Linh Chu

Chương 114: Vô Địch Thiền Trượng 2



Kim y trên người Tần Minh như sắt, ở trong không khí va chạm vào nhau phát ra tiếng ào ào, nắm chặt hàn phong chiếm kiếm trong tay, nhanh chóng đuổi theo.

Hắn không dám đi vào miếu thần nhưng không có nghĩa là hắn không dám đánh nhau một trận với Phong Phi Vân.

"Ầm!"

Tần Minh vung chiến kiếm lên, kéo ra một đạo kiếm quang kim sắc, kiếm quang chia ra làm hai, hai chia làm bốn, bốn phân làm tám, ... đến cuối cùng biến thành 216 đạo kiếm khí.

Kiếm khí như tia chớp phi xuất, mang theo sức mạnh hủy diệt.

Tần gia lão tổ cũng hơi hơi gật đầu, kiếm thuật Tần Minh dùng chính là "Vạn kiếm quy nhất" chí cao của Tần gia, lúc tu luyện kiếm quyết đến cực hạn thì có thể một kiếm chém ra một vạn sáu ngàn ba trăm tám mươi bốn đạo kiếm khí, tựa như vạn kiếm tề phát, không người nào có thể ngăn cản.

Tần Minh còn nhỏ tuổi nhưng lại có thể chém ra hai trăm mười sáu đạo kiếm, quả thực không hổ là thế hệ trẻ tài tuấn đệ nhất, nhất định có thể giương cao uy danh của Tần gia, làm cho thế hệ trẻ của Phong gia hoàn toàn bị đè bẹp.

"Ùng ùng!"

Phong Phi Vân bất ngờ dừng lại, đột nhiên cắm vô địch thiền trượng xuống mặt đất, một cổ sức mạnh truyền vào trong lòng đất làm cho vô số đất đá bị bay cuốn lên, ngăn cản một kiếm kinh hãi tuyệt diễm của Tần Minh.

Quay đầu nhìn lại thì bóng dáng Đỗ Thủ Cao đã biến mất, rất có thể đã trốn ra khỏi Thương sinh động phủ rồi. Phong Phi Vân không dây dưa với Tần Minh thêm nữa, rút vô địch thiền trượng khỏi mặt đất, sau đó lại sãi bước đuổi theo Đỗ Thủ Cao.

Bụi mù tản đi, Phong Phi Vân đã đi xa rồi!

- Vậy mà Phong gia lại có một nhân tài như vậy!

Tần Minh không ngờ rằng Phong Phi Vân lại có thể đón được một kiếm vừa rồi, trong lòng càng không phục, tay cầm chiến kiếm, tiếp tục đuổi theo.

Lúc này thời tiết đã gần cuối hạ, ánh mặt trời gay gắt như lửa bếp!

Kính Hoàn sơn yên tĩnh vô cùng, ngay cả một con thú hay là một con chim cũng không nhìn thấy, hình như những loài động vật này cũng cảm nhận được sự thay đổi bên trong núi, từng con từng con đã chạy thoát khỏi đây không còn bóng dáng.

Phong Phi Vân giẫm trên vách đá, chân đạp vào vách tạo thành những cái vết lõm to lớn, sau đó lại mượn lực bay lên cao trên trăm trượng, như một con đại ưng phi nước đại trong núi.

Mà ở phía trước hắn, các bóng màu đen kia cũng điên cuồng nhún nhảy nhanh chóng trên những ngọn cây, mãi đến lúc hai người chạy ra khỏi Kính Hoàn sơn thì các bóng đen kia mới dừng lại, đứng vững vàng ngông cuồng, bóng lưng thẳng đứng kiên cường.

Quả nhiên là Đỗ Thủ Cao, hắn vẫn ăn mặc nghèo túng như trước, áo vải ma sam, mang giày rơm, chỉ có thanh đao trên lưng là phát ra ánh sáng lấp lánh, mang theo vô số linh quang.

- Phong Phi Vân, ngươi đuổi theo kịp, chẳng qua là muốn tự tìm cái chết mà thôi.

Hai mắt Đỗ Thủ Cao lãnh trầm, ẩn chứa sát khí.

Cuối cùng Phong Phi Vân cũng đuổi theo kịp, mang trên vai vô địch thiền trượng, đầu đầy mồ hôi, ngồi thở dốc trên một tảng đá, nói:

- Vậy ngươi còn chạy để làm gì? Vội vàng đi đầu thai sao?

- Ta đã đồng ý với Đông Phương Kính Nguyệt là sẽ lấy mạng của ngươi, bây giờ vừa đúng lúc kết thúc mọi thứ, giết ngươi, ta sẽ không nợ tình nghĩa gì với nàng ta nữa.

Vẻ mặt Đỗ Thủ Cao bình tĩnh khác thường, giọng nói càng không có chút tình cảm nào cả.

- Vậy mà Đông Phương Kính Nguyệt lại mời sát thủ tới giết ta, người phụ nữ chết bầm này quả thực là nham hiểm mà!

Trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy khó chịu, chỉ hận là lúc trước không thẳng tay bóp chết nàng ta.

Phong Phi Vân len lén nuốt vào trong miệng một giọt linh tuyền, từ từ đứng dậy, cắm vô địch thiền trượng xuống mặt đất, cười nói:

- Cùng so chiêu với sát thủ, trước tiên phải khống chế thân pháp của hắn, ngăn được tốc độ của hắn.

Phong Phi Vân dùng thiền trượng làm bút, vẽ từng đạo tuyến văn trên đất, mỗi một đạo tuyến văn đều vặn vẹo uốn khúc, giống như từng đạo kiếm khí quấn quít lấy nhau.

Đỗ Thủ Cao híp hai mắt lại, trong lòng hơi động một cái, sở trường của sát thủ chính là tốc độ, nếu như Phong Phi Vân thật sự có thể ngăn cản được tốc độ của hắn, như vậy thì nguy to, nhất định phải ngăn cản hắn.

Đỗ Thủ Cao không lưu lại chút nào nữa cả, chiến đao trên lưng bắt đầu bay thẳng lên trên không, vẽ ra từng đạo trường long, tiến về phía trước.

"Hô khiếu!"

Tốc độ xuất đao của Đỗ Thủ Cao rất dọa người, một khi xuất thủ thì long trời lở đất, trừ trước tới nay gần như chưa từng bị thua.

Văn ấn do thiền trượng khắc lục trên mặt đất bị mũi đao dễ dàng cắt nát, trực bức vào ngực Phong Phi Vân, tựa như một thủ đoạn thâm độc không cách nào thoát khỏi.

Mau! Mau! Mau!

Đây là thứ mà Đỗ Thủ Cao làm cho người khác khó lòng phòng bị được, Phong Phi Vân chỉ có thể kéo thiền trượng lùi về phía sau, lùi nữa thì lại bước vào Kính Hoàn sơn. Một khi đi vào trong núi thì tốc độ của Đỗ Thủ Cao càng thêm quỷ dị.

"Ầm!"

Hai mắt Phong Phi Vân như điện, chợt đạp một cước trên mặt đất, bước chân kiên định, chuyển động thiền trượng trong tay, hai tay nâng lên, một trượng mãnh liệt đánh ra.

Khuyên sắt trên thiền trượng va vào nhau phát ra tiếng leng keng, có màu vàng phật hoa từ bên trong bắn tóe ra xung quanh, như vén lên một miếng kim lãng.

Leng keng!

Sức mạnh thiền trượng mạnh vô cùng, sức mạnh hơn vạn cân, trực tiếp đập vào trường đao cấp bậc linh khí của Đổ Thủ Cao, liền làm cho linh đao phát ra một tiếng vang bi thương, linh tính trên thân đao bị đập vỡ mấy phần, mất đi mấy phần linh mang.

- Aaa!

Đỗ Thủ Cao kêu lên một tiếng đau đớn, da trên tay bị đứt ra tạo thành một dòng huyết tuyền.

Sức mạnh của thiền trượng quả thực quá cường hãn, dù cho tu vi của hắn đạt đến thần cơ trung kỳ thì cũng không có cách nào chống đỡ được, bị sức mạnh của thiền trượng chấn đắc làm cho khí huyết sôi trào, ngũ tạng chấn động, xương cốt cánh tay đều tê dại, giống như muốn gãy lìa vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.