Ma Tử Lĩnh đã vào mùa đông, trên bãi cỏ héo phủ thêm một tầng sương giá, những bông hoa tuyết đủ kích thước bay rợp trắng trời, vương vấn dấu vết trên những cành khô.
Người ta ra ngoài đội mũ, tay đút ống tay áo, miệng phả hơi nước trắng đục, chửi rủa cái tiết trời sao mà khô lạnh thế.
Mặc dù mùa đông khiến người ta khó chịu, nhưng mọi người trên Ma Tử Lĩnh đều say sưa râm ran về một chuyện vui:
Bác sĩ Lan xinh đẹp dịu dàng đang hẹn hò với bác sĩ Cảnh, người cũng là bác sĩ trong xưởng thép.
Bác sĩ Lan là một người tốt, không nghi ngờ gì nữa, còn bác sĩ Cảnh, dáng dấp cao ráo mảnh khảnh, bình thường rất kiệm lời, nhưng luôn nói chuyện vui vẻ mỗi khi bệnh nhân đến, nom có vẻ như là một người thật thà, hiền khô và biết thương vợ.
Theo con mắt tinh tường của hàng trăm người, họ cho rằng cậu ấy xứng với bác sĩ Lan nhất.
Còn Úc Tuyền Thu, người trước đó bị người ta xôn xao đồn rằng từng quyến rũ nữ bác sĩ thì sao?
Cô đã bị quần chúng lãng quên từ lâu.
Người Trung Quốc ấy à, họ chỉ thích hóng hớt những chuyện động trời và mới mẻ, đến khi chuyện không còn mới nữa, họ sẽ không còn nhớ những ý nghĩ căm hận thù địch trước đây.
Hơn nữa, hiện tại còn có một chuyện chiếm toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Đã là mùa đông, những thửa ruộng được xưởng thép phân phát chỉ để không.
Nghe bên ngoài đồn rằng sản lượng thép của cả nước quá nhiều, chất đống ở đó, không bán đi được.
Bọn người Tây thật thâm hiểm, chúng trăm mưu nghìn kế tấn công vào thành quả cách mạng của chúng ta.
Đống thép này bị chúng giở trò, không tài nào bán được.
Gặp phải rắc rối như vậy, ông xưởng trưởng nhận lệnh từ cấp trên, nói rằng việc sản xuất thép sẽ bị trì hoãn một thời gian.
Bị trì hoãn một thời gian, nhưng một thời gian là đến bao giờ?
không ai biết.
Ông xưởng trưởng bất an, cũng không biết chắc một điều gì, đành phải cho công nhân nghỉ hết mùa này, đợi đến mùa xuân năm sau hẵng làm việc lại.
Ông thoái thác trách nhiệm, nhóm công nhân cấp dưới cũng lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Không làm việc, không có tiền; không có tiền, chỉ có thể dựa vào số tiền dành dụm mà sống.
Còn một, hai tháng nữa mới đến mùa xuân, nếu tiêu hết tiền và lương thực dành dụm song vẫn không chịu đựng được đến lúc đó thì phải làm sao đây?
Đây không phải cố ý làm chúng ta chết đói ư?
Nhóm công nhân bên dưới nhiều lần làm ầm làm ĩ lên, ông xưởng trưởng cũng bực mình, ông chia số thép còn lại trong xưởng cho mỗi người một ít, nói, muốn tiền thì tôi không có, nhưng muốn thép thì có cả đống, thích thì lấy đi, không thích thì đừng kiếm chuyện! Nếu không, tôi sẽ đưa các người đến đồn cảnh sát!
Những người nhà quê nghe ông xưởng trưởng nói vậy đều sợ bủn rủn chân tay.
Họ lặng lẽ chuyển đống thép của mình về, cả một gia đình phải rơi nước mắt trước cái thứ sắt vụn này.
Giữa đêm, có ông già chừng 60 tuổi rút dây thắt lưng ra, nằm xuống đất mẹ.
Ngày qua ngày, số người già trong xưởng thép cũng ngày một ít đi, những tờ tiền giấy vàng từ một tờ nhân lên một đống, bay lơ lửng trên nền trời bạt sầu u ám và đen kịt với bộ dạng hung gở khiến lòng người trĩu nặng, ngày qua ngày, ai nấy đều đờ ra như phỗng.
Chưa kể, những trận tuyết rơi dày đặc trong nhiều ngày nhiều đêm khiến tai họa tồi tệ thêm.
Rất nhiều nhà dân bị lớp tuyết dày đè lõm, đường núi bị tuyết chặn kín, không thể vận chuyển lương thực từ bên ngoài vào, trong khi xưởng thép có nhiều công nhân như thế, tai hoạ chồng chất tai hoạ, khiến mùa đông ở Ma Tử Lĩnh đột nhiên trở nên rất khó khăn.
Sáng sớm.
Úc Tuyền Thu hô lên, kéo chốt gỗ cửa nhà bị đóng băng ra, mở cửa, bên ngoài vẫn bị tuyết bao phủ một màu trắng xóa như cũ.
Trong thế giới màu trắng, trước cửa phòng của những cô bác sĩ và nhà báo, có một nam bác sĩ mặc một thân màu đen y như con quạ, vô cùng bắt mắt.
"Chào buổi sáng, đồng chí Úc." Nghe thấy tiếng mở cửa, nam bác sĩ quay đầu lại cười ngại ngùng với cô, gật đầu chào.
"Là bác sĩ Cảnh à, sớm thế này tới rủ bác sĩ Lan đi xem kịch sao." Úc Tuyền Thu gật đầu với cậu ấy với một nụ cười hung dữ: "Tôi nghe nói trong rạp hát dưới trấn có nhiều kẻ lưu manh lắm, bác sĩ Lan xinh đẹp như vậy, bác sĩ Cảnh nhớ cẩn thận."
"Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt." Nam bác sĩ cười xấu hổ, hoàn toàn không để ý nụ cười trên khóe miệng cô méo xệch đến thế nào: "Hơn nữa, hôm nay tôi tới gặp cô ấy không phải để lên trấn xem kịch."
Hahaha, cả tháng ngày nào cũng đi xem kịch, cuối cùng cũng hết tiền rồi chứ gì, đáng đời, lương của bác sĩ cao cho lắm vào!
Trong lòng Úc Tuyền Thu xấu xa nghĩ thế, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa: "Ồ, cũng phải, xem nhiều rồi cũng hết cái hay, đều có chung một giọng điệu, cứ y y a a, tôi nghe không quen.
Đúng là bác sĩ Cảnh nên đưa bác sĩ Lan đi chơi cái khác."
"Ồ, vâng." Nam bác sĩ ngạc nhiên nhìn cô: "Lần nào đi xem cô ấy đều rất tập trung, tôi còn tưởng Thiện Văn thích lắm.
Cảm ơn đồng chí Úc, tôi hiểu rồi, lần sau tôi sẽ đổi."
Trời đất, lỡ lời! Mình vừa vô tình gợi ý tưởng cho người ta sao?!
Đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, cô bác sĩ ngây thơ ấy hoá ra cũng tìm một người bạn trai khờ khệch không kém, chẳng trách bọn họ hợp nhau!
Úc Tuyền Thu hận đến mức ngứa răng, nhưng vẫn phải giả vờ thân thiện, châm chọc nam bác sĩ: "Không sao, bác sĩ Lan rất tốt..."
Phân tâm nói thêm vài câu với nam bác sĩ, bỗng phòng của các bác sĩ bên cạnh mở ra cót két.
Những người bên trong lần lượt ra ngoài.
Nhìn thấy nam bác sĩ, cô nhà báo cười với anh: "Mới sáng sớm mà Song Niên đã đến à?"
"Tôi nghĩ chuyện này không thể chậm trễ được, nên tôi đến sớm một chút." Nam bác sĩ ngượng ngùng cười với cô, ánh mắt nóng lòng muốn tìm kiếm Lan Thiện Văn.
Thấy Lan Thiện Văn cúi đầu đi tít đằng sau, cậu mới yên tâm xoa xoa đôi bàn tay xanh tái vì lạnh, nụ cười càng ngốc nghếch hơn.
Cô nhà báo cười trêu cậu: "Này, cậu lo lắng như vậy, sợ chúng tôi ăn thịt vợ cậu sao."
Nam bác sĩ nghe thế càng thêm đỏ mặt, cúi đầu như một cô vợ mới về nhà chồng, ngượng ngùng sờ chóp mũi.
"Mọi người đã tập trung đông đủ, đi thôi."
Ba người bước ra ngoài hình như không nhìn thấy Úc Tuyền Thu vẫn đứng cạnh.
Sau khi nói chuyện với nam bác sĩ vài câu, Ngô Tụng Trúc nói: "Nhanh lên, nếu không sẽ muộn giờ làm mất."
Những gì họ nói khiến Úc Tuyền Thu hoang mang, không biết họ lại đi làm gì.
Rõ ràng chỉ cách một bức tường chắn, nhưng cô bác sĩ ở phòng kế bên cứ như đứng trên mây cao nhìn xuống cô.
Khi cô dùng số tiền ít ỏi dành dụm được mua một bịch bánh khô cho bò ăn về tích trữ làm lương thực cho mẹ và con gái, thì căn phòng bên cạnh đang thoang thoảng hương thơm thịt bò.
Ngay cả khi họ ngừng trả lương cho các bác sĩ, họ vẫn có tiền, vẫn có đủ cơm ăn áo mặc hàng ngày.
Khi cô giúp mẹ giặt quần áo cho đến khi bàn tay đông cứng vì lạnh, thì nữ bác sĩ phòng bên đang đi xem kịch cùng nam bác sĩ.
Không có so sánh, sẽ không có đau thương.
Cô ứa gan đến mức sắp chết, cô quyết định sẽ không quan tâm những người này nói gì nữa.
Người nghèo, cũng có cách sống của người nghèo.
Các bác sĩ nói chuyện, chậm rãi đóng cửa cất bước đi, Úc Tuyền Thu đứng sau nhìn bóng người bọn họ đi xa, cười khẩy, lấy ra cái xẻng thép đằng sau cánh cửa, vác lên vai, khoác thêm cái sọt tre rồi đi đến ngọn núi phía sau.
Ma Tử Lĩnh rộng lớn, sở dĩ được gọi là Lĩnh (dãy núi) vì chung quanh toàn là những ngọn núi cằn cỗi.
Xưởng thép được xây dựng trên đỉnh dãy núi, nơi có nhiều núi đồi.
Đường lên núi bị tuyết dày chặn lại, tìm không ra cái gì ăn, chỉ biết dựa núi ăn núi, dựa nước uống nước.
Úc Tuyền Thu không phải đàn ông, không thể săn chim trĩ và thỏ, mà chỉ biết đào hạt dẻ, trái cây và rau dại bị chôn vùi trong tuyết trên núi, mang về trộn bánh cám ăn qua ngày.
Tuyết rơi dày đến nỗi gần ngập đến đầu gối.
Khi đến phía sau núi, nửa người dưới của cô đã ướt đẫm tuyết, một cơn gió thổi qua khiến cô rùng mình run cầm cập.
Cô hà ra một hơi nóng, xoa xoa bàn tay bị cái rét làm bỏng đỏ như trái cà rốt, bắt đầu tìm kiếm những thứ bị rơi xuống núi có thể ăn được.
Hôm nay cô khá may mắn, sau một lúc đào bới đã tìm được một ít hạt dẻ và táo tàu, không những thế, cô cũng tìm được một ít nấm ăn được và hai ba nhánh xoan hôi nhỏ dưới gốc cây đa cổ thụ.
Mang hạt dẻ về rang cho mẹ ăn, gần đây mẹ cô hay lén lút cho cháu gái ăn hết những gì có thể ăn, bản thân bà chẳng no bụng được bữa nào; Táo tàu dùng làm món ăn vặt cho Mục Mục háu ăn; Xoan hôi thì đem về nhà trồng, đợi qua mùa hè là có thể ăn lá tươi.
Cô tính toán từng chút một những thứ có thể mang về ngày hôm nay, tập trung đến mức không chú ý đến dưới chân mình.
"Cẩn thận!"
Giọng nói quen thuộc khiến cô bất giác ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt lo lắng của Lan Thiện Văn.
Lạ thật, mình bị hoa mắt sao, không phải người họ Lan đang đi cùng đám người đó sao?
Đang lúc đang tự hỏi thì đột nhiên cảm thấy dưới chân trống rỗng, cơ thể không ngừng trượt xuống, kinh hoàng khiếp vía cúi đầu xuống, phát hiện không biết bằng cách nào mà bản thân đã trượt xuống một cái hầm tối cùng một ít tuyết trắng.
"Tuyền Thu!" Còn chưa kêu cứu câu nào, đã thấy bác sĩ Lan nhiệt tình giúp người đã nhảy xuống theo, đúng là thấu hiểu lòng người một cách quái lạ.
Lan Thiện Văn kéo cô, cả hai người cùng nhau rơi xuống tận đáy hầm tối mò.
"Shttt...!tên khốn nào đào hang ở đây."
Cũng may hang không sâu, Úc Tuyền Thu nhanh chóng cử động tay chân, chắc chắc rằng không có vấn đề gì chỉ trừ một vết xước nhỏ, sau đó mới có lòng hỏi han cô bác sĩ bên cạnh: "Bác sĩ Lan chết chưa?"
"Em có thể nghĩ tốt cho tôi hơn được không." Lan Thiện Văn cười khổ, mò mẫm một que diêm.
Úc Tuyền Thu giờ mới nhìn rõ nơi mà bọn họ rơi xuống, hóa ra đó là lối vào của một đường hầm, nhưng đường hầm đã bị bít kín, chỉ để lại một cái hố hang trơ trụi với một ít củi khô và vải bạt.
Nhìn thấy những thứ này, Úc Tuyền Thu liên tưởng đến kho tàng của hoàng đế mà người ông đã chết từng kể cho cô nghe, bèn luống cuống chạy tới với suy nghĩ có thể phát hiện ra thứ gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không có gì ngoài củi và vải.
Cô ấy tức giận, đá đống củi một cái, lẩm bẩm: "Làm bà đây mừng hụt."
"Đây hẳn là đường hầm do người ta đào trong Chiến tranh kháng Nhật." Từ đằng sau, Lan Thiện Văn tốt bụng giải thích: "Chỉ là đã bị bỏ không lâu sau chiến thắng, nhưng sợ những người ở đây sẽ tìm thấy, nên người ta bịt kín lại."
"Bà đây cần cô giải thích à?" Nghe thế, Úc Tuyền Thu đanh đá chống nạnh, quay đầu trừng mắt nhìn cô: "Tôi hiểu rõ nơi này hơn cô nhiều!"
Cô như ăn phải thuốc súng, Lan Thiện Văn cũng không muốn chọc tức cô.
Nhờ ánh sáng bên ngoài rọi tới, cô lặng lẽ ôm một đống củi, nhét một mảnh vải vào rồi châm lửa.
Thấy lửa cháy dần, cô bắt đầu cởi qu.ần áo trên người ra.
Úc Tuyền Thu vẫn đang chống nạnh bỗng bị hành động của Lan Thiện Văn doạ sợ không dám nhúc nhích.
Trời ơi, cô ta muốn làm gì? Lưu manh sao?!
Làm sao bây giờ, ở đây chỉ có cô và cô ta, nếu lát nữa cô ta giở trò lưu manh, cô nên từ chối với lời lẽ đanh thép nói chúng ta chỉ là bạn bè trong sáng, hay là nên hiến dâng thác loạn với cô ta đây?.