Hoa sen trắng? Không phải đâu
......
Khi cô hỏi câu này, kỳ thực, trong lòng cô có một hoang tưởng không thực tế.
Nhưng, cô nghĩ, nếu bác sĩ trực tiếp nói rằng bác sĩ đến đây để xin lỗi, cô chắc chắn sẽ cầm cây chổi to cất sau cửa lên đuổi thẳng bác sĩ ra ngoài.
Mẹ kiếp, cô sắp hai mươi lăm tuổi, cả đời trừ mấy năm ngày xưa sống rất thú vị, từ đó về sau cô luôn gặp xui xẻo.
Tên Trương Hữu Đường chết tiệt hại cô đau lòng mất mấy năm, người phụ nữ trước mặt hại cô phí hoài thêm vài năm nữa, cộng lại cả thảy ngót nghét cũng mười năm.
Đời người có mấy lần chục năm? Nhất là tuổi thanh xuân của con gái, càng không thể để lãng phí.
Nếu một lời xin lỗi có thể bù đắp cho công lao mấy năm nay cô vất vả chạy ra ngoài tìm bác sĩ, đối với cô mà nói, thật sự là quá coi thường cô.
Đồng chí Úc hung dữ hỏi vậy, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Nhưng không biết bác sĩ có biết cô thuộc loại hổ giấy sấm to mưa nhỏ hay không.
Vị bác sĩ trước mặt bình chân như vại, chậm rãi ung dung thưởng hết trà trong chén, đột nhiên đứng dậy, quay đầu lại kiên định nhìn cô.
Úc Tuyền Thu ban đầu có vẻ mặt hung dữ bỗng nhiên sững sờ nhìn bác sĩ, không biết bác sĩ muốn làm gì.
Bà nội ơi, đây là giữa thanh thiên bạch nhật, nếu bác sĩ vồ tới cưỡng gian, chỉ có một mình cô ở nhà, dù hét khản cả họng cũng không ai trả lời.
Đồng chí Úc rất oán hận, hai tay vội vàng che ngực, cảnh giác nhìn chằm chằm nữ bác sĩ: "Cô muốn làm gì?"
Đương nhiên, nữ bác sĩ không làm chuyện như cô tưởng tượng, chỉ cười với cô và nói: "Trà uống xong rồi, rất ngon, cảm ơn em."
Sau đó, bác sĩ đặt tách trà xuống rồi rời đi.
Đúng vậy, rời đi.
Khi ra ngoài, bác sĩ không quên đóng cửa tử tế, đặt ghế đẩu về vị trí cũ, cẩn thận đổ lá trà trong chén đi, tráng sạch chén, sau đó trịnh trọng cúi đầu cảm ơn cô, và rồi bước đôi chân vừa dài vừa thon rời đi.
Mãi một tiếng sau khi bác sĩ rời đi, Úc Tuyền Thu vẫn chưa hiểu nổi rốt cuộc bác sĩ đến đây để làm gì.
Nhưng, cô cảm thấy rất cần thiết phải hỏi anh trai xem gần Sa Cốc Hạng có nơi nào tiếp nhận bệnh nhân bị bệnh tâm thần không.
Lan Thiện Văn chết dẫm, không nói một lời nào, chỉ chạy tay không đến uống chực trà nhà cô, chẳng phải thần kinh có vấn đề sao!
Đồng chí Úc rất hoang mang.
Nhưng điều khiến cô hoang mang hơn còn ở phía sau.
Kể từ ngày đó trở đi, ngày nào Lan Thiện Văn cũng đến nhà cô, lại còn đặc biệt chọn những lúc cô là người duy nhất ở nhà.
Đúng giờ hơn đồng hồ và lợi hại hơn thám tử.
Hai cô gái và Mục Mục thích chạy ra ngoài chơi thì không nói, nhưng làm sao bác sĩ biết lúc đó mẹ và anh trai cô không có nhà?
Hơn nữa, điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là mỗi lần bác sĩ đến, bác sĩ đều chỉ nhìn cô chằm chằm mà không làm gì hay nói gì, cô bị nhìn đến mức hoảng sợ, thế là đóng cửa lại, bác sĩ vẫn ngồi đó không nhúc nhích, không nói chuyện.
Đợi một lúc lâu sau, mở cửa ra, bác sĩ vẫn nguyên tại chỗ, tư thế ngồi vô cùng ngay thẳng tao nhã, ngay cả lưng cũng không có cong.
Cho đến khi cô không chịu được cảm giác toàn thân nổi da gà, chỉ đành cắn răng mời bác sĩ vào.
Nhưng vẫn chưa hết, mỗi ngày bác sĩ đều tốn nhiều công sức đến thế, cuối cùng được mời vào mà không làm gì cả, chỉ uống trà, uống xong, thu dọn đồ đạc, nhìn cô một cái rồi rời đi.
Chuyện này diễn ra ngày qua ngày, Úc Tuyền Thu không buồn quan tâm đ ến bác sĩ nữa, tuy trong lòng khó hiểu không biết bác sĩ muốn làm gì, nhưng vẫn kiềm chế không hỏi, cũng không nói gì về hành vi đến báo cáo mỗi ngày của bác sĩ, coi như không nhìn thấy, để kệ bác sĩ làm những chuyện kỳ cục.
Dần dần, cô cũng quen với việc bác sĩ đến vào giờ này, không buồn đóng cửa, không cần nhắc cô cũng ngâm trà từ sớm, để khỏi hèn hạ hỏi bác sĩ có uống không khi bác sĩ đến, vì chắc chắn bác sĩ uống.
Kiểu ăn ý kỳ lạ này kéo dài cho đến ngày xuân phân.
Chiều hôm đó, đợi rất lâu không thấy bác sĩ đến, Úc Tuyền Thu bực bội rót chén trà Thiết Quan Âm được cô đặc biệt mua, đang định ra ngoài đóng cửa, thì thấy một cô gái ăn mặc quê mùa đang vác cuốc đứng trước cửa nhà cô.
Nếu không phải vì khuôn mặt vẫn quá xinh đẹp ấy, cô đảm bảo sẽ tưởng rằng đó là một người họ hàng nghèo từ một nơi nghèo hơn cả Ma Tử Lĩnh đến cậy nhờ nhà cô.
"Cô lại còn muốn làm gì nữa?" Đồng chí Úc không còn lạ gì trước hành vi quái đản của người phụ nữ bị nghi ngờ mắc bệnh thần kinh trước mặt.
Cô hờ hững liếc nhìn trang phục của bác sĩ và nói: "Muốn giả nghèo để lừa tôi cho cô tiền à?"
"Không phải...!Tôi muốn tới đây để làm thuê." Nữ bác sĩ trước mặt ngại ngùng nhìn cô: "Tôi...!Tiền xe và tiền ăn ở của tôi đều bị trộm sạch, tôi không còn nơi nào để đi...!Tuyền Thu...!Em có thể cưu mang tôi một thời gian được không? Tôi phải...!phải đợi bố gửi tiền tới."
"Dù không có tiền cô cũng không thể ăn mặc như thế.
Đến cả những người thuộc thế hệ ông nội tôi cũng không mặc thế này! Lại còn rách nát tả tơi, Lan Thiện Văn, cô vớt đống cổ lỗ sĩ này từ đâu ra!"
Úc Tuyền Thu chẳng thèm mắng chửi nữa, nhìn nơi ngực và eo của nữ bác sĩ lộ ra vùng da trắng nõn nà, nghĩ không biết có bao nhiêu người đã nhìn thấy bộ dạng xốch xếch này của bác sĩ, càng nghĩ càng phiền lòng, cô sốt ruột xua tay: "Mau vào đi, vào đi, thật là, may là đây không phải thời cổ đại, nếu phải, cô ăn mặc hở hang như thế, ngay từ sáng sớm đã bị bắt lại vì tội xúc phạm thuần phong mỹ tục!"
Nữ bác sĩ vội vàng cúi đầu như một đứa trẻ ngoan nhận sai: "...!Đây là quần áo do một người họ hàng xa chọn cho tôi, nhà cô ấy rất gần đây, tôi đi tìm cô ấy, cô ấy đưa cho tôi mặc cái này."
"Người họ hàng đó của cô nhất định đầu óc có vấn đề." Cô bình tĩnh khẳng định, không hề nhận ra dòng dõi danh gia vọng tộc như nhà bác sĩ làm gì có họ hàng nào ở đây.
Đồng chí Úc kéo bác sĩ vào nhà, ném cho bác sĩ một bộ quần áo mới mà cô chưa có dịp mặc.
Đồng thời, nghiêm túc dặn dò bác sĩ: "Cô kêu cha cô gửi tiền đến rồi mau rời đi đi, mẹ tôi không thích cô lắm đâu."
"Được." Nữ bác sĩ mỉm cười dịu dàng nhìn cô, khuôn trăng xinh đẹp rạng ngời suýt chút nữa khiến cô đổi ý nói thành "hoan nghênh chị đến đây ở, ở bao lâu cũng được".
Nhân lúc liêm sỉ vẫn còn, cô nhanh chóng chạy ra ngoài, sợ lơ là sẽ đổi ý ngay.
Trong phòng, Lan Thiện Văn cởi bỏ bộ quần áo được "người thân" chuẩn bị cho, cũng dở khóc dở cười không kém.
Nhờ ơn cô Sáu tìm được cho bác sĩ bộ quần áo thậm chí còn đặc sắc hơn những bộ quần áo mà các nghệ sĩ trình diễn mặc ở Pa-ri.
***
Dù đồng chí Úc có chán nản đến mấy, buổi tối khi những người trong gia đình cô trở về, họ sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy "cô thôn nữ giúp việc" này trong nhà? Vì đồng chí Lan Thiện Văn chính là ở lại luôn trong nhà họ.
Do bác sĩ thông thạo văn sử, tinh thông y thuật, hơn nữa đã từng làm rất nhiều công việc kỳ dị cổ quái hồi còn cải tạo, rất nhanh đã trở thành tay trợ thủ đắc lực cho cả gia đình.
Các cô gái nhỏ trong nhà thích bác sĩ, anh trai cô vì trong lòng có ý nên thích nhờ cô đi làm việc mộc và trông cánh đồng, v.v..
Mẹ già của cô thực ra không mấy thích bác sĩ, nhưng vẫn cười tít mắt vì hàng xóm láng giềng khen trong nhà có bác sĩ thật tốt, không sợ đau đầu sốt cao.
Làm người mà làm được như Lan Thiện Văn, chính là Đường Tăng tu luyện mấy kiếp, hoặc chắc chắn phải là Bạch Tố Trinh pháp lực vô biên.
Khi làm việc trong đội sản xuất, nhìn thấy một đám nam nữ vây quanh xum xoe nhiệt tình với bác sĩ, Úc Tuyền Thu đã hiểu.
Cô tưởng bác sĩ của cô có khí chất thần tiên tao nhã trí thức phấp phới giống cha, nhưng hoá ra bác sĩ giống mẹ y như đúc, dù tỏ ra tỉnh bơ nhưng thực ra rất nham hiểm!
Đồng chí Úc cảm thấy tuệ nhãn tu luyện bao năm của mình đã nhìn sai người.
Đó là một đêm mùa xuân đã khiến cô nhận ra điều này.
Nhà cô sống ở rìa Sa Cốc Hạng, mở cửa ra rẽ trái sẽ thấy một hồ nước có diện tích bằng hai cánh đồng lớn.
Hồ nước đó vốn được người dân thị trấn nhỏ này đào để ngâm đay, để một thời gian dài tích tụ thành hồ nước.
Và không biết có phải do lâu ngâm đay lâu quá không mà nước trong hồ rất giàu khoáng chất, cứ đến mùa xuân là sinh ra một đống tảo xanh mọc chất đống như ngọn núi nhỏ ven bờ.
Tuy trong ao có thể nuôi những chú cá thả béo tốt, nhưng cũng có thể thu hút nhiều ếch.
Xuân đến vạn vật sinh sôi nảy nở, đến mùa này, những chú ếch tìm bạn tình sẽ không ngừng kêu "ộp ộp ộp" khiến con người không được yên.
Cô ngủ nông, thường trằn trọc cả đêm bởi tiếng ồn của ếch nhái.
Đêm đó, cô vẫn bị ếch quấy rầy ngủ không được, đang lật người trên giường, bỗng nghe có tiếng gõ cửa phòng ngủ.
Từ lúc qua sáu tuổi, cô bé Mục Mục ngày nào cũng tỏ ra là người lớn, nhất định đòi mẹ cho một chiếc giường riêng để ngủ một mình, cô không còn cách nào khác ngoài cho con gái toại nguyện, xếp phòng cho con gái ngay cạnh phòng cô, để dễ bề chăm sóc con nhỏ mọi lúc mọi nơi.
Nghe tiếng gõ cửa, cô tưởng con gái ngủ một mình không được nên đến tìm cô, vội khoác áo xuống giường ra mở cửa.
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng ngời, mở cửa ra, nhìn thấy không phải cô con gái lim dim mắt của cô, mà là nữ bác sĩ có khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.
Bác sĩ ôm một chiếc chăn mỏng trong lòng, vô cùng ngượng ngùng nhìn cô: "Tôi...!tôi bị tiếng ếch nhái bên ngoài quấy rầy không ngủ được, nên muốn tới nói chuyện với em."
Úc Tuyền Thu liếc bác sĩ một cái, cũng không đuổi bác sĩ đi, xoay người để bác sĩ đi vào.
Nữ bác sĩ ngoan ngoãn cảm ơn, rướn người bước vào cửa.
Hai người ngồi đối diện nhau trên tấm phản rộng một mét của cô, bắt đầu nhìn chằm chằm.
Nhưng chỉ là cô nhìn chằm chằm, hình như nữ bác sĩ không hề có ý định nói chuyện với cô.
Sau khi ôm chăn đi vào, liền ngã xuống giường như vừa ăn sâu ngủ, đến cả mắt cũng không buồn mở.
Bà nội nó chứ, đây là giường của cô, không có chuyện gì thì tự về mà ngủ!
Đồng chí Úc rất bất mãn với hành vi của bác sĩ.
Cô cầm gối đập lên khuôn mặt xinh đẹp của nữ bác sĩ, tức giận nói: "Muốn ngủ thì về mà ngủ, đây là địa bàn của bà!"
"Tuyền Thu, tôi buồn ngủ quá, em đừng nói nữa." Ai ngờ nữ bác sĩ căn bản không thèm để ý đến nguy cơ bị huỷ dung, chỉ lầm bầm vài câu rồi ôm chăn ngủ thiếp đi.
Cả cái giường chỉ có chút ít như vậy thôi, bác sĩ chiếm một nửa, nếu cô không muốn ngã xuống đất, chỉ có cách nằm sít lại với bác sĩ.
Nhìn nữ bác sĩ đã ngủ ngon lành, trong cơn tức giận, Úc Tuyền Thu suýt chút nữa đã rạch lên khuôn mặt xinh đẹp của bác sĩ vài đường cơ bản.
Bà đây đúng là bị mù! Úc Tuyền Thu tức giận nghĩ, uổng công cô vẫn luôn tưởng bông sen này có màu trắng, sau này mới biết, hoá ra bên trong còn đen hơn mực!
.......