Like Love

Chương 58: Con dâu tốt của mẹ Mạch Đinh



Chín giờ sáng hôm sau Bạch Tiểu Tư đúng hẹn tới nhà Mạch Đinh, ăn mặc gọn gàng chỉn chu, mẹ Mạch Đinh nhìn mà vui tươi hớn hở, cứ nghĩ bạn gái của Mạch Đinh là một cô rất xấu, ai ngờ bộ dạng lại trong trẻo như nước, quả thực không thể tin nổi vào hai mắt mình, hơn nữa lại vô cùng lễ phép, vừa vào cửa liền dì ơi, dì à, gọi ngọt đến mức trong lòng mẹ Mạch Đinh toàn đường.

Mẹ Mạch Đinh kéo Bạch Tiểu Tư ngồi xuống sôpha, lúc thì dâng hoa quả, lúc lại bưng nước.

"Dì à, được rồi mà, cứ mặc cháu, dì vội đông vội tây như vậy chẳng phải coi cháu như người ngoài sao?" Bạch Tiểu Tư tận lực khiến thanh âm của mình trở nên thật dịu dàng.

"Cái gì mà người ngoài với không người ngoài, lần đầu tiên cháu đến chơi đương nhiên không thể bạc đãi cháu, cháu gái lớn lên thật xinh đẹp, tên cháu là gì a?"

"Cháu tên là Bạch Tiểu Tư, gọi cháu Tiểu Tư là được, Mạch Mạch mỗi ngày đều khen dì trước mặt cháu, giờ mới có dịp đến gặp dì, dì thật sự còn rất trẻ ạ."

"Ai nha, ha ha, để cháu chê cười rồi, hiện tại vẫn đang đi học? Bố mẹ cháu thì sao? Cháu là con một à?"

Một loạt câu hỏi liên tiếp, Mạch Đinh trách mẹ: "Tiểu Tư lần đầu đến chơi, mẹ lại hỏi nhiều như vậy, có phải điều tra hộ khẩu đâu."

"Chà chà, thật đúng là có vợ thì quên mẹ."

Bạch Tiểu Tư thẹn thùng khẽ kéo Mạch Đinh: "Đừng nói chuyện với dì như vậy, dì muốn hỏi cứ để dì hỏi, đó không phải là quan tâm tới chúng ta sao?"

"Cũng là cháu hiểu chuyện, sau này cháu phải quản nó chặt vào, dì thấy nó nhất định nghe lời cháu."

"Bình thường việc lớn đều do Mạch Đinh làm chủ, là phụ nữ vẫn nên nghe theo lời đàn ông, trách để mất mặt bên ngoài."

"Lời này nói rất đúng."

Mạch Đinh ở bên cạnh đứng ngồi không yên, sợ không cẩn thận sẽ bị lộ.

Bạch Tiểu Tư giống cô vợ nhỏ hiền lành thẹn thùng cầm tay Mạch Đinh: "Dì à, tình cảm giữa con và Mạch Đinh rất sâu đậm, dì là người sáng suốt, anh ấy không muốn rời khỏi cháu, cháu cũng không muốn rời khỏi anh ấy, cho nên hy vọng dì có thể ủng hộ chúng cháu, cháu nghe nói dì giới thiệu bạn gái cho anh ấy, vậy là làm tổn thương cháu, chẳng lẽ dì không thích Tiểu Tư?" Bạch Tiểu Tư đôi mắt mở to ngập nước, điềm đạm đáng yêu.

Nhịn, phải nhịn, không thể nôn, Mạch Đinh thân xác căng thẳng cưỡng chế cảm giác muốn ói.

Mẹ Mạch Đinh trừng mắt liếc nhìn Mạch Đinh một cái, trách cậu sao lại đem chuyện này kể cho Tiểu Tư, rồi mới cười hì hì: "Là lỗi của dì, vẫn chưa gặp cháu, dì còn tưởng Mạch Đinh lừa mình, hiện tại dì an tâm rồi, cháu là cô gái tốt."

"Cám ơn dì."

"Cháu thật là, đừng khách khí như vậy, chờ ở đây, dì đi nấu vài món cho cháu."

"Để cháu giúp dì, cháu mỗi ngày đều giúp Mạch Đinh nấu cơm, giờ bảo cháu ngồi đây, cháu không quen."

"Được, được." Mẹ Mạch Đinh càng thêm vừa lòng, người bạn gái trong truyền thuyết của Mạch Đinh xuất hiện, khiến mẹ Mạch Đinh mừng rỡ cười toe toét, đừng nói bộ dáng rất xinh đẹp, mẹ Mạch Đinh luôn tự nhận là biết cách nhìn người, Bạch Tiểu Tư chắc chắn là một cô gái tốt, lại chịu khó, rất lịch sự, biết phép tắc, quả thực chính là người vợ tiêu chuẩn, hơn nữa nghe nói nhà rất giàu, thật sự là dệt hoa trên gấm. Hiện tại bà rất hối hận bố Mạch Đinh đi làm không trông thấy Bạch Tiểu Tư. Tuy mẹ Mạch Đinh sẽ không ghán ghép Mạch Đinh và Phó Thiến nữa, nhưng Phó Thiến sao có thể cam tâm chịu thua. Có đôi khi Mạch Đinh quá ngây thơ khi nghĩ cách giải quyết vấn đề rồi.

Hết thảy tựa hồ đều nằm trong kế hoạch của Mạch Đinh, không bị bại lộ. Cuối cùng dưới sự nài ép yêu cầu ở lại của mẹ Mạch Đinh, Bạch Tiểu Tư vẫn cực kỳ lễ phép lấy cớ con gái không thể về nhà quá muộn mà cự tuyệt việc qua đêm. Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Mạch Đinh chạy ra mở cửa, vừa mở ra liền trông thấy An Tử Yến, sợ tới mức hồn phi phách tán, lắp bắp: "Cậu, cậu tới đây làm gì?"

Đối với phản ứng như vậy của Mạch Đinh khi trông thấy mình, An Tử Yến có phần khó chịu: "Tớ tới bắt kẻ trộm xe."

Mẹ Mạch Đinh vừa thấy An Tử Yến tới, rất cao hứng: "Tiểu Soái, cháu đến rồi a, đã lâu không gặp cháu, thực khéo."

"Chào dì ạ." An Tử Yến lễ phép gọi một tiếng.

Mẹ Mạch Đinh kéo lấy Bạch Tiểu Tư cũng đang ngây ra như phỗng giống Mạch Đinh, nhẹ nhàng vỗ tay Bạch Tiểu Tư: "Tiểu Soái, cháu xem, cháu chưa gặp phải không, đây là bạn gái của Mạch Đinh nhà dì, cũng không biết nó có phúc khí thế nào mà tìm được bạn gái xinh đẹp như vầy."

An Tử Yến nheo mắt lại: "Bạn gái?"

"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên dì gặp cô ấy đấy, rất được phải không. Tình cảm của bọn nó rất tốt a." Sau đó mẹ Mạch Đinh lại trịnh trọng nói với Bạch Tiểu Tư: "Tiểu Tư a, cháu ở với nó đã lâu, mới nãy dì cũng thấy hai người thân mật với nhau, chờ sau khi tốt nghiệp liền kết hôn luôn. Đến lúc đó, Tiếu Soái cũng phải đến tham gia hôn lễ đó nha."

Mẹ Mạch Đinh nhấn mạnh từng chữ từng chữ phi thường rõ ràng, cả ba người còn lại đều nghe rành mạch, Mạch Đinh sợ tới mức chân nhuyễn, cậu chính xác trông thấy khuôn mặt của An Tử Yến từ diện vô biểu tình càng trở nên diện vô biểu tình, Mạch Đinh rất muốn chạy, chạy trốn đến nơi chân trời góc bể.

Một lát sau, An Tử Yến mới cười cười với mẹ Mạch Đinh: "Được a."

Mạch Đinh và Bạch Tiểu Tư cùng lùi về sau vài bước, đến rồi, nụ cười ấy, cái kiểu ngoài cười nhưng trong không cười ấy chính là lời tuyên bố tử hình với cả hai.

"Đúng lúc Tiểu Tư phải về, Tiểu Soái cháu tiễn cô ấy nhé."

Bạch Tiểu Tư siết chặt lấy tay mẹ Mạch Đinh: "Dì à, xin dì cho cháu ở lại đêm nay."

An Tử Yến nghiêng đầu hỏi: "Sao hả? Không muốn đi."

"Đi, sao lại không đi chứ." Bạch Tiểu Tư giật nảy người thay đổi ý kiến, buông tay mẹ Mạch Đinh ra: "Dì à, cám ơn dì đã thịnh tình khoản đãi, sau này có thể cháu không còn cơ hội xuất hiện trên thế giới này nữa, dì phải bảo trọng thân thể a."

"Nói vớ vẩn gì vậy, sau này là con dâu tương lai phải năng qua thăm dì mới đúng."

Bạch Tiểu Tư sắc mặt tái nhợt: "Dì à, dì thật sự không cần nói thêm gì nữa."

"Lại còn xấu hổ, mau đi đi, đừng để Tiểu Soái chờ lâu."

Bạch Tiểu Tư cúi đầu hữu khí vô lực đi theo An Tử Yến.

"Cả cậu nữa." An Tử Yến nói với Mạch Đinh đang sợ tới phát run, từ đầu đến cuối, ngữ điệu của An Tử Yến đều rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

"Cũng đúng, cũng đúng, Mạch Đinh mau đi tiễn người yêu con, ban nãy còn khanh khanh ta ta, tách ra một cái liền trở nên ngốc nghếch." Mẹ Mạch Đinh cười trêu ghẹo đôi tình nhân đột ngột trở nên mất tự nhiên này.

Mạch Đinh hít một ngụm khí lạnh, đi ra ngoài, tới cửa còn quay đầu lại vẻ mặt bi thương nhìn mẹ: "Nếu con không trở về, xin mai táng con cho tốt."

"Đừng đùa kiểu này chẳng hay ho gì cả, nhanh đi."

Mẹ Mạch Đinh đóng cửa lại, cảm thấy mĩ mãn thờ ra một hơi, sau đó lẩm nhẩm ca hát bắt đầu quét tước nhà cửa. Trong đầu nghĩ đến cô con dâu tốt của bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.