Linh Chi Vương Tử ~ Thiên Niên Vạn Cửu

Chương 1: Hồi ức và xuyên



“ Ba ơi.... hôm nay là sinh nhật con, con không muốn quà gì hết nhé, con chỉ muốn ở bên cạnh ba mẹ mà thôi! Ba mẹ ngày nào cũng chỉ biết đi đi làm làm hoài bỏ con ở nhà chơi với mấy cô Trang cô Linh thôi, mặc dù con không chán họ nhưng con cần ba mẹ chơi với con hơn” đôi mắt lóng lánh ngập nước đầy sắc khí nhìn vào 2 người trung niên trước mặt. Hai người họ nhìn nhau rồi nhìn cô bé 8 tuổi trước mắt thật đáng yêu này tự nhủ rằng “ ôi thiên thần nhỏ của chúng tôi, thật khả ái thật không thể chối từ”

“ thiên thần nhỏ à, ba mẹ sẽ ở nhà sẽ ở bên con chơi với con mãi nhé được chưa nè” ôm cô nhóc vào lòng, người mẹ nhỏ giọng ngọt ngào thỏ thẻ vào tai cô trìu mến đầy ưu ái, khác với hình tượng hằng ngày một người phụ nữ lạnh lùng, quyết đoán luôn vì công việc đã qua tuổi 30

Chiếc xe sang trọng chạy dài trên con đường vắng tưởng chừng như một đoạn đường êm đềm vui vẻ, nào ngờ ánh đèn pha chói lọi chíu thẳng vào mắt cô bé, khiến cô nhắm ngiền mắt lại và rồi đến khi cô mở mắt ra một màu huyết sắc tuyệt đẹp cô bé luôn thích bây giờ tràn ngập trong đôi mắt lóng lánh mọng nước “ ba ơi mẹ ơi tỉnh dậy đi, sao ba mẹ chảy máu nhiều vậy” khóc khóc mãi đến khi nhận thức được có một bàn tay to rắn chắc sách mình ra khỏi xe và rồi ngất đi

Kí ức gióng như giọt nước đọng lại đâu đó rồi chảy về với cội nguồn cứ giao động như thế cứ mãi in sâu như thế biến thành giấc mơ hằn sâu trong não cô gái 18 tuổi, chưa đêm nào cô không mơ về giấc mơ tưởng chừng như là hạnh phúc nhưng lại bi thương đến tột độ. Lại trực giấc nhìn sang chai thuốc ngủ và rồi lại bỏ ý định cầm nó, cô leo xuống giường đặt chân xuống sàn nhà lạnh buốt gạt đôi dép bông sang một bên. Cảm nhận cái lạnh vào ban đêm mới là cái mà cô cần cảm nhận

“ Chi, lại trực giấc à, không uống thuốc ngủ mà lại đi đâu thế, thật lạ, thôi tớ ngủ tiếp vậy” cô bạn cùng phòng cất tiếng rồi lại chui vào chăn ngủ tiếp. Linh Chi nhìn cô bạn rồi chân trần bước lại gần cửa sổ nhìn ánh trắng đang chiếu rọi xuống gian phòng của mình.

“Lại một đêm không ngủ được, ai mệt thật đến khu khảo cô xem xét chút vậy” Linh Chi đang ở trại huấn luyện sát thủ của bố nuôi cô, nhìn xuống sân vườn chiếc xe Ferari mui trần đỏ ngầu của mình đậu ngay đó thì lại mang ý định mặc áo vào xỏ giày và đi đến khu khảo cổ của mình.

Trượt dài trên con đường mòn đến khu khảo cổ trong trời giá lạnh không khỏi đóng kín mui rồi bật mấy sưởi ấm, “vẫn là bảo quản thân thể tốt trước” nhẹ giọng nói cho riêng mình một điều nhắc nhở đáng có. Chạy một khoảng thời gian là đến khu khảo cổ, bước xuống xe liền cảm nhận hơi lạnh giá giống như đêm cô được bố nuoi đưa về “ ai da lại nghĩ lung tung rồi, phải đi bộ cuống xem thôi”

“ Nhà khảo cổ Lạc tốt nhất thì cháu lại xem xét tình hình bên dưới, chúng tôi mở được lối vào bị phủ kín rồi” một lão thái thái gần như 60 tuổi hăng hái chạy sang bên Linh Chi gằn to giọng nói.

“ Bác Lưu à gọi cháu là Linh Chi được rồi, đừng có học theo bọn họ cứ 1 là nhà khảo cổ Lạc, 2 là Lạc tiểu thư, nghe cứ nhột nhột trong gan í hi hi” câu nói như bông đùa trách móc của cô chọc cho lão thái cười rộ lên

“ được rồi Linh Chi cháu gái à mau xuống đi, mọi người đang đợi” bác Lưu cất giọng khàn thúc giục Linh Chi xuống dưới

Xải dài bước chân xuống nơi được khai quật, gặp được đám người đang bu kín cánh cửa ấy, thấy Linh Chi lại gần họ hô to “ Lạc tiểu thư đến rồi, đến thật sớm”. Linh Chi thở dài nghĩ thầm trong bụng ‘ họ lại kêu vậy rồi có sửa mãi thì vẫn vậy, thật hết cách’ vẫn giữ nụ cười trên môi “ Chào mọi người buổi sáng tốt lành” đừng nghĩ cô là sát thủ lạnh lùng không biết cười, mà là cô là sát thủ tiếng cười, ôi nghe thật dã man.

Đến nơi cô mò mẫm theo ánh đèn tiến lại chỗ mọi người đang quây quanh “ Lạc tiểu thư mau lại xem, thật lạ” tiếng thúc giục vang lên là của một nhà khảo cổ trẻ tuổi ….. Linh Chi lại gần thì cảm nhận được một cảm xúc chân thật đến lạ lùng, quen thuộc chạm tay vào vách đá được coi như cánh cửa đi vào hầm.Xem xét hồi lâu Linh Chi phát hiện một cái rãnh nhỏ, đưa tay mò mẫm theo đường viền rãnh “a” đột nhiên mọi người nghe tiếng hét nhẹ của cô thì quay lại đã thấy ngón tay cô chảy máu như có sinh lực chảy dài lên đường rãnh cửa tạo nên một huyết liên đẹp mắt.

Cánh cửa bổng mở toang ra, nặng nề theo đúng chất nặng của khối đá. Mọi người không khỏi kinh ngạc nhưng cũng chẳng ai hỏi gì đi theo Linh Chi vào trong hầm. Mùi ẩm mốc xộc lên mũi làm ai trong này cũng đoán được căn hầm nay cũng lên tới hàng ngàn năm tuổi, căn hầm chật hẹp môt lối đi “ rắc rắc” cây photopho sáng làm cả nhóm mập mờ thấy được lối đi, 2 bên dãy đá còn liên tiếp những hoa văn đẹp mắt cổ kính đến lạ lùng.

Đi xuyên qua đường chính dẫn đến khu trung tâm rộng lớn nhưng lạnh lẽo tột cùng, quái lạ vẫn là trong này mang ánh sáng xanh dương chíu rọi cả căn phòng rõ từng ngóc ngách, còn sáng hơn cả đường đi bên ngoài. Nhìn về phía tỏa ánh sáng thì thấy một cỗ quan tài bằng băng tinh xảo đẹp mắt, bên cạnh đó đã thấy Linh Chi lại gần xem xét thật lâu

“ thật đẹp, mọi người lại xem hoa văn này thật giống hoa văn ngoài cửa, còn nửa có gì đó trong quan tài là vật gì đó chứ không phải người” Linh Chi lên tiếng rồi lại suy ngẫm mõ mẫm rãnh liên hoa đẹp mắt gần như rực rỡ sực nhớ đến cảnh tượng hồi nãy, không ngần ngại lấy dao găm cắt đàu ngón tay nhỏ máu lên quan tài.

Lần này quan tài hút máu thật tham lam, nhỏ một hồi lâu mới chạy hết khắp quan tài, tiếng kẽo kẹt phát ra, quan tài kéo nhẹ phần nắp như có linh lực

“ quái lạ máu chảy tận vào bên trong, nhưng tại sao lại là máu của mình” Linh Chi ngẫm nghĩ ( hằng: “ êm là tác giả, tỷ tỷ của tôi ơi nãy giờ có mình chị thử nhỏ máu thôi mà tại sao lại thắc mắc @@” – Linh Chi: không phải mi viết ta THẮC MẮC sao” (liếc) – hằng: “ôi êm xin lui”)

Theo tính tò mò của mọi người ai ai cũng chen chúc nhau xem bên trong cỗ quan tài là thứ gì, chỉ riêng Linh Chi không sợ sệt mà còn thấy quen thuộc cầm miếng ngọc bội kì lạ lên quan sát giống như liên hoa bao phủ một thứ gì đó giống xà nhưng có 2 chiếc sừng nhỏ trên đầu trông thật khả ái, miếng ngọc bội nằm trong quan tài băng nhưng không lạnh buốt nó chỉ mát lạnh một hồi rồi như tham lam hút hơi ấm từ bàn tay của Linh Chi, “ thật là một miếng ngọc bội kì lạ có linh khí” là một nhà khảo cổ học ai ai nhìn vào cũng biết là bảo vật một vật có linh khí như vậy được đặt trong quan tài băng giống như chôn vật thay người

Ngón tay ướt át đáng lẽ đã khô máu nhưng vẫn đọng lại vấy vào miếng ngọc bội, bổng chốc thời không trước mắt như bị bóp méo dần mất đi ý thức ngã gục xuống, miếng ngọc bội phát sáng một hồi rồi chợt tắt chẳng làm mọi người để ý nhìu, bây giờ họ để ý là Linh Chi

Trên đỉnh núi âm u, cao vút có mái tóc dài tung bay mang màu đỏ rực đẹp mắt, ngũ quan tinh xảo mở đôi mắt lạnh lùng “ nàng quay về rồi”

“ Lạc tiểu thư, người sao vậy, tỉnh dậy đi”

“ lạc tiểu thư”

“ lạc tiểu thư”

Tiếng mọi người cứ văng vẳng bên tai cô rồi dẫn mất đi ý thức lâm vào hôn mê .. Trong hôn mê cô vẫn nghe tiếng gọi nhưng lại là tiếng gọi kính trọng và có phần lo lắng sốt sắng hơn nhiều “ Chi nhi, con tỉnh dậy đi, cái gì mẫu thân cũng đáp ứng cho con hết” giọng nói nhu hòa êm tai lọt vào ý thức Linh Chi làm cô dường như muốn bực dậy nhưng đến mắt cô còn không mở nổi.

Chỉ có thể nghe văng vẳng và rồi rõ dần nào là “ LẠc tiểu thư người mau tỉnh phu nhân lo cho người lắm, Nhu nhi cũng lo cho người lắm”

Trong tìm thức cô thoáng giật mình, “ Nhu nhi là ai? ai là phu nhân? Phu nhân nào lại gọi ta là con”

Tràn đầy kí ức cứ như đựng sẵn trong một cái lọ chỉ chờ bật nắp, và cô đã mở dòng kí ức như xối xả rối rít chạy ào vào não bộ của cô làm cô tiếp nhận không thể nào kịp, kí ức cứ tua làm cô giật mình vì toàn bộ kí ức này xa lạ và làm Linh Chi biết cô thành nhân vật bị xuyên không như mấy cuốn tiểu thuyết khi rảnh rổi mình thường hay đọc ‘ sao lại xuyên thế này chẳng lẽ vì miếng ngọc bội kia @@’ ảo não trong lòng và bắt đầu đi tiếp đoạn kí ức cô vẫn là Lạc Linh Chi, đại tiểu thư Lạc gia, phụ thân là tể tướng ở Đông Triều—một trong 4 đại cường quốc.

Qua 1 ngày trời, cuối cùng Linh Chi cũng tỉnh dậy mở đôi mắt hoàn mĩ lấp lánh nhìn xung quanh khẳng định lại một lần nữa “ mình thật là xuyên không rồi” – “ người....” giọng yếu ớt vang lên xung quanh ai cũng rối rít chạy lại

“ Chi nhi, nữ hài ngốc của ta, con dọa chết ta rồi.... huy hôn thì hủy hôn, con đừng có như vậy tại sao lại nhảy sông tự tử cơ chứ”

Đúng vậy bản thể này trước đây cực kì hoạt bát lanh lợi thậm chí là rất rất ngang bướng, khi nghe tin mình gả cho thất hoàng tử sẽ mất đi sự tự do vốn có thì liền dọa dẫm phụ mẫu nhảy sông tự vẫn. Tình hình là đang đứng trên cầu hù dọa thì nàng trượt chân té xuống sông hôn mê bất tỉnh 1 ngày

“ Mẫu thân con đã lo cho con 1 ngày nay rồi đó, chuyện hôn sự ta sẽ bẩm lên hoàng thượng” giọng nói khàn đặc mang vẻ chiều chuộng nữ hài trước mắt chỉ vừa tròn 16 tuổi

Đôi mắt mở toanh ra nhìn mọi người, nhất là 2 người phụ mẫu bây giờ của mình, nhìn họ yêu thương cái thân thể này khiến nàng cực kì chua xót trong lòng, nàng từng được yêu thương như thế này nhưng ròi lại mất đi... bây giờ lại được cảm nhận khi xuyên vào thân thể này

“ phụ thân, mẫu thân nữ nhi làm 2 người lo lắng rồi” giọng nói thánh thót, dịu nhẹ phát lên thật íu vì nàng mới hồi phục thân thể

Hai ngày hôm sau, Sau khi ngự y xem xong bệnh liền cáo lui,nhìn chén thuốc trên bàn liếc qua cô gái luôn bên cạnh mình chắc là Nhu nhi, nàng đánh liều kêu thành tiếng “ Nhu nhi. Em mang thuốc sang đây”

“ vâng thưa tiểu thư” Nhu nhi hết sức ngạc nhiên khi tiểu thư đòi mang thuốc tới chứ lại không phải là sai mang đi đổ “Tiểu.. tiểu thư đắng lắm ạ” dôi mắt run lên nhìn Linh Chi cầm chén thuốc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.