Linh Chu

Chương 1187: Phúc địa Thiên quốc (2)



sông màu vàng vây quanh người Phong Phi Vân bỗng bay ra ngoài, giắt ngang trên bầu trời như sông vàng đến cửu thiên, phật quang ngàn vạn trượng.

Phong Phi Vân hít sâu, tất cả lỗ chân lông giãn ra. Cảm giác linh khí nhập vào thân thể, linh khí nơi này đậm đặc làm Phong Phi Vân giật mình. Linh khí đậm hơn bên ngoài, hơn cả mấy vương triều trung ương.

Dưới đáy biển, Phong Phi Vân phát hiện một linh mạch chảy, tuy không bằng long mạch của Thần Tấn vương triều nhưng vẫn rất khổng lồ, dài ba vạn dặm.

Chim xanh bay hai ngày, Phong Phi Vân thấy dưới đáy biển có linh mạch càng khổng lồ hơn. Thần thức dò xét nhưng không tìm được nguồn linh mạch, đây là một linh mạch dài còn hơn long mạch Thần Tấn vương triều, dài mấy chục vạn dặm. Rất khó tìm được linh mạch đẳng cấp như thế.

[Trước kia có nhắc đến long mạch xuyên suốt nguyên Trung Hoàng phủ, Trung Hoàng phủ là phủ lớn nhất Thần Tấn vương triều, là căn cơ của Thần Tấn vương triều nên dài ba, bốn mươi vạn dặm không lạ gì. Tuy nhiên khu vực linh khí long mạch đậm đặc nhất là ở Thần Đô.]

Phong Phi Vân cảm thán rằng:

- Những phật tu thời thượng cổ dữ dội thật, câu một linh mạch ngang ngửa với long mạch Thần Tấn vương triều đến bí cảnh cao cấp này. Đây là linh mạch dài chục vạn dặm. Linh mạch đẳng cấp ngàn dặm, vạn dặm không thể sánh bằng.

Con chim xanh nói tiếng người:

- Chủ mạch trong Thiên quốc là linh mạch đẳng cấp trăm vạn dặm, linh mạch mười vạn dặm này chỉ là một chi nhánh trong chủ mạch. Thiên quốc có hai mươi mốt linh mạch giống vậy trải khắp chín châu mười hai biển.

Dường như Phong Phi Vân sớm biết con chim xanh có thể nói tiếng cười, bình tĩnh nói:

- Rốt cuộc nói chuyện, ta còn tưởng đâu ngươi là chim câm.

Tu luyện đến đẳng cấp linh thú thì trí tuệ không thua gì nhân loại, đương nhiên có thể nói tiếng người.

Liễu Duệ Hâm giật mình, vội chạy về bên cạnh Phong Phi Vân.

Con chim xanh bay nhanh, nói:

- Ta còn nhỏ, không biết được nhiều, có lời gì ngươi hãy nói với các lão tổ.

Liễu Duệ Hâm thè lưỡi:

- Đã tu luyện hơn một ngàn năm mà còn nhỏ?

Liễu Duệ Hâm hào hứng hỏi:

- Sao mặt trời trên cao nhỏ vậy? Sợ là không thể chiếu sáng nguyên Thiên quốc.

Con chim xanh trả lời:

- Đó không phải mặt trời mà là xá lợi chân phật để lại, mãi mãi treo trên cao chiếu sáng thế giới này, ban sức sống cho chúng ta.

Phong Phi Vân gật đầu. Bay hai ngày nay Phong Phi Vân quan sát rất lâu, mỗi vượt mấy vạn dặm sẽ thấy một mặt trời xá lợi mới. Đôi khi hai mặt trời cùng treo trên cao.

Trong Thiên quốc đúng là từng ra nhiều chân phật, sau khi chân phật viên tịch biến thành xá lợi lơ lửng trên bầu trời mãi mãi chiếu rọi mảnh đất này.

Bí cảnh cao cấp mấy cũng không thể sinh ra ánh sáng, nước, sự sống. Đây là thế giới các cao tăng đắc đạo cùng khai sáng. Linh thú trong Thiên quốc được đám cao tăng phật môn thuần phục từ vạn năm trước, quanh năm nghe tiếng phật, xem kinh phật, truyền thừa giáo hóa phật môn. Đây không phải tu thú đạo mà là phật đạo, đạt đến cảnh giới nhất định có thể thành phật.

Dù linh thú thế hệ trước chết gài thì linh thú thế hệ trẻ sẽ tiếp tục truyền thừa phật môn giáo hóa, chờ đợi chủ nhân mới của Thiên quốc đến, khiến thiên địa này càng thêm phồn vinh, thích hợp sinh mệnh cư trú, diễn hóa thành nước trời tu phật.

Mảnh đất này đã không còn nhân loại, dù một vạn năm trước lúc đại kiếp nạn phật môn còn chân phật ở trong Thiên quốc thì giờ đã chết sạch. Chân phật không thể sống hơn một vạn năm.

Trong đầu Phong Phi Vân lóe suy nghĩ tà ác. Nếu trong Thiên quốc có mấy nữ nhân thì có lẽ còn thấy nhân loại trong này. Đương nhiên dù nhân loại sắp diệt tuyệt, mấy chân nhân phật môn nội tình cao thâm sẽ không cố gắng vì sự sinh tồn, sinh sản của nhân loại.

Dọc đường đi Phong Phi Vân thấy nhiều linh dược bảo thụ, có một số miếu cổ, am ni không người cư ngụ. Một số miếu cổ lơ lửng trên mặt biển, am ni bay trong mây. Có tháp cổ ở trên đảo biển phong cảnh như tranh. Tất cả bài bố vô số trận pháp thủ hộ, gieo trồng rất nhiều linh thảo bảo dược. Linh quả thụ, có suối thánh chảy.

Những miếu cổ, am ni là nơi các chân phật trước kia cư ngụ. Trong dược điền, linh quang rực rỡ. Liễu Duệ Hâm nhìn suýt rớt tròng mắt, đôi mắt sáng rực như ngọc châu.

Phong Phi Vân cười nói:

- Ha ha ha, nàng đừng mơ, chân phật bày ra trận pháp, khả năng của nàng không mở ra được, cứ ngó chơi đi.

Liễu Duệ Hâm bá đạo nói:

- Hừ! Dù sao chỗ này vô chủ, ta đã nhìn trúng một am ni trên đảo biển. Có đầy rừng trúc tím, có thánh tuyền hình trăng non chảy. Ta đã xí phần am ni đó, không ai được giành với ta!

Phong Phi Vân bật cười:

- Nàng định xuất gia làm ni cô?

Liễu Duệ Hâm lườm Phong Phi Vân:

- Làm ni cô thì sao? Làm ni cô liên quan gì ngươi? Xì.

* * *

Không lâu sau con chim xanh bay vào một đại lục, ba người đáp xuống một ngọn núi rậm rạp um tùm. Nơi này là một thánh địa, rất nhiều linh thú đẳng cấp lão tổ chờ tại đây.

Đại lục này bao la vô tận, rộng mênh mông khó tả, lớn hơn cương vực Thần Tấn vương triều rất nhiều. Đây chỉ là một khối đại lục trong Thiên quốc.

Thánh địa này nằm trong một vùng núi nguyên thủy, địa thế hiểm trở, sông linh vạn dặm, chim chóc đông đúc, dưới đất có một linh mạch chảy. Đây là phúc địa đậm đặc linh mạch.

Không chỉ có lão tổ tộc chim xanh, tất cả thú tộc Thiên quốc thuộc hàng trưởng bối đều tụ tập tại đây. Chúng nó cảm ứng được Kim Tàm tửthế hệ mới. Cánh cửa Thiên quốc phủ bụi vạn năm lại mở ra, nơi này nghênh đón chủ nhân mất.

Trong vùng núi có một tượng phật to lớn đứng thẳng, cao mấy ngàn trượng, đâm vào tầng mây, khí thế thánh khiết hùng hồn.

Bên dưới có tòa phật đnà tử tinh to lớn, hình dạng như hoa sem, tử khí chói mắt, cao chín trượng, rộng như một quảng trường. Trên phật đàn lơ lửng ba ngàn đài sen màu trắng như hoa linh liên thật sự, linh tính lạnh lùng. Đóa 'hoa sen lơ lửng' cắm rễ trong không trung.

Đằng trước phật đàn có bốn cây cột đồng đường kính bảy thước, dầu lửa bốc cháy trong đó. Nhiệt độ lửa không quá nóng cháy, cho cảm giác thể xác và tinh thần thoải mái.

Phong Phi Vân giật mình, nơi này tụ tập hơi thở tiền bối thú tộc quá khổng lồ, số lượng rất nhiều, cỡ hơn một trăm con. Tất cả ngồi xếp bằng trên đài sen trắng. Đặc biệt thú con ngồi khoanh chân trên ba đài sen ngay chính giữa khí thế rất mạnh, trên người chất chứa phật khí siêu kinh khủng. Vòng phật màu vàng lơ lửng sau gáy ba thú con như ba bảo thái phật đà trang nghiêm.

Ba thú con chỉ có thân hình nhỏ chứ thật ra chúng nó sống lâu thật lâu rồi.

Con bên trái hình dạng như báo, mông có năm cái đuôi, người tỏa phật quang lấp lánh, đầu mọc một cái sừng trong suốt, cực kỳ sắc bén. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy con báo rất già, lông trắng bóc, cái đuôi khô héo.

Phong Phi Vân gật gù, nhận ra con linh thú hình dạng như báo. Đó là một con 'Tranh', dòng máu rất tinh thuần, không biết đã tu luyện đến cảnh giới nào. Phong Phi Vân thi triển phượng hoàng thiên nhãn cũng chỉ thấy cảnh giới lờm ờ, không nhìn thấu được.

Thú con thứ hai là 'Thắng Ngư', mọc hai cánh, nằm trên đài sen tắm phật khí, cũng rất già nua. Cơ thể nó chỉ có nửa thước nhưng râu dài ba thước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.