Đèn đường phụt tắt, Mạch Đinh ngẩng đầu, mất điện à? Xung quanh tối đen không nhìn thấy được năm đầu ngón tay, lúc này Mạch Đinh mới cảm thấy kinh hoàng, cậu lấy di động ra chiếu sáng, ánh sáng yếu ớt chỉ đủ để trông thấy một khoảng trước mắt, Mạch Đinh cảm thấy da đầu run lên. Từ quán bar chỉ có hai con đường, một trở về lễ đường, cái còn lại chính là con đường xa lạ nguy hiểm mà cậu đang đi. Nhưng Mạch Đinh căn bản không muốn quay lại lễ đường, cộng thêm kích động nên mới chọn đường này, giờ chính cậu cũng không biết mình đang ở đâu, nhưng rất nhanh sau đó cậu cười tự giễu, rời khỏi An Tử Yến, dường như tất cả đều trở nên vô nghĩa. Vừa nghĩ tới cảnh tượng ban nãy, trái tim Mạch Đinh đau đớn như bị ai bóp nghẹt.
Mạch Đinh tự hỏi, thực sự có thể tha thứ cho An Tử Yến không? Có lẽ hắn không cố ý, nhưng cho dù mình tha thứ, vết thương trong lòng cậu cũng vĩnh viễn không thể khép lại, Mạch Đinh không làm được, thực sự không có cách nào.
Trong khi cậu đang giãy dụa trong thống khổ, đột nhiên nghe được tiếng hít thở nặng nề cách đó không xa, Mạch Đinh cảm thấy sau lưng rét run, sợ tới mức tóc gáy dựng đứng, quay đầu lại, giơ điện thoại lên chiếu sáng, khiếp đảm hỏi: "Ai? Ai ở đó?".
Xung quanh lặng ngắt không ai trả lời, nhưng tiếng hít thở vẫn còn, Mạch Đinh không dám tiến về phía trước, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bốn phía, tay cầm điện thoại run rẩy, giờ đã hơn nửa đêm, đừng nói là người, ngay cả xe cộ cũng không có, huống hồ đây là làng du lịch, không giống trong thành phố.
Ttiếng bước chân truyền đến khiến Mạch Đinh càng sợ hãi, xoay người bắt đầu chạy, bước chân phía sau cũng đuổi theo, Mạch Đinh muốn hét to, nhưng tiếc rằng do chạy quá nhanh, căn bản không đủ sức, cuối cùng ngay cả tốc độ chạy của Mạch Đinh cũng trở nên càng ngày càng chậm, người phía sau nhào tới, Mạch Đinh rốt cục hét lên, bị một đôi tay to che miệng lại, điện thoại rơi xuống bên cạnh, Mạch Đinh nương theo ánh sáng màn hình, thấy rõ mặt người đàn ông kia, đồng tử phóng đại, đây chính là khuôn mặt bị phát lệnh truy nã lần trước, đầu bóng lưỡng, vẻ mặt hung ác, trên cổ còn có hình xăm dài ngoằng, tuyệt đối không sai được. Người thật so với trên tivi càng cường tráng, càng đáng sợ hơn, thân thể Mạch Đinh lạnh run, căng cứng, hắn ta cúi người xuống nhẹ giọng nói bên tai Mạch Đinh: "Thả lòng, thứ đó của tôi sẽ làm cho cậu sung sướng.".
Mạch Đinh nghe thấy ngôn ngữ xấu xa, liều mạng lắc đầu, cậu nhớ tới An Tử Yến, nhớ tới những gì tốt đẹp họ từng có trước đây, mà giờ phút này, Mạch Đinh tuyệt vọng, hiện thực sao có thể trùng hợp giống như trong phim truyền hình, An Tử Yến sẽ đột nhiên xuất hiện kịp thời cứu cậu, tại cái nơi tối đen như mực này, ai còn có thể thấy được? Sự thật tàn nhẫn, Mạch Đinh thà chết chứ không muốn bị làm nhục, tất cả đều đã kết thúc. Đột nhiên cậu thấy buồn cười, bản thân vẫn luôn muốn có một cuộc đời oanh oanh liệt liệt, nhưng khi nó trở thành sự thật lại không thể tiếp thu nổi.
An Tử Yến, cậu ở đâu? Tại sao lại làm như vậy với tớ, khi tớ sắp chết vẫn còn nhớ tới cậu chứ, thực không cam lòng.
"Nghĩ cái gì vậy?" Tên kia phát hiện Mạch Đinh có chút xuất thần.
Cậu nhắm chặt hai mắt, không thèm để ý tới hắn.
"Không muốn xem thử cái đó của tôi à?" Hắn thấp giọng cười khẽ.
Mạch Đinh ghê tởm, dạ dày cậu cuồn cuộn, bất đắc dĩ bị hắn ta che miệng, xung quanh yên lặng tới đáng sợ, hơi thở của tên kia phả lên mặt cậu. Chỉ có thể đá đạp hai chân nhưng bị hắn nhanh chóng chế trụ.
"Lão tử bảo cậu mở mắt ra.".
Mạch Đinh càng nhắm chặt, cậu chết cũng không chịu mở. Cũng không dám phát ra bất cứ tiếng nức nở nào, cậu nhớ trong phim, mấy tên biến thái này nghe thấy thanh âm ấy sẽ càng sảng khoái, bọn chúng thích cảm giác chinh phục kẻ khác.
Mạch Đinh chỉ sợ, sợ một việc duy nhất, đó là không còn được nhìn thấy An Tử Yến nữa, cậu hoàn toàn tuyệt vọng, quả nhiên cái gì tốt đẹp đều là giả tạo, thế giới đen tối này không chịu được được những điều tốt đẹp, thân thể run rẩy, khoảnh khắc khi nước mắt sắp tuôn rơi, đôi mắt nhắm nghiền của cậu cảm nhận được ánh sáng, tên biến thái kia làm gì vậy, cậu rốt cuộc mở một mắt ra muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì, kẻ bắt cóc đang cầm trong tay một chùm sao được bó rất đẹp, đẹp như một đóa hoa, còn rực rõ hơn hoa, phát ra ánh sáng chói lòa lung linh, đó là thứ chỉ có trong truyện cổ tích, không ngờ lại xuất hiện ở thế giới chân thực, Mạch Đinh mờ mịt nhìn, tên bắt cóc với khuôn mặt hung ác, kết hợp với thứ hắn cầm trên tay quả thực tạo thành tương phản rất lớn, hắn buông tay khỏi miệng Mạch Đinh, cầm bó sao phát sáng đưa cho Mạch Đinh: "Kết hôn vui vẻ! Tôi đã nói thứ đó của tôi sẽ làm cậu sung sướng mà!".
"A?!" Mạch Đinh ngây ngẩn, choáng váng, không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, cậu đang nằm mơ sao? Hay là cậu đã bị tên bắt cóc giết chết nhưng không có cảm giác.
Lúc này chùm sáng trên đầu chiếu lên phía trước, Mạch Đinh có chút không thích ứng được với ánh sáng, ngọn đèn chiếu lên một tấm màn cực lớn, giống như rạp chiếu phim, bên trên bắt đầu xuất hiện dòng chữ:.
"Xin hãy yên lặng xem hết tất cả." Kiểu chữ bình thường, từng chữ cứ từ từ hiện ra.
"Sự tình thực ra là như này": Trên hình ảnh xuất hiện khuôn mặt lén lút của Tô Tiểu Mễ, địa điểm là nơi ở lại tối qua, bản thân Mạch Đinh không hề phát hiện ra có camera, Tô Tiểu Mễ đang cắm một cái usb vào tivi, sau đó tivi phát tin tức trong usb, đúng lúc Mạch Đinh ra khỏi WC liền thấy được đoạn tin đó, sau khi xem xong, Tô Tiểu Mễ trước tiên tắt tivi đi để tránh bị phát hiện, mà toàn bộ quá trình, Mạch Đinh hoàn toàn không nhận ra. Sau đoạn phim này, thân ảnh của Tô Tiểu Mễ xuất hiện trên màn hình, hắng giọng nói: "Hi, Mạch Mạch, bất ngờ chưa, đương nhiên tôi còn phải cảm ơn An Tử Yến đã phân cho tôi vai nhiều đất diễn nhất này, tôi vô cùng vừa lòng với khả năng diễn xuất của mình, may là thường ngày tôi đều luyện tập, bảo đao chưa cũ, không phụ sự tín nhiệm của tổ chức với tôi." Lúc này, Nghiêm Ngôn cũng xuất hiện, nhéo mặt Tô Tiểu Mễ: "Em khoa trương quá rồi đó.".
"Vậy à, em cảm thấy diễn rất đạt, lay động lòng người, em diễn theo hình tượng nhân vật nam chính trong phim Sơn trà thụ chi luyến.".
"Lão tử thấy em là tự biên tự diễn." Nghiêm Ngôn kéo Tô Tiểu Mễ muốn chạy, Tô Tiểu Mễ có chút không muốn: "Để em nói thêm câu nữa, một câu thôi, xin anh đấy, khó khăn lắm mới có cơ hội lên tivi, sao anh không cho tó nói thêm câu nữa.".
Nghiêm Ngôn trợn mắt liếc Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ lại hắng giọng lần nữa: "Đương nhiên, kỳ thật tôi muốn diễn vai của Tiểu Tư nhất, tuy rằng phân cảnh không nhiều, nhưng vô cùng có tính khiêu chiến.".
Nghiêm Ngôn đá văng Tô Tiểu Mễ ra khỏi phạm vi máy quay, sau đó chậm rì rì rời đi.
Mạch Đinh ngây ngốc ngồi dưới đất, hoàn toàn không có phản ứng, người đàn ông ban nãy không biết đã đi từ lúc nào, có điều đó không phải điều cậu quan tâm nhất, mọi nghi vấn đang lần lượt được giải đáp. Màn hình chuyển tới cảnh kế tiếp, hiện trường hôn lễ, khi Mạch Đinh còn chưa tới, mẹ cậu liều mạng hít sâu, luyện tập lại biểu tình của mình, còn hỏi bố Mạch Đinh: "Như vậy đã đủ tức giận chưa? Lát nữa diễn cảnh cãi nhau, đây là lần đầu tiên trong đời tôi diễn kịch, không thể có sơ suất." Sau đó hình ảnh kế tiếp là Mạch Đinh chạy ào vào cơn mưa, cậu chạy đi rồi, bố mẹ hai bên đều thở phào nhẹ nhõm, cắt bánh gato không biết từ đâu ra, vừa ăn vừa trò chuyện rất thân thiết.
Cảnh thứ ba là ở quán bar, Tô Tiểu Mễ trước đó đã thông báo cho mọi người, thế nên khi Mạch Đinh sắp tới nơi, tất cả đều ngã trái ngã phải, khi Lý Minh nằm xuống đất liền uống một ngụm rượu, kế tiếp là hàng loạt câu chất vấn của Mạch Đinh, sau khi Mạch Đinh lên lầu, Dương Huy cùng Lưu Ứng Tinh đều giơ ngón tay cái với Lý Minh: "Được đó nha, diễn không tệ, so với tiểu tử Tô Tiểu Mễ kia còn đạt hơn.".
Cảnh thứ tư là ở trên giường, Bạch Tiểu Tư vứt loạn quần áo xuống đất, sau đó vò tóc tai cho rối tung lên, hỏi An Tử Yến: "Nếu chút nữa em không khóc được thì làm sao?".
"Anh sẽ giúp em." An Tử Yến lạnh lùng nói, thế nên khi diễn đến cảnh khóc, An Tử Yến trộm thò tay vào chăn véo đùi Bạch Tiểu Tư, hung hăng, độc ác véo thật mạnh, đau tới mức Bạch Tiểu Tư liền chảy nước mắt, đứng lên khỏi giường, cảnh này rất hoàn hảo. Đợi đến lúc Mạch Đinh bỏ chạy lần nữa, Bạch Tiểu Tư ném chăn xuống đất, bên trong vẫn còn mặt một chiếc váy ngắn, mắng An Tử Yến: "Chồng trước, anh ra tay quá độc ác.".
An Tử Yến nhún nhún vai, một bộ dạng chả liên quan đến mình.
Cái này khiến Mạch Đinh rốt cục cũng bừng tỉnh đại ngộ, cảm giác trong lòng, quả thực chẳng thể nào hình dung, hẳn là cậu phải sớm nghĩ tới, khi sinh nhật cậu An Tử Yến còn chỉnh mình, sao có thể thành thật an phận kết hôn? Chỉ trách cậu quá ngốc, cũng là âm mưu của An Tử Yến càng ngày càng lớn, càng ngày càng thật, hơn nữa lần này diễn viên quần chúng rất nhiều, Mạch Đinh đứng lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ mông mình, quay sang màn hình chửi ầm lên: "Các người con mẹ nó cấu kết với nhau hãm hại tôi.".
Đoạn phim này còn chưa kết thúc, chữ lại bắt đầu xuất hiện.
"Cậu thích truyện cổ tích, cậu thích phim viễn tưỡng, cậu thích thú một sừng, thật nhiều thật nhiều tiểu tinh linh, tất cả những gì cậu thích đối với tớ đều thật ấu trĩ, nhưng hết cách rồi, tớ chỉ thích một thứ, đó là cậu.".
"Thế nên cậu muốn một hôn lễ thật khó quên, tớ sẽ tặng cho cậu.".
"Để cái lễ đường nặng nề theo truyền thống kia của cậu đến gặp quỷ đi.".
"Hôn lễ chưa chấm dứt, bây giờ mới bắt đầu.".
"Chuẩn bị xong chưa? Chúng mình kết hôn đi." Dòng chữ cuối cùng hiện ra, trên màn hình xuất hiện tất cả mọi người ngoại trừ An Tử Yến, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười thật tươi, cùng cất lên lời chúc phúc: "Mạch Đinh, chúc cậu kết hôn vui vẻ.".
Sự phẫn nộ ban nãy còn chưa hoàn toàn biến mất, đã bị cảm động phô thiên cái địa che lấp, An Tử Yến chính là người có bản lĩnh như vậy, gây sức ép loạn thất bát tao cho trái tim cậu, đèn chiếu dần dần tắt, tấm màn cũng được hạ xuống, xung quanh tối đen như cũ, chỉ còn bó sao trong tay Mạch Đinh lấp lánh phát sáng, lúc này, đèn đường xa xa từ từ được bật lên, hai bên trái phải, từng bóng đèn bắt đầu phát sáng, Mạch Đinh híp mắt không thấy rõ, chỉ nghe có tiếng động thanh thúy, từ phía xa chậm rãi đến gần, Mạch Đinh lúc này mới thấy rõ tiếng động đó là cái gì, trái tim cậu như ngừng đập, hít một hơi khí lạnh, đó là một con ngựa trắng như tuyết, trắng đến chói mắt, trên đầu nó còn gắn một cái sừng, giống như thú một sừng trong truyện cổ tích, còn người ngồi trên ngựa kia chính là Hoàng tử điện hạ, mặc trang phục vương tộc Châu u, ánh đèn đường nhu hòa chiếu vào khuôn mặt không gì sánh được, đẹp trai tới mức khiến Mạch Đinh choáng váng, nhưng cậu nhanh chóng không để mình bị cảm động lung lay: "Cậu có còn là người không vậy, ngay cả kết hôn mà cũng chỉnh tớ?".
An Tử Yến cười cười, chính là nụ cười ấm áp này, vươn tay về phía Mạch Đinh: "Đồng ý không?".
Mạch Đinh không hề nghĩ ngợi liền vươn tay ra: "Không muốn chính là đồ ngốc.".
An Tử Yến nắm tay cậu kéo lên, Mạch Đinh lập tức ngồi lên ngựa, ở phía trước An Tử Yến, tay hắn lướt qua thắt lưng Mạch Đinh, nắm chặt dây cương, hai chân thúc nhẹ vào bụng ngựa, con ngựa tiến lên, Mạch Đinh sợ hãi kêu một tiếng, hoàn toàn quên mất trò đùa dã man lúc trước, hai tay nhẹ nhàng vuốt lông ngựa mềm mại.
"An Tử Yến, cậu luôn cho tớ những gì tớ muốn nhất.".
An Tử Yến không nói gì, Mạch Đinh xem đồng hồ, chỉ còn hai mươi phút nữa là qua mười hai giờ, cậu nuối tiếc nói: "Có điều, sắp qua lễ tình nhân rồi.".
"Ai nói với cậu hôm nay là lễ tình nhân.".
Mạch Đinh sửng sốt, nhưng trong lịch và trên điện thoại của cậu đều ghi rõ ràng, rất nhanh, Mạch Đinh liền không kiềm chế được rúc vào ngực An Tử Yến, hóa ra tất cả đều nằm trong âm mưu của hắn. Mạch Đinh ngẩng đều lên hôn một cái vào cằm An Tử Yến.
Thật chờ mong, hôn lễ bây giờ mới bắt đầu này.
Tình yêu của cậu quá mềm mại, quá ngọt ngào, dính chặt lấy khiến tớ không thể nào nhúc nhích.