nghi hoặc đối với Tần Lạc Y.

“Muội … sao vậy?”

Hắn gian nan mở miệng hỏi.

Lúc này, Tần Lạc Y cũng không thấy được sự khác thường trong mắt Tang Trọng Dương, tình huống vừa rồi khiến nàng đi đứng có chút không ổn định.

“Tang đại ca, ở đây nói chuyện không tiện, huynh đi theo muội… ”

Tần Lạc Y nói với Tang Trọng Dương.

Tang Trọng Dương nhìn Tần Lạc Y, khẽ gật đầu rồi bước theo Tần Lạc Y.

Rẽ Đông quẹo Tây một đoạn, cuối cùng Tần Lạc Y cùng Tang Trọng Dương đã dừng lại trước một gian phòng, nàng nhìn quanh bốn phía cảm thấy không có ai theo dõi thì mới đẩy cửa vào trong.

Ánh trăng từ ô vuông trên cửa sổ xuyên thấu qua chiếu sáng căn phòng, Tang Trọng Dương nhìn thấy trong phòng rất lộn xộn.

Tần Lạc Y nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay lại nói với Tang Trọng Dương:

“Tang đại ca, nơi này là phòng chứa đồ, có rất ít người tới đây!”

Tang Trọng Dương nhìn Tần Lạc Y, vẫn là gò má đẹp đẽ, đôi mắt dễ thương thế nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác xa lạ vô cùng.

“Tang đại ca, xảy ra chuyện gì với huynh sao?”

Cuối cùng Tần Lạc Y cũng phát hiện ra sự khác thường của Tang Trọng Dương, lo lắng hỏi thăm.

“Không có gì, ta chỉ cảm thấy kì quái là tại sao thị vệ vương phủ lại khách khí với muội như vậy? Còn có… tại sao muội lại ở cùng phòng với cẩu tặc Da Luật Ngạn Thác?”

Tuy ngữ khí của Tang Trọng Dương rất nhẹ nhàng, nhưng trong câu nói lại lộ ra sự rét lạnh khiến trái tim Tần Lạc Y đông cứng.

Trong lòng Tần Lạc Y cả kinh, nàng không biết nên giải thích như thế nào cho Tang Trọng Dương nghe, cho dù có giải thích rõ nguyên nhân thì hắn sẽ tin tưởng mình sao?

Tang Trọng Dương thấy Tần Lạc Y không nói gì, đôi mắt từ từ cụp xuống, sự bất an trong lòng càng ngày càng lớn…

“Y nhi, Da Luật Ngạn Thác đã làm gì muội rồi?”

Tang Trọng Dương tức giận đến nỗi muốn gầm lên, thế nhưng hắn sợ nếu làm vậy sẽ gây bất lợi cho Tần Lạc Y.

“Tang đại ca… Huynh không nên như vậy… Muội và hắn… muội chưa từng có một chút quan hệ nào với Da Luật Ngạn Thác, huynh phải tin tưởng muội…”

Tần Lạc Y nhìn thấy ánh mắt không tín nhiệm của Tang Trọng Dương, sốt ruột tiến lên nói.

Ngay lập tức trong mắt Tang Trọng Dương tràn ngập đau lòng đối với Tần Lạc Y.

Hắn kéo thân hình nhỏ nhắn của Tần Lạc Y, để đầu của nàng dựa vào ngực mình, thì thầm nói:

“Tang đại ca rất sợ tên cầm thú kia làm tổn thương muội!”

Tần Lạc Y cảm thấy chua xót, nhưng trong lòng lại lơ đãng nhớ tới vẻ mặt vừa tùy tiện vừa anh tuấn của Da Luật Ngạn Thác khiến tim đập nhanh.

“Tang đại ca, Y nhi không có chuyện gì, muội cùng cha nuôi ngày ngày ngóng trông tin tức của huynh, chỉ sợ huynh sẽ xảy ra chuyện.”

Ánh mắt Tang Trọng Dương tối sầm lại, hắn kéo Tần Lạc Y ra, đứng đối diện với mình:

“Cha hiện tại như thế nào rồi, muội biết người bây giờ bị nhốt ở chỗ nào không?”

Đôi mắt Tần Lạc Y tràn ngập lo lắng, nàng khẽ thở dài, gật đầu nói:

“Lần cuối cùng muội nhìn thấy cha nuôi thì thấy thân thể của cha nuôi ngày càng kém, hiện tại thì Da Luật Ngạn Thác đang nhốt cha nuôi trong ‘Tỏa Diệp Hiên’.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.