Uống rượu hư việc
......
Không khí mùa hè ở Sa Cốc Hạng càng ngày càng nóng nực, vậy mà cha mẹ của bác sĩ vẫn chưa gửi cho bác sĩ chi phí đi lại cần thiết.
Bác sĩ đã ở lì tại đây hết một quý, chết tiệt, không thể có chuyện Sa Cốc Hạng tắc nghẽn tin tức như vậy được, cha của bác sĩ ở kinh thành xa xôi, bận rộn đến mức không có thời gian quan tâm con gái sao?
Úc Tuyền Thu rất bực mình, mặc dù một mình bác sĩ làm gần hết công việc trong nhà của tất cả mọi người, cộng thêm chữa bệnh và chăm sóc sức khỏe cho cả gia đình, giúp trông nom Mục Mục, lại còn không cần tiền lương, chỉ cần mỗi ngày được ăn ba bữa và ngủ đủ giấc là được.
Dù có lên trời cũng không tìm được của hời thế này, gia đình địa chủ nuôi đầy tớ con sen cũng không gặp được ai nhẫn nhục chịu khó đến vậy.
Mọi người trong nhà dần dần coi bác sĩ như người trong gia đình.
Thường ngày, bất kể là việc nhỏ hay việc lớn, ai cũng tìm đến bác sĩ đầu tiên.
Ngay cả mẹ cô cũng thường xuyên hỏi khi nhìn thấy cô: "Tuyền Thu, con có thấy bác sĩ Lan đâu không?"
"Sao mà con biết được, con có phải cái đuôi của cô ta đâu." Đồng chí Úc luôn trả lời bằng giọng điệu này, và cũng thường xuyên bị bác bỏ.
"Không phải ngày nào con cũng dính lấy bác sĩ Lan sao? Con không biết, thì ai biết?"
"Ai bảo ngày nào con cũng dính lấy cô ta?!" Gặp phải câu trả lời thế này, đồng chí Úc thường tức xù lông: "Rõ ràng là cô ta bám lấy con!"
Đúng vậy, không biết Lan Thiện Văn bị chập dây thần kinh số mấy, trước đây cái đuôi của bác sĩ là cô, giờ thì bác sĩ luôn xuất hiện sau lưng cô như vong hồn hiển linh.
Từ sau cái đêm bác sĩ vô duyên vô cớ chiếm đoạt giường cô, cứ cách ba bữa lại tìm lý do muốn trò chuyện với cô, lúc nào cũng chỉ quanh quẩn những chuyện như Mục Mục học thế nào, sức khoẻ của mẹ cô có chỗ nào không ổn không, v.v..., đều là những vấn đề quan trọng mà cô không thể từ chối.
Nửa đêm nửa hôm, không ngủ mà đi nói những chuyện này với cô, bị điên à!
Cô từ chối, nói muốn ngủ và yêu cầu bác sĩ mai hẵng bàn, nhưng bác sĩ khó xử nói hôm sau còn rất nhiều việc phải làm.
Chà, nếu một cô gái nhà nào đó lại nhờ bác sĩ khám bệnh cho bố mẹ cô ấy rồi nhân tiện mời bác sĩ ở lại ăn cơm, nếu một chàng trai nào đó đỏ mặt muốn rủ bác sĩ đi câu cá và tìm thảo dược, v.v...!nếu những chuyện như thế cũng được tính là những chuyện phải làm, thì đúng.
Cô nói bác sĩ lúc nào cũng quấy rầy cô, nhưng chẳng ai trong gia đình chịu tin.
Bởi vì những lời nói và việc làm của nữ bác sĩ đều vô cùng quy củ lịch sự, trừ nhiều lúc lén cười ấm áp với cô những khi không có ai ở bên, những hành động khác đều không thể bình thường hơn được nữa.
Chưa kể, cách bác sĩ làm việc không có gì để chê, thường xuyên ra ngoài dạo chơi với các chàng trai Sa Cốc Hạng, dù nhìn thế nào cũng không giống người thích phụ nữ.
Khi bác sĩ vừa đến, người tinh như mẹ cô suốt ngày thấp tha thấp thỏm nhìn chằm chằm bác sĩ với không chút thiện cảm nào.
Nhưng sau một thời gian, không phát hiện ra có gì bất thường, hơn nữa nữ bác sĩ đối xử với bà còn hiếu thuận hơn cả mẹ ruột, biết mẹ cô thương cháu gái, bác sĩ cũng giúp đỡ chăm lo cho những đứa con trong gia đình anh cả của cô, ngày nào cũng dạy đám trẻ đọc và viết chữ.
Mẹ già của cô dần dần yên tâm, bà trở nên vui vẻ hoà nhã với bác sĩ, thậm chí có lần bà còn nói với cô: "Con Tư à, bác sĩ Lan thật tốt, còn con thì...!ôi, mẹ chán không buồn nói.
Nhưng nếu có ngày người ta kết hôn và có một cuộc sống tốt, con đừng đến làm phiền người ta đấy, rõ chưa?"
Cô nghe mà tức suýt chết, rốt cuộc ai mới là con gái ruột của mẹ cô!
Đồng chí Úc tức tối đến mức suýt nữa chặn nữ bác sĩ lại và tát cô ấy bất tỉnh! Chết tiệt, Lan Thiện Văn chết dẫm, muốn nói gì thì nói thẳng đi!
Muốn một lời hai mặt với bác sĩ, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười hoàn mỹ của nữ bác sĩ, cô đều tức điên người, dứt khoát không quan tâm bác sĩ nữa, cô muốn chống mắt lên xem rốt cuộc người này đang giở trò gì!
Lại hơn một tháng nữa trôi qua, nháy mắt cái đã đến lập hạ.
Vì năm nay mưa thuận gió hoà, đoán chắc sẽ có mùa màng bội thu, cũng bởi đội trưởng đội sản xuất đã trả lại rất nhiều đồ đạc mà nhà cô bị tịch thu từ hồi ông nội bị lên đường diễu phố.
Trong niềm vui hứng khởi, mẹ cô nấu rất nhiều món, đặt bàn dưới giàn nho ngoài sân, kêu cả gia quyến đến dùng bữa.
Người già thích đông vui, nhìn thấy con cháu tụ tập náo nhiệt thế là mừng lắm, mua rất nhiều rượu Thiếu Đao mà bình thường không cho các con cháu uống.
Anh cả của cô tuy ít nói, nhưng rất thích uống rượu, là kiểu người rượu vào lời ra.
Vài chai rượu đổ vào bụng, hốc mắt anh đỏ ngầu, nâng chén lên nói với cô: "Tuyền Thu...!anh thật vô dụng, hồi đó nhìn các bác các chú...!hại em ở ngoài kia nhiều năm không dám về nhà, anh đáng chết...!Tuyền Thu...!anh mời em một chén."
"Mọi chuyện đã qua, nói lại làm gì." Nghe anh trai nhắc đến chuyện bị các bác các chú lôi về đánh dở sống dở chết, Úc Tuyền Thu cũng rất buồn, nghĩ về những điều mà mình phải chịu trong những năm qua, cô miễn cưỡng cười, nâng chén rượu trong tay lên cụng với anh trai.
Một khi cánh cổng ký ức được mở ra, sẽ không thể đóng lại.
Bên bàn, bất chấp sự có mặt của người ngoài như bác sĩ và hai cô gái được nhặt về ở đây, anh cả của cô say bí tỉ và bắt đầu khóc, không ngừng tự trách bản thân vô dụng, không bảo vệ được tài sản gia đình cũng không bảo vệ được các em.
Sau một trận khóc, anh lôi cô và anh ba của cô uống cùng.
Nghe anh nói thế, cô cũng rất buồn, cũng nốc hết chén này đến chén khác vào bụng cùng anh.
Mẹ cô khuyên ngăn mãi không được, rượu trên bàn ăn đều do ba anh em chiếm hết.
Cuối cùng, anh trai cô say đến mức nằm gục trên bàn, chị dâu cô phải lấy một chiếc xe đẩy nhỏ từ nhà đến rước về.
Tửu lượng của cô và anh ba cao hơn anh cả một chút, hai người cười phá lên khi thấy chị dâu vừa mắng vừa đẩy anh cả về nhà, sau đó chia nhau uống ba chai rượu Thiếu Đao.
Uống xong, cô thấy trời đất quay cuồng, nhìn không rõ ai với ai, chỉ mơ hồ nghe tiếng mẹ già mắng cái lũ giặc, nói không biết làm thế nào để đưa hai tên ma men là cô và anh ba về phòng.
"Bác ơi, bác chăm anh ba nhé, con ôm Tuyền Thu về." Khi mẹ cô đang khó xử thì nghe thấy giọng nói dịu dàng và ấm áp của nữ bác sĩ vang lên bên tai.
Rồi cô không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh lại, cũng là lúc cảm thấy không biết là ruồi hay muỗi đậu lên mặt làm phiền cô.
Cảm giác ngứa ngáy trên mặt buộc cô phải mở mắt ra, lim dim nhìn trần nhà, lẩm bẩm: "Đây là đâu?"
"Phòng của em." Nữ bác sĩ xinh đẹp như tranh vẽ ngồi ngay bên cạnh cô, thấy cô tỉnh lại, khẽ cười nói: "Có khát không, muốn uống nước không?"
"Lan Thiện Văn, cô lại muốn giở trò gì!" Nghe thấy giọng bác sĩ, đồng chí Úc quay phắt lại.
Có hơi men, đồng chí Úc càng to gan hơn.
Với khuôn mặt đỏ bừng và tầm nhìn mịt mờ do say, cô nhéo mũi nữ bác sĩ không cho bác sĩ thở, cau mày nói: "Lan Thiện Văn, nếu cô không nói, tôi sẽ giết cô!"
"Tôi đến ở bên em." Nữ bác sĩ không đẩy tay cô ra, chỉ vươn tay ôm cô vào trong lòng, mặc kệ cô uống say bét nhè, nghe không hiểu bác sĩ nói gì.
"Tuyền Thu...!tôi biết tôi đã để em đợi rất lâu...!đã làm em chịu khổ rất nhiều, tôi kém mồm kém miệng...!không nói lời xin lỗi với em, cũng không nói những lời thề non hẹn biển...!Tôi chỉ có thể dùng phần đời còn lại để bù đắp cho em, sẽ không để em khổ nữa, cũng sẽ không khiến em buồn, có được không?"
Đồng chí Úc say nhèm đương nhiên không biết bác sĩ đang nói gì, chỉ biết mơ mơ màng màng nhìn bác sĩ, lẩm bẩm: "A, bác sĩ Lan, cô đến đây, cha mẹ cô có biết không? Cô ở đây đã lâu như vậy, liệu cô chú sẽ không bắt cô về chứ?"
"Không sao, tôi đã nói với họ, nếu em bằng lòng về với tôi, tôi sẽ làm việc ở bệnh viện ở tỉnh lỵ, lúc nào em cũng có thể về thăm mẹ.
Nếu em không muốn quay về với tôi, tôi sẽ ở lại nơi này cùng em."
Ôm cô trong lòng, nữ bác sĩ hiền lành và xinh đẹp nói về quyết định của mình như ngâm một khúc hát ru.
Không biết đồng chí Úc nghe hiểu hay không hiểu, trông vẫn ngu nga ngu ngơ.
Đôi mắt lấp lánh chớp chớp mắt, mãi một lúc sau, mới dựa vào trong lòng bác sĩ, nũng nịu nói: "Bác sĩ Lan, tôi khát quá."
"Được, đừng nhúc nhích, tôi rót nước cho em." Nói xong, bác sĩ đứng dậy, rót một cốc nước rồi lại ngồi xuống mép giường.
Đồng chí Úc đã uống đến mức trong não chỉ còn lại bã hồ, khi bác sĩ rót nước trở lại, trong mắt cô chỉ có hình ảnh cốc nước trong tay bác sĩ, nóng lòng muốn tiến tới cầm lấy, nhưng bác sĩ rụt tay lại, làm cô chộp lấy khoảng không.
"Ơ...!tôi muốn nước!" Đồng chí Úc sắp khóc, thấy bác sĩ không đưa cho cô, cô tức giận, bước chân lảo đảo xuống giường tự mình rót: "Hừ, không cho tôi, tôi...!tôi tự múc"
"Tuyền Thu, cho em nước." Thấy vậy, nữ bác sĩ cười và gọi cô.
Khi cô lơ mơ quay người lại, bác sĩ bước đến ôm eo cô thật chặt, cúi đầu xuống, truyền nước trà nóng ấm trong miệng cho cô.
Rượu Thiếu Đao mạnh như lửa đốt, chỉ một lúc sau đã khiến miệng người ta khô khốc.
Hơi ấm của nước được bác sĩ truyền tới khiến đồng chí Úc mãn nguyện kêu "ưm..." Chầm chậm uống hết trà trong miệng bác sĩ, khi định đẩy bác sĩ ra, bỗng eo cô bị ôm chặt hơn, những nụ hôn cuồng nhiệt khiến người ta ngạt thở cũng bao trùm lấy cô.
Sau đó cô lại mê man, không biết gì nữa.
Hôm sau, cô thức dậy trước bình minh.
Toàn thân ê mỏi và cái đầu đau như muốn nứt toác khi thức dậy khiến cô cảm thấy trống rỗng.
Phải mất một lúc lâu sau, mới nhớ ra trận tỉ thí uống rượu với anh ba hôm qua.
Mẹ kiếp, quả nhiên uống rượu hại thân, uống một chút rượu mà mệt hơn làm việc quần quật suốt mười ngày trời.
Cô than oán, định đứng dậy nhóm lửa và quét sân.
Vừa ngồi dậy, thấy người mình vừa trần như nhộng vừa chi chít vết tích, cô sững sờ.
Sau đó, mới nhớ ra, nhìn sang bên cạnh.
Quả nhiên, cô nhìn thấy nữ bác sĩ có đường nét tinh xảo đang ngủ bên cạnh, phần cánh tay lộ ra trắng nõn như sữa, đang say giấc với hơi thở nhè nhẹ.
Hoá ra đêm qua cô không mộng xuân.
Đồng chí Úc rất yên tâm, biết ngay mà, dù cô có thích nữ bác sĩ đến mấy đi chăng nữa, cũng không thể đói khát đến mức ngày nào cũng mơ được làm tình với bác sĩ.
...
Cái mông! Nói còn chưa nói cho rõ ràng, sao lại lăn lên giường rồi!
.......