Lĩnh Chi Hoa

Chương 35: Chương 35




Sao chị vẫn ở đây?
......
Trên đầu, trên người bác sĩ đều là hoa tuyết.

Đến cả đôi lông mày thanh tú của bác sĩ cũng đọng vài bông tuyết, đôi môi tái nhợt vì lạnh.
Sao bác sĩ vẫn ở đây? Bên ngoài tuyết rơi nhiều lắm, bác sĩ không biết nấp đi sao?
Úc Tuyền Thu đau lòng khép đầu ngón tay lại, gạt đi những bông tuyết sắp tan trên lông mày của bác sĩ, trách bác sĩ: "Đồ ngốc, không lạnh sao?"
Đôi môi tím tái đen vì cóng của bác sĩ mấp máy lên xuống, nhìn cô, trong mắt như có sương mù mờ mịt.
Thật lâu sau, bác sĩ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói với cô: "Lên đi, tôi cõng em."
"Sao chị cõng được tôi." Úc Tuyền Thu không lên, sợ đè bẹp bác sĩ, lắc đầu từ chối: "Hơn nữa, chị cõng tôi đi đâu?"
"Xe lăn ở đằng kia, tôi cõng em đến đó."
Đang yên đang lành, cứ nhất quyết muốn cõng cô làm gì? Chẳng phải chỉ cần đẩy xe lăn đến đây là được sao?
Úc Tuyền Thu vẫn lắc đầu: "Chị đẩy xe lăn qua đây đi, chị không phải đàn ông, không có sức, sao cõng được tôi?"
Bác sĩ lại nhìn cô, trong ánh mắt dâng lên một cảm xúc không thể gọi tên, trong trẻo đến mức thu hết bóng hình cô vào tầm mắt.
Trước khi Úc Tuyền Thu kịp hiểu hàm ý ẩn trong đó, bác sĩ đã nói với giọng khàn khàn: "Vậy em đợi ở đây, tôi đẩy xe lăn qua...!Em đừng cựa quậy."
"Được." Úc Tuyền Thu nhanh chóng đồng ý, quá vui mừng trước thái độ của bác sĩ đối với cô, nên không phát hiện ra giọng nói của bác sĩ có gì đó là lạ.
Lại quay đầy nhìn cô, bác sĩ chạy bước nhỏ đẩy xe lăn tới, phủi bông tuyết bám trên mặt ghế, nhẹ nhàng nói với cô: "Ngồi lên đây đi."
Úc Tuyền Thu ngoan ngoãn đồng ý, hoàn toàn không biết bác sĩ sẽ đẩy cô đi đâu.
Lẽ nào bác sĩ sẽ đẩy cô ra ngoài mang đi bán?
Cô chống đỡ hai bàn chân bị trẹo lên chiếc xe lăn.

Cơn đau khủng khiếp khiến cô nghi ngờ rằng chân mình đã bị phế bỏ.
Lan Thiện Văn yên lặng nhìn cô bước đến, không bỏ qua vẻ mặt đau khổ của cô.
Cô không hỏi vì sao bác sĩ vẫn ở đây, bác sĩ cũng rất ăn ý, không hỏi vì sao cô lại nhảy khỏi bệ cửa sổ.
Có vài chuyện, giống như tấm dán cửa sổ trong suốt, bạn biết người qua cửa sổ là người mà bạn luôn vấn vương trong lòng.


Nhưng bạn không thể đâm xuyên qua tấm dán.

Chỉ có thể lẳng lặng nhìn bóng hình mờ ảo của người ấy được phản chiếu qua cửa sổ dưới ánh đèn, rồi lặng lẽ rời đi.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, trời cũng càng lúc càng lạnh.
Khi được bác sĩ đẩy chầm chậm đến cửa ký túc xá của bác sĩ, Úc Tuyền Thu thấy như mình sắp đông cứng thành người tuyết.
Để ý đến tình trạng của cô, bác sĩ mở cửa, đẩy cô vào, nhóm bếp lò rồi đun nước nóng.
Cả hai đều không nói gì.

Nhìn ấm nước sôi trong làn khói trắng háo hức muốn lật tung nắp ấm kêu lên sùng sục, bác sĩ mang một cái chậu đến, đổ nước nóng trong ấm ra, hòa thêm một ít nước lạnh rồi bưng đến cho đồng chí Úc, nhẹ nhàng nói với cô: "Chân em bị trẹo, ngâm nóng sẽ thấy đỡ hơn."
"Vâng" Cô không biết chữa bệnh, đương nhiên bác sĩ nói gì cũng đúng.
Vì vậy, đây là lần thứ hai cô được tận hưởng sự phục vụ của bác sĩ như một cô vợ nhỏ.
Nhìn bác sĩ cúi đầu xoa bóp chân cho cô, thi thoảng ngẩng đầu lên hỏi cô nước có nóng hay không, chỉ bằng dáng vẻ ấm áp đó đã đủ để khiến đồng chí Úc cười khoái chí.
Chỉ với hai tệ bốn để tìm được một cô vợ chu đáo thế này, dù có nằm mơ cô cũng có thể cười đến tỉnh dậy!
Ôi, nói mà xem, nhà ai có thể tìm được một cô con dâu dịu dàng, đức hạnh, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, vả lại còn vô cùng ân cần như bác sĩ?
Xách chiếc đèn dầu tìm kiếm khắp thế gian, có lẽ chỉ có duy nhất một người giống bác sĩ trước mắt cô.

Trời ơi, bây giờ cô phải nhanh chóng chống nạnh và vênh mặt lên với bầu trời rằng: Hahaha, phần mộ tổ tiên của nhà bà đây được chôn cất quá tốt! Nếu không, bà đây sao có thể tìm được một người vợ ân cần như bác sĩ Lan!
Trả tiền có là gì! Không thành vấn đề! Nếu cô là đàn ông, bác sĩ có bảo cô ở rể cô cũng ở, cháu chắt đều đặt theo họ của bác sĩ tuốt! Ngày nào cũng đổ bô cho cha vợ cô cũng không ý kiến gì!
Cô cười như một con cáo nhỏ mẵn nguyện vì bụng no, đôi mắt cười tít gần như híp lại thành một đường chỉ.
Nhưng nghĩ lại, dường như cô chính là con chuột xưng vương khi hổ không có nhà trong truyền thuyết.

Nếu lát nữa cô nhà báo và nữ bác sĩ kia quay về và muốn đuổi cô đi, chẳng phải cô sẽ buồn tủi chết đi được sao?
Nghĩ đến đây, cô phiền muộn, nói với bác sĩ: "Bác sĩ Lan, tôi ở đây một lát rồi đi, nhỡ như, lát nữa bác sĩ Ngô và nhà báo Lý về thì sao?"
"Bọn họ sẽ không về đâu." Bác sĩ điềm tĩnh nói, chỉ chăm chú xoa nắn bàn chân vừa bị trẹo của cô.


Nhân lúc đồng chí Úc lại kêu như heo bị chọc tiết, chưa kịp hỏi tại sao họ không quay lại, cô đã lẳng lặng đổ nước trong chậu ngâm chân ra ngoài.
Lúc này trời đã chạng vạng tối.

Mở cửa, phóng tầm mắt ra ngoài, thấy nhà ai cũng thắp sáng đèn.

Trên cánh cửa của cô bác chủ quản đối diện phòng bác sĩ dán đầy câu đối ngày Tết.
Chữ Phúc trong "Mở Cửa Đón Phúc Đến" còn viết sai.
Khi Lan Thiện Văn mở cửa, bà già nhà đối diện - người luôn trả thiếu tiền thuốc của nhà nước vài hào bạc, hại bọn họ chỉ đành tự bỏ lương tháng ra bù vào - cũng bưng một chậu thịt gác bếp và bắp cải ra mở cửa.

Nhìn thấy là Lan Thiện Văn, bà ngơ ngác, sau đó kinh ngạc cười nói: "Bác sĩ Lan, sao bác sĩ còn ở đây? Tôi nghe cháu ngoại tôi nói rằng những người...!những người lợi hại như các bác sĩ không phải đều đã kêu gia đình nghĩ cách đón về thành phố rồi sao?"
Nói xong, bà già làm động tác tay khiến người ta nhìn không hiểu, nhìn xung quanh như kẻ trộm, rồi thì thầm nói với cô: "Bác sĩ Lan, thường ngày tôi cũng được bác sĩ giúp nhiều, cho nên tôi có lòng muốn khuyên bác sĩ một câu, hãy mau rời đi đi, đừng cắn răng chịu đựng ở lại nơi đây nữa, nếu không, những tháng ngày sắp tới sẽ rất khốn khổ.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Chiều Hư
2.

Khuyết Điểm Hoàn Mỹ
3.

Nữ Hầu Câm, Em Đứng Lại Đó!
4.


Nguyệt Quang Tiểu Hoa
=====================================
"Cám ơn bà, con hiểu rồi." Lan Thiện Văn nhẹ nhàng nói xong, hàng lông mi dài rũ xuống, đổ chậu nước đi, lặng lẽ quay về.
"Hừ, đúng là quái thai." Thấy Lan Thiện Văn không nói không rằng đóng cửa lại, bà già bưng chậu rau và thịt cười nhạo: "Ăn no mặc ấm không muốn, cứ thích chịu khổ ở nơi hẻo lánh này, thật đúng lạ lùng."
Khi cô quay về phòng, thấy đồng chí Úc đang vật vờ trên giường giả chết, hai bàn chân trắng nõn đung đưa qua lại, thi thoảng còn ậm ừ tự nói chuyện gì đó một mình.
Khi đến gần hơn, Lan Thiện Văn mới nghe thấy tất cả đều là những lời chửi cô.

Cái gì mà "Chị ta coi bà đây là heo sao! Không biết làm nhẹ nhàng một chút à!", "Lan Thiện Văn là đồ tồi tệ, hôm nay lại còn là ngày đầu năm mới, chị ta thật tàn nhẫn!"
Hàng đống câu nói, tất cả đều đang mắng bác sĩ ban nãy làm mạnh tay.
Nhưng bác sĩ làm vậy là để chữa bệnh cho cô.

Nữ bác sĩ thật thà chất phác không biết tại sao cô ấy lại tức giận đến vậy.
Nhưng nữ bác sĩ ấm áp nhã nhặn cũng giỏi nhất chính múa tay áo xoa dịu lòng người.
Thấy đồng chí Úc vẫn mấp máy ghét bỏ không biết mệt là gì, Lan Thiện Văn giở một cuốn sách đặt trên bàn, lấy ra thứ được kẹp trong đó rồi ngồi cạnh đồng chí Úc.
Nhẹ nhàng đưa thứ đồ đó cho cô, cười với cô: "Chúc mừng năm mới."
Nụ cười của bác sĩ có thể làm ngây ngất hàng loạt vị đế vương ham thích sắc đẹp của mỹ nữ.
Vì nụ cười đó mà đồng chí Úc say mê đến quay cuồng.

Cô tò mò cầm lấy xem, phát hiện đó là một chiếc phong bì nhỏ được gấp từ mảnh giấy màu đỏ, mặt trên là một chữ sĩ "Phúc" đẹp mắt được bác sĩ viết bằng bút thư pháp.
Cô đã thấy rất nhiều thứ này.

Hồi nhỏ ông nội hay tặng thứ này cho cô và một vài anh chị em trong nhà.

Người ta thường gọi nó là tiền lì xì.
Nhưng đó là ông nội của cô! Bác sĩ không phải trưởng bối của cô, cô không muốn lên giường làm chuyện bậy bạ với trưởng bối!
Nhưng nghĩ lại, đây cũng tính là tâm ý của bác sĩ, cô cũng chỉ biết đón nhận trong tâm trạng khó nói.
Úc Tuyền Thu buồn bực ngồi dậy, chọc chọc vào khuôn mặt xinh đẹp của bác sĩ, mắng cô: "Bác sĩ Lan, chị đúng là không biết thương người, hôm nay là Tết mà chị nhẫn tâm bứt lá dập hoa."
Bác sĩ nghe thế, hoang mang nhìn cô, trước ánh nhìn buồn bực của cô, bác sĩ nhận ra đoá hoa đó chính là cô.
Nếu có người tự nói mình giống một bông hoa.


Vậy chắc chắn da mặt họ phải dày hơn mỡ lợn.
Nhưng đồng chí Úc không chỉ mặt dày, cô còn cực kỳ dính người.
Ngúng nguẩy xả hết giận lên bác sĩ xong, cô đút tiền trong phong bao lì xì vào trong túi, lại gần ôm lấy cổ bác sĩ, đung đa đung đưa, nũng nịu nói: "Bác sĩ Lan, vì hôm nay những người kia không quay về.

Vậy tôi có thể đón năm mới cùng bác sĩ không?"
Trước đó cô nói sẽ thu nhận bác sĩ, nhưng giờ lại biến thành bác sĩ thu nhận cô.
Tình hình xoay chuyển quá nhanh, nhưng đồng chí Úc hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ.

Dù sao thì da mặt cô cũng quá dày, cho dù bây giờ bác sĩ có đuổi cô đi, cô cũng sẽ nằng nặc đòi ở lại.
Lại còn bám lấy bác sĩ nói rằng mình đói rồi, trong khi nhẫn tâm bỏ lại hai mẹ con ở nhà.
Nghĩ, đã lâu như vậy mà bụng cô vẫn chưa có gì cả, bác sĩ khẽ nhíu mày, sau đó lập tức đứng dậy.
Úc Tuyền Thu vội vàng ôm chặt bác sĩ: "Bác sĩ Lan, chị đi đâu thế?"
"Làm bữa tối giao thừa." Bác sĩ nhẹ nhàng đáp, nụ cười nhàn nhạt dưới ánh đèn quá mức quyến rũ, khiến người ta mất hồn mất vía: "Tôi nhờ người dưới trấn mua hộ đồ ăn và câu đối về, vẫn chưa có thời gian làm".
Nghe xong, đồng chí Úc nhìn bác sĩ bằng đôi mắt lấp lánh, ngẩng đầu lên như một đứa trẻ muốn ăn kẹo: "Tôi cũng muốn đi!"
Cuối cùng, tất nhiên bác sĩ không thể gàn cô lại, để cô ngồi xe lăn theo bác sĩ đi ra căn bếp nhỏ xây bằng phôi bùn ở bên ngoài.
Trên thớt đã bày sẵn vài món ăn.
Không phải bác sĩ khiêm tốn quá sao, nói là chưa kịp làm, nhưng thực ra hầu hết các món ăn đều đã được nấu chín, không biết bác sĩ đã nấu từ lúc nào.
Thịt xông khói thơm lừng được bỏ vào chậu, bác sĩ vừa chăm chú thái rau, vừa thi thoảng bón vài lát thịt đã được nấu chín cho đồng chí Úc đang chăm chú nhìn cô không dời mắt.
"Bác sĩ Lan thật là có tiền." Đồng chí Úc vừa nhai miếng thịt, vừa chua chát nói: "Hừ, một bữa ăn của bác sĩ Lan nhiều bằng nhà tôi ăn mấy năm mới hết."
Ngay khi dứt lời, cô lập tức cảm thấy nghẹt thở.

Trời đánh, cô còn hứa với con gái rằng sẽ đi mua thịt về, nếu cô đón năm mới cùng bác sĩ, thì thịt của con phải làm thế nào đây?
Nghĩ đến đây, cảm giác tội lỗi trong lòng càng lúc càng nặng trĩu.

Miếng thịt trong miệng cũng trở nên vô vị.
Liếc thấy biểu cảm của cô từ khoé mắt, bác sĩ biết cô đang nghĩ gì, động tác thái rau dừng lại, dịu dàng nói: "Tôi đã nhờ thím Tào mang thịt gác bếp đến cho bác Úc, em đừng lo."
.......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.