Liêu Vương Phi

Quyển 8 - Chương 8: Giá trị kỷ niệm của mệnh phù



Tần Lạc Y bước lên trước từng bước, mi tâm khẽ nhíu, lạnh nhạt nói:

“Bây giờ các ngươi đã biết vị công tử này là bằng hữu của ta chưa? Nếu như các ngươi đắc tội vị công tử này, cũng là đắc tội với Đông Lâm Vương phủ, thử hỏi các ngươi có mấy cái đầu để chịu trách nhiệm đây?”

Chỉ là một câu nói hời hợt nhưng lại làm cho kẻ khác vô cùng sợ hãi.

Bọn thị vệ nghe vậy thì tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài, nếu như bọn họ sớm biết những người này là người của Đông Lâm Vương Phủ thì đánh chết bọn họ cũng không dám cản chiếc xe ngựa này.

“Đúng, đúng, Tần cô nương dạy đúng, tiểu nhân lập tức mở cổng thành!” Thủ lĩnh thị vệ lau mồ hôi, liên tục gật đầu nói.

Hắn nghe nói Đông Lâm Vương ở trên triều vì chuyện tình cảm hồng nhan mà nổi giận, Đông Lâm Vương vì vị cô nương trước mắt này còn dám nổi giận với Hoàng Thượng, huống hồ hắn chỉ là thủ lĩnh thị vệ nho nhỏ.

Tần Lạc Y gật đầu: “Các ngươi đứng lên đi, nhanh mở cổng thành!”

Thũ lĩnh thị vệ giống như đạt được ân xá, vội vàng phân phó thủ hạ của mình mở cổng thành.

“Y nhi”

Tang Trọng Dương không ngờ khó khăn lần này lại do Tần Lạc Y giải quyết được, bàn tay của hắn gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Nếu không phải tình huống đặc biệt, Tần Lạc Y tuyệt đối sẽ không tự mình ra mặt, bởi vì dù sao cha nuôi cũng từng bị Đông Lâm Vương bắt giữ, cho nên nàng sợ không may có người nhận ra tướng mạo của cha nuôi thì tất cả nổ lực đều uổng phí.

Cảm giác lạnh lẽo tràn ngập bàn tay nhỏ bé, lòng bàn tay nhè nhẹ thấm vào hơi lạnh của mồ hôi, Tang Trọng Dương biết lúc này trong lòng nàng rất khẩn trương.

Khi Tần Lạc Y thấy cổng thành mở ra thì nàng mới thở dài một hơi, vội vàng nói: “Chúng ta đi nhanh thôi!”

Tang Trọng Dương gật đầu, ngay sau đó dìu Tần Lạc Y vào trong xe ngựa, còn mình thì nhảy vọt lên, vững vàng mà cưỡi trên lưng ngựa, xe ngựa ở phía sau chậm rãi đi lên trước, thuận lợi ra khỏi cổng thành.

Đoàn người đi rất lâu, để che đậy tai mắt, bọn họ cố gắng lựa chọn đi đường nhỏ và đường núi, mặc dù không đi nhanh được, lại không thuận lợi bằng đường lớn, nhưng vì an toàn thì không còn biện pháp nào khác. Có điều không nỡ để những người ngồi ở trên xe ngựa cực khổ, phải chịu đựng một đường xóc nảy vất vã.

“Cha nuôi, người thế nào?” Tần Lạc Y ngồi một mình bên cửa xe ngựa, khẩn trương hỏi Tang Tấn.

Bởi vì nàng phát hiện sắc mặt Tang Tấn càng ngày càng kém, lại còn thỉnh thoảng phải dùng tay đè lại vùng dạ dày.

Tang Tấn khoát khoát tay, đôi lông mày già nua hơi hơi nhíu lại: “Không có việc gì, Y nhi không cần lo lắng!”

Tần Lạc Y tinh thông y thuật, cho dù không cần bắt mạch, chỉ từ khuôn mặt cũng có thể nhìn ra một chúc manh mối, bất an trong lòng nàng dần dần tăng thêm, bởi vì thân thể cha nuôi có bệnh, hơn nữa vất vã cùng với xóc nảy như vậy, nói không chừng bệnh tình lại nặng thêm.

“Cha nuôi, tại Đông Lâm Vương phủ, người có dựa vào phương pháp con nói với người để giảm bớt bệnh tình không?” Tần Lạc Y khẩn trương hỏi thăm.

Tang Tấn mỉm cười: “Yên tâm đi Y nhi, cha nuôi sao có thể phụ lòng hiếu thảo của con chứ?”

Tần Lạc Y vội vàng bắt mạch cho Tang Tấn, tuy rằng đường đi xóc nảy, nhưng do nàng trời sinh rất nhạy cảm với mạch đập, cho nên không chút nào lo lắng việc bắt mạch bị ảnh hưởng.

Giữa lông mày nàng lộ ra mấy phần thần sắc ưu tư, nếu bệnh của cha nuôi được điều trị ngay từ đầu thì đã không dày vò như vậy, hiển nhiên bệnh tình đã nặng thêm.

Tang Tấn biết rõ con gái nuôi luôn luôn lo lắng bệnh tình của hắn, lập tức thương yêu nói với Tần Lạc Y:

“Thực ra cha nuôi rất rõ tình trạng thân thể của mình, mặc dù ở Đông Lâm Vương phủ có thuốc khống chế, nhưng cha đã bị nhiều lần như vậy rồi!”

“Cha nuôi, người không nên nói như vậy, Y nhi nhất định sẽ chữa trị tốt cho người!” Trong lòng Tần Lạc Y xẹt qua một tia đau đớn, nàng tuyệt đối không để cha nuôi có chuyện gì xảy ra.

“Cha nuôi biết Y nhi rất thông minh, yên tâm đi, cha nuôi sẽ không dễ dàng ngã xuống, chỉ là cha nuôi có một lo lắng!” Tang Tấn yêu thương nhìn Tần Lạc Y nói.

Tần Lạc Y nghẹn ngào nhìn Tang Tấn: “Cha nuôi có lo lắng gì?”

Tang Tấn chau mày, cuồi đầu thở dài, hỏi: “Y nhi, con thành thật nói cho cha nuôi biết, con yêu Da Luật Ngạn Thác rồi phải không?”

Thân thể Tần Lạc Y bỗng nhiên run lên, nàng vội vàng khép mắt lại, như vô thức nói: “Không, Y nhi chưa từng, Y nhi sẽ không yêu hắn!”

Tang Tấn nhìn vẻ mặt nghĩ một đằng nói một nẻo của Tần Lạc Y thì cảm thấy lo lắng sâu sắc, lập tức nói: “Không có là rất tốt, Da Luật Ngạn Thác đúng là anh hùng, nhưng dù sao hắn cũng là kẻ thù của chúng ta, là kẻ xâm lược nước Bột Hải, cho dù trong tim Y nhi có hắn thì con cũng phải ép buộc mình quên hắn!”

Tần Lạc Y đau lòng không có cách nào nói ra, nhưng vẫn nhu thuận gật đầu: “Y nhi hiểu rõ!”

Bàn tay chặt chẽ nắm lấy mệnh phù trong tay, giống như có hắn ở bên người, cuối cùng vật này cũng lưu lại cho nàng một giá trị kỉ niệm gì đó.

“A” Tang Tấn gắt gao đè lại vùng ngực, đau đớn mà kêu một tiếng.

Một tiếng thống khổ này lập tức kéo suy nghĩ của Tần Lạc Y trở lại.

“Tang đại ca… Tang đại ca….” Tần Lạc Y nhìn ra phía ngoài kêu lên.

“Y nhi, có chuyện gì? Tang Trọng Dương xoay người xuống ngựa, vén rèm xe ngựa lên rồi lo lắng hỏi.

“Thân thể cha nuôi không chịu được nữa rồi, muội thấy chúng ta nên phải nhanh chóng tìm một chổ dừng chân mới tốt!” Trên lông mày Tần Lạc Y lướt qua sốt ruột và lo lắng.

“Cha, bây giờ người thấy thế nào?” Tang Trọng Dương vội vàng hỏi Tang Tấn.

“Trọng Dương, cha không có nặng như lời Y nhi đâu, tiếp tục chạy đi, không nên lãng phí thời gian của con và những bằng hữu Trung Nguyên này!” Tang Tấn đè nén đau đớn trong cơ thể nói ra.

Tần Lạc Y nhìn sắc mặc Tang Tấn càng ngày càng không bình thường, ngấm ngầm chịu đựng từng trận mồ hôi li ti trên trán

Tang Trọng Dương vội vàng nói:

“Cha, con sẽ mau chóng tìm một nơi an toàn để người nghỉ ngơi!”

Nói xong liền cưỡi lên ngựa, tăng tốc độ đi về phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.