Linh Chi Vương Tử ~ Thiên Niên Vạn Cửu

Chương 4: Cái gì thật quen mắt?



Đâu đó trên tầng hai một lão già mỉm cười toại nguyện đặt bàn tọa xuống ghế tựa trầm hương của mình, chính là vị các chủ nơi này ( oa gặp boss)

“ cho nâng” cất tiếng nói là lão già da dẻ vẫn còn tốt chỉ là có vài nếp nhăn trên khuôn mặt cũng được coi như một trung niên chỉ mới 50 tuổi nhưng thật ra là lão ta đạt trình độ võ thuật cao thâm giúp chống lão hóa ( oa thật ngưỡng mộ) nay gần 80 tuổi rồi. Thật là một lão già sống lâu

Sao tiếng nói, chỉ còn nghe thêm tiếng bước chân vội vã rời khỏi căn phòng trên tầng 3, nơi chỉ có vị các chủ và người được các chủ coi trọng, có cấp bậc cao trong Tàn thương các cho lên và làm việc trên này.

“ sau đây là vật phẩm thượng thừa của Tàn thương các của chúng tôi, người nào lĩnh hội được ý vị thâm sâu trên vật thể này thì ra giá thích đáng, khởi điểm 1 vạn lượng hoàng kim ”

Mặt Linh Chi biến sắc, thiếu chút nữa sặc nước may mắn rằng nàng vẫn giữ được nét bình tĩnh, nhẹ nhàng cất tiếng “ có phải nói vật này thượng thừa đến mức quá đắt như thế, hay nói ra là Tàn thương các nâng cao giá để không ai tranh giành, hoặc là chiêu trò của họ, thật thâm sâu”

Linh Chi Vừa nói xong, Đông Liễu cũng nhíu mày quan sát xuống sàn trưng sản phẩm đấu giá, Nhu nhi cũng tò mò liếc mắt nhìn theo vật đã được đưa lên sàn theo một người cầm trên khay gỗ tinh xảo

Linh Chi liếc mắt, hô nhẹ “ thật quen mắt”

“ cái gì thật quen mắt” Đông Liễu lại nhìu mày quan sát Linh Chi, rồi nhìn xuống vật được nói là bảo vật kia chỉ là một miếng ngọc bội.

‘ ngọc bội này thật quen, hình liên hoa bao bọc xà có sừng đem nàng xuyên đến đây, 2 thứ này thật giống nhau, là 1 sao?’ khúc suy ngẫm không ngừng chạy dọc chạy nagng trong đầu Linh Chi nhắc nhở nàng phải mọi giá mua được nó, cho dù nàng không muốn trờ về cũng phải biết tại sao nó lại đem nàng đến nơi đây, mặc dù nó đem nàng đến nơi này cho nàng cảm giác hạnh phúc nàng mong nhớ bấy lâu nay có phụ mẫu, có ca ca yêu thương mình. Nhưng nàng vẫn phải có nó, nó thật cổ quái

Đăm chiêu hồi lâu, cảm nhận trên đầu mình truyền đến một cảm giác đau đớn, ý thức được mình mới được ca ca yêu dấu cốc đầu thê thảm

“ muội suy nghĩ cái gì mà đăm chiêu thế, ngọc bội này nàng từng thấy à, nhưng mà chỉ một miếng ngọc bội liền khởi điểm 1 vạn lượng hoàng kim, thật làm ta kinh ngạc” Đông Liễu ôn nhu nói

“ cái gì nó cũng có huyền cơ” chỉ mở giọng một câu lại làm Đông Liễu nhìn sang nàng ngạc nhiên, hôm nay nàng làm ta quá ngạc nhiên rồi

Vừa nói, cầm tách trà hớp 1 ngụm vào miệng rồi nhìn chăm chăm vào miếng ngọc trên khay gỗ, bỗng ngọc bội phát sáng rung lên một cách kì lạ, bỗng dưng nó từ từ bay lên trên không tỏa ánh hào quang sáng khắp căn phòng, “còn sáng hơn 1 viên dạ minh châu lớn bằng bàn tay đấy” Linh Chi khẽ reo lên

Rầm rập cả khán phòng im lặng nhìn điều kì diệu xảy ra, rồi ngọc bội rung lên không sáng nữa hạ xuống chiếc khay trong tay người đang đứng trên khán đài, bỗng dưng có một người khác bước lên khán đài nói nhỏ với người cầm khay

Rồi người nọ cất tiếng “ làm mọi người chê cười rồi, đến giờ Tàn thương các không đấu giá nữa, đóng cửa, người đâu mời khách” may ra cũng chỉ có quý tộc nên cũng không gây ra hỗn loạn gì lớn, chỉ là tiếng bàn tán nho nhỏ cho ngày hôm nay Tàn thương các làm việc từ đầu đến đuôi đều là mờ ám, tự nhiên nâng giá thành lên cao như vậy rồi nói một câu dóng cửa tiễn hết khách nhân ra bên ngoài

Đông Liễu và Linh Chi cũng là trừng mắt trước sự kì diệu của vật trân bảo, chưa kịp định thần thì Tàn thương các đã đóng cửa rồi. “ Nhu nhi chúng ta về, ca ca cũng là nên về thôi” các nàng tiêu sái bước ra khỏi căn phòng, đi trên dãy hành lang bỗng gặp một người chặn đường lại, có lẽ là người làm nơi này “ xin thứ lỗi vị cô nương này có thể dừng bước nán lại đây một lát được không, các chủ chúng tôi muốn gặp”người làm vừa cất tiếng nói, trong đầu Linh Chi liền suy nghĩ ‘vị cô nương trong miệng người làm nói là nàng sao, thật thâm sau, đương nhiên để ý một hồi sẽ nhận ra nàng là nữ nhân nhưng phàm phải là người tinh tường, vậy cho nên các chủ nơi này nàng chưa gặp mặt nhưng có thể đoán ra vị này không hề tầm thường ( hằng (t/g): đương nhiên, vậy người ta mới làm các chủ)’ suy nghĩ rồi mỉm cười với người trước mặt rồi nhìn sang Đông Liễu bên cạnh mình

“ Thất ca, huynh về trước muội nghĩ sẽ không sao đâu, tin muội” Linh Chi nhẹ giọng khuyên nhủ Đông Liễu không quên tặng kèm nụ cười đầy khải ái

Trong lòng tràn đầy lo lắng, hắn từng điều tra các chủ nơi này, vẫn là không điều tra được gì nhiều nhưng có một vài thông tin chính đáng, vị các chủ nơi này thâm sâu, khó lường, phúc hắc, cộng với võ công cao cường, ‘kêu Linh Chi đi gặp cũng là thập phần lo sợ, nhưng chắc chắn hắn coi trọng nàng mới mời nàng, nếu như muốn tiêu diệt nàng không cần rườm rà như vậy’ trong lòng suy đoán một dãy dài rồi nhẹ gật đầu với Linh Chi dặn dò nàng cẩn thận đủ các kiểu

Sau khi Đông Liễu rồi bước khỏi Tàn thương các, vị người làm trước mặt cất tiếng “ mời cô nương”

Linh Chi không e ngại lo lắng,dẫn theo Nhu nhi mà cứ đi theo vị người làm này lên tầng 3, nghe mùi đàn hương thơm nhẹ nhàng tinh khiết thoảng qua mũi liền đánh giá ‘ người này biết cách hưởng thụ’

Linh Chi và Nhu nhi bước chân vào căn phòng mùi đàn hương xa xa kia lại trước tiếp xông thẳng vào mũi nàng, làm nàng có cảm giác thư thái kì diệu. Bây giờ trước mặt nàng là một trung niên xem ra chỉ hơn 50 tuổi ( một sự lầm tưởng nặng nề) mặt mày vóc dáng xem ra khi còn trẻ rất đẹp mắt, đến giờ nếp nhăn che lấp tuổi thanh xuân nhưng vẫn lộ ra vẻ tráng kiện, điềm tĩnh

Linh Chi nhẹ nhàng mở màn chào hỏi vị các chủ đáng kính “chào các chủ”

Đối mặt nàng là khuôn mặt điềm tĩnh đang nhâm nhi li trà trên miệng thưởng thức, bỗng nghe tiếng nàng liền mất đi vẻ điềm tỉnh, một bóng đen xẹt ngang qua người nàng làm nàng cảm nhận được mà có điều nàng không tránh được bàn tay chai sạn cầm kiếm của ông ấy đang vỗ vỗ đầu nhỏ của mình, ôn nhu nói “ ngươi thật sự đã xuất hiện, xuất hiện rồi, lại còn là vị nữ tủ đáng yêu” lão nhân cười híp mắt nhìn nàng, tay vẫn vỗ về đầu nàng như một đứa trẻ thấy cây kẹo mình yêu thích

“ cái gì xuất hiện, lão nhân có thể bỏ tay xuống” Linh Chi hắc tuyến đầy đầu, lạnh nhạt lên tiếng, Nhu nhi bên cạnh cũng không khỏi xửng xốt

“ ôi chao đừng có mà lạnh nhạt như thế chứ, làm ta thật đau buồn” lão nhân gia lại làm vẻ mặt trẻ con đau khổ, nào có biết mình làm thế này vết nhăn tụ lại một chỗ làm mất thẩm mĩ chết đi được

“ buông” máu lạnh nổi lên, nàng biết nàng không thể tránh nhưng cố gắng vận thực lực né tránh bàn tay xông lại bên ghế ngồi

“ cũng thật được, nhưng còn quá chậm” nàng vừa đến chỗ ngồi đã thấy lão nhân gia ngồi đối diện mình cầm li trà lên như đã ngồi lâu mọc rễ rồi vậy.

Thấy mình thật yếu, Linh Chi lại quyết tâm học võ thuật nơi cổ đại này,rồi ngẳng đầu lạnh lùng dò hỏi “ các chủ mời ta đến đây có việc gì, không phải chỉ để vuốt đầu rồi khen ta đấy chứ” nói xong lại gạt li trà trước mặt qua một bên cất giọng “ ta uống trà hoa hồng”

Lão gia nhân cất giọng “ nghe gì không, Chi nhi muốn uống trà hoa hồng, mau chuẩn bị” bọn hạ nhân bên cạnh hết sức ngạc nhiên tới các chủ của mình, ông không tức giận khi người khác sai bảo thì thôi, còn cưng chiều lại nàng, kêu nàng thân thiết như con mình.

“ Chi nhi à, con thật khả ái” lão nhân gia lại mỉm cười chọc tức Linh Chi

“ vào vấn đề chính, sao lại biết tên ta” Linh Chi bình thản lạnh giọng nói nhẹ

“ ta là điều tra, ta đi theo con từ khi con chui lỗ chó từ Lạc phủ ra” lão nhân gia cất tiếng như không coi vấn đề này là gì cả, nàng cũng dần dần nhận ra cảm giác không chỉ có một người là thất ca đi theo mà còn một người nữa thì ra chính là lão trung niên trước mặt

Nàng chưa kịp mở miệng thì lão lại giành “ mà Chi nhi à, con gọi là Lưu Gia gia đi ta tên Lưu Định Phúc” nàng âm trầm nhìn lão gia gia trước mặt mình không còn vẻ trẻ con nữa mà quay về vẻ trầm ổn, ôn hòa, nên cũng là tuân theo kêu 1 tiếng “ Lưu Gia gia”

Đằng sau lưng Lưu gia gia có người đi tới, sau lưng nàng cũng có vài hạ nhân đem trà hoa hồng lên, Nhu nhi tiện tay đón lấy hạ xuống chi Linh Chi, Linh Chi cầm tách trà thổi hơi nóng rồi hớp một ngụm trà vào miệng thật thơm, bỗng lại nghe tiếng quen thuộc của Lưu gia gia

“ Vật này con thích không..” hộp gỗ được mở ra Nhu nhi hốt hoảng nhìn chằm chằm “ Tiểu thư.... a thiếu gia đây không phải vật phát sáng hồi nãy sao” vì quá hốt hoảng nên Nhu nhi cất tiếng

Lưu gia gia cũng không nói gì, vẫn tiếp tục nhìn nàng chằm chằm “ thế nào Chi nhi con không thích sao” lại giở bộ mặt láo liên đi nhìn nàng

Nàng thật muốn cười nhưng suy nghĩ nàng cười sẽ làm lão nhân gia trước mắt thích thú thêm phần chọc tức nàng cho xem, nên nàng vẫn là giữ bộ mặt điềm nhiên, lạnh nhạt nói chuyện với ông ta “ thật ra thì ta có thấy nó thú vị” ( ôi zào thích muốn thấy bà luôn mà bày đặt, diễn suất kinh người)

Lưu gia gia lập tức cầm miếng ngọc bội đang mạnh mẽ đặt vào tay nàng, đọt nhiên nó lại mạnh mẽ phát sáng cả căn phòng rồi từ từ dịu dần, nhìn vào chỉ thấy một miếng ngọc bội sáng bóng hào quang mà thôi, nàng nhìn vật trong tay lòng mừng reo vang ‘vật muốn có tự nhiên vào tay không tốn một đồng xu, thật thú vị’ nhét cái vui sướng vào trong bụng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt nhìn vật trên tay, giọng nàng thánh thót như chuông bạc vang lên “ này, Lưu gia gia cái này là người nhét vào tay ta đó, ta không muốn giành giật hay mua gì nó đó nha” quyết đoán như không cần mà hình như khẳng định nó đã là của mình, nàng thật bá đạo

Lưu gia gia cảm thấy nàng thật thú vị “thứ này gặp chủ liền phát ra ánh hào quan ngàn trượng, chỉ có thể là con, lai lịch nó sau này con sẽ biết, chỉ có thể nói nó là một vật kiêu ngạo, mau mau nhỏ máu nhận chủ”

‘ cái quái quỷ gì như trong truyện tiểu thuyết xuyên không kiếm hiệp hùng dũng vậy, nhỏ máu nhận chủ, quát, hèn gì lần đó nhỏ máu nó liền đem nàng xuyên về, nếu nói vậy thì miếng ngọc bội đó và đây là của nàng, oai đau đầu quá đem về rồi tính tiếp’suy nghĩ mông lung rồi cầm chủy thủ nhỏ trong người đem ra xẹt ngang ngón tay nhỏ máu vào miếng ngọc bội, ‘ chời chời nó lại phát sáng chói mắt mình kìa’ lần này ánh sáng pha chút màu máu đỏ tươi tuyệt sắc mà lại là ánh sáng ngàn trượng mạnh mẽ, nhanh chóng thu hồi bỏ vào hộp gỗ

“ Lưu gia gia cảm ơn đã tặng ta vật này, coi như vậy, để báo đáp có khi ta sẽ đến thăm ông” Linh Chi hơi mỉm cười “ tạm biệt, Nhu nhi ta đi”sau khi cười nàng liệt vọt chạy chứ không khéo ông ta lại đến xoa rối đầu nàng, nhìn ra ngoài cửa sắc trời cũng đã tối, đã tầm hết canh 1 rồi phải mau về thôi

“ này nha đầu, nhớ giữ lời, cứ quay lại Tàn thương các nêu quý danh của ta là sẽ có người dẫn ngươi đi gặp ta”

Bỏ qua lời nói của Lưu gia gia mà chạy Lon ton về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.