Lĩnh Chi Hoa

Chương 59: Chương 59




Cổ nhân thật lợi hại
......
Thiếp ở đầu sông,
Chàng ở cuối sông,
Ngày ngày nhớ chàng mà chẳng thấy,
Nhưng hai ta cùng uống nước Trường giang.

Cổ nhân thật lợi hại, tương tư người yêu cũng có thể văn vở thốt lên vài câu.
Đáng tiếc, cô không sống ở đầu Trường Giang, bác sĩ cũng không ở hạ lưu sông Trường Giang.

Nơi cô sống thậm chí còn không ở cạnh sông Hoàng Hà, càng chớ bảo cô viết vài dòng thơ văn vẻ bày tỏ tình yêu đối với bác sĩ.
Khi nhớ bác sĩ, cô chỉ biết tức giận trong bụng, thầm niệm chú "Lan Thiện Văn, cứ đợi đấy cho bà!" nhằm tưởng tượng trăm ngàn cách cắn bác sĩ nếu có ngày gặp lại.

Nếu không, cô sẽ không thể chịu đựng được.
Cô không có ý chí như Vương Bảo Xuyến, nếu cô ngồi im một chỗ đợi bác sĩ mười sáu năm, sợ rằng đến lúc đó Mục Mục đã gả đi.
Ở nơi nhỏ bé này, những cô gái trạc tuổi cô đã kết hôn và sinh con, chẳng mấy chốc sẽ yên bề gia thất.
Ngay cả anh ba của cô cũng không chịu nổi những tràng khuyên nhủ của mẹ cô.

Vào lập đông, anh đã đính hôn với một cô gái địa phương có hoàn cảnh gia đình cũng ổn.

Hai cô bé được cô nhặt về cũng đã có ý trung nhân.

Cô có con nhưng không có chồng, mặc dù không tránh khỏi bị người ta bịa đặt vài câu, nhưng nơi này không giống Ma Tử Lĩnh, thói đời cũng không mục nát như trước đây, điều tốt và điều xấu đều cất giấu kín mít, làm người ta không biết đường đâu mà lần.

Trong nhà trừ mẹ già và con gái cô - hai người không thích hợp để kết hôn ra, cô là người duy nhất đơn côi suốt ngày lang thang như một cô hồn.
Người mẹ già lạnh lùng để mặc cô đi lang thang như thể không nhìn thấy, nhưng một người không biết rõ tình hình như anh ba thì khác.

Có một lần nhìn thấy cô lại thẫn thờ tay không trở về từ bưu điện của Sa Cốc Hạng, anh không chịu được mà kéo cô lại, lo lắng nói: "Em gái, có chuyện gì buồn phiền, cứ nói với anh, anh sẽ giải quyết cho em.

Em xem, em cả ngày mất hồn mất vía, cũng gầy đi rất nhiều, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"A, em không sao, chỉ là gần đây trời trở lạnh, em sợ cóng, không muốn thò tay lấy bát xúc cơm ăn."
Lý do này của cô rất kỳ quái, là người bình thường sẽ không tin, nhưng anh ba của cô khờ đến mức tin thật, anh kéo cô ra ngoài mà không giải thích gì.
Cô vội hỏi: "Anh, anh đưa em đi đâu?"
"Đến cửa hàng mua quần áo cho em." Anh ba không thèm quay đầu lại, nói: "Em xem, găng tay của em đã lỏng chỉ, nghe Mục Mục nói, tất cũng vậy, thảo nào em lạnh.

Đi, anh dẫn em đi mua cái mới."
"Ơ, em còn một đôi găng tay da.

Không phải anh còn phải kết hôn sao? Anh cứ để tiền lại cho chị dâu đi." Úc Tuyền Thu nghe mà ấm lòng, anh ba rất tốt với cô, nhưng găng tay và tất của cô đều là do bác sĩ tặng, là vật kỷ niệm duy nhất, cô không muốn lại đánh mất chúng.
"Ôi dào, anh chỉ có duy nhất một cô em gái, không thương em thì thương ai, hơn nữa, anh có tiền tiết kiệm, đừng sợ anh tiêu pha hoang phí."
Tính tình anh ba và cô đều giống mẹ, hăm hở hừng hực, nói gì làm nấy.

Sau khi hạ quyết tâm mua quần áo và tất bông cho em gái, anh đưa cô đi khắp Sa Cốc Hạng.

Nhưng Sa Cốc Hạng chỉ là một thị trấn nhỏ, cho dù ghé đến khắp các cửa hàng, cũng không tìm được bộ quần áo nào vừa ý anh cô.
Thấy anh ba buồn bã, đang định đưa cô đến thành phố cách Sa Cốc Hạng không xa, cô vội khuyên anh khi đang chọn quần áo: "Anh, những bộ quần áo vải bông này không tệ, mình cứ mua ở đây đi."
"Không được, em gái của anh xinh đẹp, chí ít cũng phải mặc những bộ đồ như người mẫu.

Những bộ quần áo kia nhìn như đồ của các bà cụ hay mặc, quá lỗi mốt! Sao anh nỡ để em chịu tủi thân?"
Anh ba chưa chịu bỏ cuộc, quyết định một là một, hai là hai, ngay tức khắc thương lượng với ông chủ trong trạm vận chuyển lương thực tại Sa Cốc Hạng, sau đó, cả hai cùng lên xe vận chuyển đến thành phố bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên đồng chí Úc được trải nhiệm cảm giác chỉ vì một bộ quần áo mà dày công ra sức thế này.
May mà Sa Cốc Hạng cách thành phố không xa, xe vận chuyển lương thực đi rất nhanh, chỉ mất một tiếng đã đến nơi.
Anh ba đưa năm hào cho ông chủ ở trạm lương thực, dẫn cô đi ăn một bữa, sau đó đưa cô chạy khắp thành phố.
Cô không muốn di chuyển, nhưng anh trai cô rất hào hứng, cô chỉ đành đi theo anh trai rong ruổi mọi nơi.
Anh ba từng nai lưng làm ở thành phố bên bến tàu gần mười năm, mắt nhìn hàng hoá cũng được nâng cấp lên tiêu chuẩn của người thành thị, vô cùng cao sang.

Đồ cô thích, anh không thích, không phải vì chê màu sắc quê mùa thì cũng là đánh giá kiểu dáng không đẹp.

Hai người đi khắp nơi chọn đi chọn lại, vô tình kết thúc chặng đường tại một cửa hàng bách hóa lớn nhất thành phố.
Nhìn thấy tấm biển to và bắt mắt bên ngoài trung tâm mua sắm, cô vội kéo anh ba đi, nghiêm túc nói: "Anh, nếu đồ ở đây vẫn không được, chúng ta mua bộ quần áo cho mẹ rồi đi nhé.

Em không thể nhúc nhích được nữa, chân em sắp gãy đây."
"Ơ, Tuyền Thu, không phải con gái bọn em thích đi mua quần áo sao?"
Nghe cô nói thế, anh ba nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được, nhưng cũng không nói gì, chỉ cười: "Được, được, được, nếu ở đây không tìm được bộ quần áo nào thích hợp cho em, sau này anh sẽ dẫn em lên tỉnh tìm.


Không thể tin được, em gái anh xinh đẹp như vậy mà không tìm được bộ nào hợp!"
"Được rồi anh, làm gì có ai tâng bốc người nhà như anh.

Nếu để người khác nghe được thì thật xấu hổ."
Hiếm có dịp da mặt cô mỏng.

Đồng chí Úc đẩy vai anh ba: "Anh, chúng ta mau vào đi, mặt trời sắp lặn."
"Này, đừng đẩy anh, để anh tự đi."
Khi cô và anh trai đang cười đùa đi vào trong, bỗng nghe thấy bên tai có tiếng gọi kinh ngạc: "Chị Úc!"
Nghe thấy thế, cô quay mặt lại, bất ngờ bắt gặp người quen cũ - cô Sáu.
Cô Sáu đi ra từ phía sau quầy bán thuốc, kéo theo một người đàn ông hào hoa phong nhã đeo kính gọng vàng, chạy phăng phăng về phía cô với vẻ mặt ngạc nhiên: "Chị Úc, đúng thật là chị!"
"Cô Sáu, đã lâu không gặp." Những ngày đó cô Sáu rất thân với cô, sau khi đi vẫn thường xuyên viết thư cho cô, nhìn thấy cô gái này, Úc Tuyền Thu cũng như nhìn thấy một cô em gái, cười chào hỏi cô một câu.
Vốn dĩ cô chỉ định chào hỏi cô Sáu rồi kéo anh trai đi, ai ngờ cô Sáu chưa nói ra lời khiến người ta kinh sợ thì chết chưa yên.

Cô Sáu nhìn anh cô, cười híp mắt, nháy mắt với cô nói: "Này, chị Úc, đây là bạn trai chị mới tìm được à? Trông anh ấy còn hung dữ và mạnh mẽ hơn Lý Kiến Khôi, hóa ra chị Úc vẫn luôn thích kiểu đàn ông này."
Cái gì mà bạn trai mới tìm được cơ chứ? Lẽ nào cô có rất nhiều bạn trai?
Khoé miệng Úc Tuyền Thu giật giật, giới thiệu với cô Sáu: "Đây là anh ba của chị."
Anh ba của cô cũng cười, phụ hoạ: "Cô gái à, mắt nhìn của cô thật có vấn đề."
"Haha, hóa ra em nhầm à.

Chị Úc, xin lỗi chị nha." Cô Sáu lè lưỡi, tỏ ra vừa đáng yêu vừa đáng thương
"Thôi, thôi." Đã lâu không gặp, tính cách của cô Sáu vẫn thế, Úc Tuyền Thu xua tay, tỏ ra không chịu nổi hành vi tiết hormone bừa bãi của cô Sáu.
Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh cô Sáu, mỉm cười: "Đây là?"

"Chuyện này...!ôi, thật không biết nên nói thế nào." Hiếm lắm mới thấy cô Sáu xấu hổ, lúng túng miết vạt áo, ậm ừ mãi không nói nổi một câu.
Úc Tuyền Thu ngầm hiểu, bắt chước cô Sáu nở một nụ cười bỡn cợt: "Thôi, được rồi, chị hiểu."
Cô Sáu đỏ mặt cúi đầu không đáp lại, nhưng người đàn ông đó rất tốt, dịu dàng cười với cô và nói: "Xin chào, tôi họ Kim, là...!tài xế của nhà cô Tống."
À, hoá ra cô Sáu họ Tống, xem ra con bé thích anh chàng lái xe này, đúng là chuyện hiếm lạ.
Nhưng nghĩ lại, cô Sáu ham vui, người đàn ông này thì có vẻ nghiêm túc, ôn tồn hơn, chắc hẳn có thể trị được cô Sáu, hai người sẽ được sống yên ổn.
Úc Tuyền Thu gật đầu hiểu ý, cười với bọn họ: "Không trì hoãn việc mua sắm của hai người nữa, mặt trời sắp lặn, chị đi mua sắm cùng anh trai xong phải quay về."
"Ơ, chị Úc...!chị phải về sớm thế." Cô Sáu nói, như thể vô cùng tiếc nuối, muốn nói rồi lại thôi.
"Phải, nếu không mua được đồ tốt sẽ về, trời cũng không còn sớm." Cô cười nhẹ, nói, vẫy tay với cô Sáu, sau đó kéo anh trai đi loanh quanh.
Cửa hàng bách hóa trong thành phố rất lớn, phải chạy hai tầng mới đến nơi chuyên bán quần áo cho nữ.
Thấy một đám phụ nữ đang chọn quần áo, anh ba cảm thấy hơi xấu hổ, nói: "Tuyền Thu, em đi quanh đây nhé, thấy bộ nào đẹp thì lấy, anh xuống kia mua ít đồ ăn cho mẹ và Mục Mục."
"Được, anh đừng mua nhiều quá, trẻ con ăn nhiều đồ ăn vặt không tốt." Dặn dò anh trai xong, cô tiến vào chỗ có nhóm phụ nữ đang đứng, nhìn xem có bộ quần áo nào vừa lọt mắt thẩm mỹ của anh trai, vừa khiến cô cảm thấy thích hay không.
Giống như thưởng trà, đang loanh quanh trước dãy quần áo thì chợt có người vỗ nhẹ vào vai.
Cô nghi ngờ quay lại, khuôn mặt tươi cười của cô Sáu lại xuất hiện trước mắt.
"Hì hì, chị Úc, em tìm được chị rồi."
Cô cười bất lực: "Không đi chơi với đồng chí Kim đi, lại tìm chị làm gì?"
"Hê hê, chị Úc, chúng ta đã lâu không gặp, em nhớ chị lắm đó, lâu lắm mới gặp, sao có thể không tâm tình tử tế được.

Đi, đi, đi, em dẫn chị ra ngoài ăn một bữa."
Nói xong, cô Sáu kéo cô ra ngoài: "Chị Úc, em nói cho chị hay, ngoài cửa hàng bách hóa này có một nhà hàng mới khai trương, đồ ăn ở đó đều do người nước ngoài làm, em từng ăn thử ở đó, ngon lắm".

Cô giãy giụa không đi: "Nhưng chị thực sự rất vội, anh của chị còn đang đợi bên ngoài."
Cô Sáu không quan tâm, cười đáp lại cô: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề, em đã nhờ Kim Thừa chuyển lời với anh ấy, chúng ta cứ đi đi, không sao."
.......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.