Lĩnh Chi Hoa

Chương 61: Chương 61




Làm người, là phải mặt dày
......
Anh trai cô bị quỷ ám mất rồi, chỉ vì người ta xinh đẹp mà muốn đưa người ta về nhà.

Hoàn toàn không nghĩ tới khả năng nhỡ như đây là kẻ trộm muốn cuỗm sạch của cải nhà bọn họ!
Đồng chí Úc luôn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, vì vậy khi anh trai cô đưa ra đề nghị này, cô lập tức xua tay mà không nghĩ ngợi gì, nghiêm túc nói: "Đồng chí Lan, đừng nghe lời anh trai tôi, nơi chúng tôi ở đói nghèo, rừng thiêng nước độc, toàn là đất cát, ban đêm chuột gián thi nhau chạy tứ phía, người già trẻ nhỏ không có cơm ăn áo mặc, ốm đói đến mức cắn người là chuyện bình thường."
"Ơ, đồng chí Lan, đừng nghe con bé nói đùa, Tuyền Thu, sao em lại..." Cô lấy bừa một cái cớ từ chối, anh trai cô lại tin là thật, luống cuống muốn giải thích, cô vội bịt miệng anh lại, ngại ngùng nói với những người đối diện: "Hôm nay anh tôi uống nhiều rượu, hay nói linh tinh, đồng chí Lan đừng để bụng.

Tin tôi đi, những lời tôi nói đều rất chuẩn.

Chỗ chúng tôi nào có phải một nơi hiếu khách, cô không đến được đâu."
Không muốn người ta đến, nhưng lại bịa ra một cái cớ dở hơi như vậy, chưa nói đến bác sĩ bẩm sinh thông minh, ngay cả Úc Tuyền Canh ngu ngốc cũng có thể nhận ra điều gì đó không đúng lắm.
Anh muốn hỏi em gái tại sao lại chĩa mũi nhọn vào cô ấy, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của em gái, anh biết hiện giờ không tiện nói ra.

Úc Tuyền Canh đành ngậm miệng lại, mặc cho em gái từ chối cô gái anh thích về nhà mình du sơn ngoạn thuỷ.
"Thật sao." Nữ bác sĩ mỹ miều khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng không thua gì vì sao đêm lấp lánh chứa đầy vầng hào quang khiến người ta bối rối, bác sĩ nhìn cô, một lúc sau mới nói: "Mặt trời sắp khuất núi, hai người không về sao?"
"Về ngay đây, về ngay đây, mọi người đi chơi vui vẻ, chúng tôi không làm phiền nữa." Nghe nữ bác sĩ nói vậy, đồng chí Úc chỉ chờ nói ra câu này, vội vàng đẩy anh trai đi.

Hoàn toàn không để ý đến trái tim niên thiếu lưu luyến không rời của anh trai cô, cứ đi một bước lại ngoái đầu ba lần.

Hai người giằng co, rất nhanh đã biến mất ở một góc đường.
Thấy họ đã đi, cô Sáu mới kéo cánh tay của Lan Thiện Văn, đỡ cô và lo lắng nói: "Bác sĩ Lan, chị vẫn ổn chứ?"
"Không sao, tôi không phải người sứ." Mỉm cười, Lan Thiện Văn thôi nhìn chằm chằm vào góc phố, vỗ tay cô Sáu, trấn an, ấm áp cười: "Cô Sáu đói chưa, chúng ta đi ăn cơm nhé."
"Ôi dào, không đói, không đói, bác sĩ Lan, vì chúng ta đã biết nhà chị Úc ở đâu, hãy quay về dưỡng bệnh thôi.

Nhìn chị gầy quá, gần như không còn da thịt!"
"Chị không sao, là do mấy người làm quá." Khẽ lắc đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng của cô gái trước mặt, Lan Thiện Văn sờ sau gáy cô, nhẹ nhàng nói: "Hiểu Thuyên, em về trước đi, em sắp kết hôn cùng Kim Thừa, ngày cưới sắp đến gần, không kịp chuẩn bị sẽ nguy to."
"Kết hôn cái đít khỉ gì chứ, có quan trọng bằng chị không! Hơn nữa, ông già nhà em bây giờ chỉ mong em kết thân với chị, muốn chị giúp nói vài điều hay trước mặt chú Lan để ông ấy được trở lại làm quan."
Cô Sáu đúng là người sống tình cảm, hoàn toàn không để ý đến vị hôn phu vẫn đang đứng bên cạnh, cứ thế sống chết muốn kéo bác sĩ về.
"Vì đã đến đây, chị không định sẽ trở về một mình." Nhìn biểu cảm sắp khóc của cô Sáu, nữ bác sĩ mỹ miều thở dài, nói: "Thật xin lỗi đã làm phiền hai người đi cùng chị một chuyến, hay là, hai người về trước đi."
"Không được, nếu chị không về, đương nhiên em không thể trở về!" Nghe nói, mắt cô Sáu lập tức đỏ bừng lên, kéo cánh tay bác sĩ, kiên định đáp: "Chúng ta cùng nhau đưa chị Úc trở về!"
Kim Thừa đứng cạnh cũng phụ hoạ: "Đại tiểu thư, chúng ta đều đã tới, sao có thể bỏ mặc một mình tiểu thư ở đây?"
"Đã nói đừng gọi em là đại tiểu thư mà." Sau khi bất lực thở dài một hơi, Lan Thiện Văn ngẩng đầu, cười cảm kích với bọn họ: "Nếu đã như vậy, trước hết chúng ta hãy tìm một chỗ ở, ngày mai đến Sa Cốc Hạng."
***
Dẫn anh trai tiện đường mua vài thứ đồ, sau đó về nhà trên chuyến tàu cuối cùng gần Sa Cốc Hạng nhất, vừa đúng lúc thấy mẹ cô đang xích con chó ngoài cửa.


Nhìn thấy họ, bà không nói gì, quay đầu lại nói: "Mẹ để phần cơm cho hai đứa dưới đáy nồi, nếu không về, mẹ cho gà ăn hết".
"Hê hê, con biết mẹ tốt với chúng con nhất mà." Úc Tuyền Thu vừa vội vàng nịnh nọt để mẹ vui, vừa kéo anh trai, dọa anh không được kể chuyện hôm nay gặp nữ bác sĩ.
Bị chính em gái ruột cắt đứt cơ hội làm quen với người trong lòng, anh cô tiếc đứt ruột, nhưng nhìn vẻ mặt buồn bã và lo lắng khó hiểu trên gương mặt em gái, anh gật đầu mà không hỏi tại sao, chỉ cười ấm áp với cô, nói: "Em yên tâm, miệng anh kín như bưng, sẽ không nói gì hết."
Chỉ khi đó đồng chí Úc mới hài lòng, vui vẻ kéo anh trai đi ăn cơm.

Vì hôm nay tâm trạng cô rất đặc biệt, cô còn uống một chai rượu Thiếu Đao cùng anh trai.
Đây là rượu được ủ trong hầm nhiều năm tại Sa Cốc Hạng, làm từ nước sông trong vắt ở phía đông Sa Cốc Hạng và cao lương trồng tại địa phương.

Mùa đông tại Sa Cốc Hạng rất ẩm và lạnh, uống loại rượu này có thể làm ấm cơ thể, nhưng cũng dễ say.
Vừa chia cho anh trai uống chung một chai rượu, cô đã hoa mắt chóng mặt, vội vàng tắm rửa, chui ngay vào chăn, không biết là do chăn ấm hay do rượu ấm, rất nhanh cô đã ngủ thiếp đi, lại còn mơ một giấc mơ dài.
Cô không còn nhớ chính xác mình đã mơ về điều gì, chỉ biết trong giấc mơ hình như xuất hiện nữ bác sĩ mỹ miều mỉm cười với cô, đưa tay ra đón cô về nhà.
Giấc mơ trái ngược với hiện thực, giống như hàng ngàn giấc mơ cô từng thấy bác sĩ trở về đều không thành sự thật, đồng chí Úc quy cõi mộng hư cấu lần này là do ảo tưởng của cô.

Ngày hôm sau, ôm chăn ngồi dậy, hồi tưởng lại giấc mơ ấy, cô không còn xúc động nữa.
Ngoan ngoãn mặc quần áo đứng dậy, nấu cơm, mặc quần áo cho con gái, quét sân, nhờ hai cô gái dẫn Mục Mục đi học, tiễn mẹ và anh ba ra bờ sông thăm gia đình anh hai.


Sau khi nhìn họ lên thuyền, cô thẫn thờ đi về nhà.
Mặt trời mùa đông tỏa ra ánh sáng trắng ảm đạm, cô vừa giẫm lên bóng của chính mình, vừa đi một bước, dừng hai bước, vui chơi đá những viên sỏi bên đường như một đứa trẻ
Mùa đông, ai cũng không thích ra ngoài, cô vừa đi vừa cúi đầu cũng không đụng phải ai.

Khi vừa đi vừa dừng đến trước cửa nhà, mặt trời ẩn núp dưới làn mây nhẹ mới nhô lên từ phía đông.
Rút chìa khóa trong túi ra định mở cửa, bỗng cây ngô đồng ở đằng đông vang lên tiếng chim kêu.
Chích choè báo hỉ, chim quạ báo tang, không biết chim này là chích choè hay là quạ.

Cô chán nản suy nghĩ, vô thức nhìn sang cây ngô đồng đằng kia.
Không thấy con chim nào, chỉ thấy một người đang lặng lẽ dựa vào thân cây ngô đồng.

Cô ấy mặc một chiếc áo khoác được cắt may chỉnh tề, mang đôi bốt có dây buộc tôn lên dáng hình thon thả của đôi chân dài, ngước đầu qua đây không biết đang nhìn điều gì, trông còn xinh đẹp hơn cả những minh tinh điện ảnh cầm hoa tulip đượm buồn được in trên hoạ báo.
Thấy khoảnh khắc không giống phàm nhân nữ tử ấy, sống lưng cô lạnh buốt, vội tăng tốc động tác mở khóa, định vào nhà chốt cửa lại.
Nhưng dù cô có nhanh, người đó còn nhanh hơn, nghe thấy tiếng mở khóa, cô vội quay đầu lại, nhìn thấy cô ấy, hai mắt sáng ngời, chạy vài bước đến trước mặt cô, nắm tay cô, thở hổn hển: "Tuyền Thu..."
"Sao cô tìm được đến đây?" Nhìn thấy bác sĩ, Úc Tuyền Thu sắp khóc, không phải người ta nói giấc mơ trái ngược với hiện thực sao! Vậy một đống thù lù trước mắt này là gì? Ma à!
"Tôi...!tôi hỏi những người xung quanh." Nữ bác sĩ thở gấp mãi lâu sau mới dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn cô đầy dịu dàng.
Nhà cô không phải ẩn cư, chưa kể cha mẹ của tên trước mắt này là người có máu mặt, thêm việc hôm qua anh trai cô lắm mồm tiết lộ một ít, đương nhiên bác sĩ sẽ biết nhà cô ở đâu.
Úc Tuyền Thu sụp đổ, dựa vào cửa, nói một cách không mấy thân thiện: "Cô đến đây làm gì? Nhà tôi không có đồ ăn ngon, cũng không có lá trà đun cho cô uống.


Cô về đi, đến thế nào thì về thế ấy, đi đi, mau đi đi."
"Vậy tôi có thể vào ngồi chơi một chút được không?" Đã lâu không gặp, da mặt nữ bác sĩ trở nên dày hơn rất nhiều, mặc kệ bị cô nói ẩn ý hay huỵch toẹt đuổi đi, bác sĩ vẫn cười dịu dàng: "Chắc là có ghế ngồi chứ? Nếu không thì, tôi đứng cũng được."
Trời, trời ơi, đúng là da mặt dày vô địch, thế cuộc thay đổi rồi, một tiên nữ như bác sĩ cũng biết giở trò mặt dày.
Tam quan của đồng chí Úc bị kích động kinh khủng, một người lớn sống sờ sờ ở cửa không muốn đi, lẽ nào cô phải thả chó ra cắn mới chịu?
Nhưng đó là chuyện chỉ kẻ bất lương mới làm.

Là một thanh niên tốt lớn lên dưới lá cờ đỏ năm sao, đồng chí Úc tỏ ra cô là một người văn minh, sẽ không làm ra chuyện tổn hại đến thể diện của bản thân.
Thế là, bất kể có bực đến mấy, cô vẫn mở cửa hẳn hoi, nói với người bên cạnh bằng sắc mặt bất lương: "Vào đứng một lúc rồi đi ngay, đừng để tôi phải thả chó."
"Được." Nữ bác sĩ cũng rất quy củ, lịch sự đồng ý.
Úc Tuyền Thu khi đó mới miễn cưỡng mở cửa, nghiêng người để bác sĩ đi vào.
Nói là không cho bác sĩ ngồi và cũng không có trà nước, nhưng sau khi bác sĩ vào nhà, Úc Tuyền Thu vẫn vô cùng ghét bỏ mà rót cho bác sĩ một tách trà Lục An Qua Phiến của địa phương.

Và khi bác sĩ định đứng ngay ngắn cạnh cô thật, cô cau mày, hằn học nói: "Không nhìn thấy đằng kia có cái ghế đẩu à, tự đi lấy mà ngồi."
"Được, cảm ơn em." Nữ bác sĩ một mực giữ nụ cười đoan trang lễ phép, ngoan ngoãn làm theo lời cô nói.
Trông bác sĩ như cô con dâu ngậm bồ hòn làm ngọt, khiến Úc Tuyền Thu tưởng như cô chính là bà mẹ chồng độc ác đang ức hiếp nàng dâu.

Úc Tuyền Thu không tìm được chủ đề nói chuyện với người trước mặt này, nữ bác sĩ cũng cứ cúi đầu chậm rãi nhấp trà.
Hai người ngồi đó nhìn nhau một lúc, người chịu không nổi nữa vẫn là đồng chí Úc, cô mất bình tĩnh, hỏi bác sĩ với giọng điệu khó chịu: "Rốt cuộc cô đến đây làm gì?"
.......



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.