Linh Chu

Chương 136: Tình Cảm Không Thể Giải Thích Được 2



Một màn này làm cho Đông Phương Kính Nguyệt cũng phải sửng sốt, tên khốn Phong Phi Vân này điên rồi phải không, thần vật như vậy lại bị một gậy của hắn đánh cho tan thành tro bụi, đây quả thực là phí của trời.

- Tên mãng phu ngươi, ngươi có biết một kích vừa rồi của ngươi đã đem tài nguyên của cả mười tòa cổ thành đánh cho thành mảnh vụn không hả?

Đông Phương Kính Nguyệt rất không hiểu tại sao Phong Phi Vân lại lỗ mảng như vậy.

Phong Phi Vân lại ngồi xuống, sờ sờ vô địch thiền trượng trong tay, ngây ngốc cười nói:

- Hì hì, đáng giá như vậy hả? Haizzz, ta đây không biết! Nếu không thì sau này ta thường cho ngươi một quyển khác.

- Hừ! Chỉ bằng ngươi thì cho dù mười đời ngươi cũng không thể mua được một mảnh trúc giản trong đó. Trời ơi, "Bất sát dạ quy nhân" từ nay về sau coi như là biến mất trong thiên hạ.

Đông Phương Kính Nguyệt nhẹ giọng than vãn, trong lòng có chút mất mác.

Phong Phi Vân cũng không mảy may có chút cảm giác có lỗi, chẳng qua là cảm thấy trong lòng có chút sảng thoái, đem băng ghế nhấc tới, làm chỗ ngồi ở trước cửa chính của mộc ốc trà lâu, đem vô địch thiền trượng vắt ngang, bá đạo nói:

- Vô Hà công tử, cô nương bên trong này đã là người của ta rồi, ngươi vẫn đừng nên có ý đồ với nàng, nếu không thì ...

- Nếu không thì thế nào?

Vô Hà công tử hình như đã sớm biết Phong Phi Vân ở bên trong, cũng chẳng ngoài dự liệu chút nào.

- Khụ khụ, nếu không thì, ta sẽ không để cho ngươi bước qua nơi này vào trong.

Phong Phi Vân chẳng biết tại sao lại đi quản loại chuyện này nữa, nhưng mà hắn luôn cảm thấy nếu như Đông Phương Kính Nguyệt dính vào tên dâm tặc Vô Hà công tử này thì trong lòng hắn cũng rất không thoải mái, hắn quyết không thể để cho loại chuyện như vậy xảy ra.

Đông Phương Kính Nguyệt vẫn ngồi ở bên cạnh cửa sổ, bộ bạch y bao lấy cơ thể, cứ như thần tiên động lòng người, có phần rất nghiền ngẫm nhìn Phong Phi Vân đang có hành động hơi ấu trĩ, trong lòng nàng rốt cuộc cũng có chút hiểu ra.

Trong mắt nàng mang theo mấy phần sáng tỏ, thanh âm ôn nhu, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện:

- Ngươi không ngăn cản được hắn, tu vi của hắn ở trên ngươi gấp mười lần.

Dưới màn mưa truyền tới tiếng Vô Hà công tử dường như đang nhắm mắt hưởng thụ, sau đó lại say mê lẩm bẩm:

- Thanh âm trong trẻo làm người khác sung sướng, mang theo linh tính bất thực nhân gian, ta thực sự là càng lúc càng không thể tự kiềm chế được nữa. Mỹ nhân như vậy, thiên hạ không có người nào có thể ngăn cản được Tô Quân ta và giai nhân gặp nhau.

Lúc này trong lòng Phong Phi Vân càng trở nên không thoải mái, vào lúc này Đông Phương Kính Nguyệt chết bầm kia lại lên tiếng để làm gì, cái này chẳng phải là cố ý câu dẫn tên Vô Hà công tử phạm tội sao, ngược lại thì Phong Phi Vân hắn lúc này cũng giống như là một kẻ đáng thương đang cố tình chia rẻ uyên ương vậy.

Loại buồn bực rầu rĩ này tương đối phức tạp, khiến cho trong lòng Phong Phi Vân tràn đầy tức giận và bực dọc, loại tâm tình này thực sự rất không thể giải thích được, thật giống như môt thứ rõ ràng là thuộc về mình lại bị người khác cướp đi trước mắt vậy.

Chẳng lẽ đã vô tri vô giác thích Đông Phương Kính Nguyệt chết bầm kia rồi hay sao? Không, tuyệt đối không thể nào, Phong Phi Vân bắt đầu áp chế tâm tình của mình.

Mà đang lúc trong lòng Phong Phi Vân hết sức buồn bực, Đông Phương Kính Nguyệt lại lên tiếng, cười nói:

- Vô Hà công tử ngươi hiểu lầm rồi, ta là muốn nói hắn quả thực không ngăn cản được ngươi, nhưng mà cộng thêm ta nữa thì không nhất định. Phong Phi Vân, ngươi nói thử xem nếu như chúng ta liên thủ, chiến lực có thể đạt tới trình độ nào?

Phong Phi Vân hơi hướng về phía nàng nhìn chăm chú, chỉ thấy nàng đang mỉm cười trở lại, liền biết mới vừa rồi mình đã bị nàng kéo vào một con đường, nhưng mà không có vấn đề gì, bà nương chết tiệt này thật ra thì so với tưởng tượng của hắn lại có cá tính hơn, khiến cho Phong Phi Vân hắn không khỏi kích động.

- Cái này ... Hai người chúng ta liên thủ, vậy nhất định là kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, thần ngăn cản giết thần, phật ngăn cản giết phật, Vô Hà công tử, ngươi vẫn nên biết khó mà lui đi.

Phong Phi Vân ngồi ở trên băng ghế bắt chéo hai chân, đem vô địch thiền trượng nắm trong tay quay không ngừng, có vẻ khá đắc ý, nếu như lúc này Đông Phương Kính Nguyệt có thể phối hợp cùng ngồi ở trên chân của hắn, vậy thì rất là hoàn mỹ, nhất định làm cho Vô Hà công tử kia tức giận đế hộc máu.

Nhưng mà đây cũng là Phong Phi Vân suy nghĩ một chút mà thôi, với tính kiêu ngạo của Đông Phương Kính Nguyệt, có thể lúc ở trong tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mắt nói ra lời muốn kề sai chiến đấu cùng Phong Phi Vân thì cũng đã là ranh giới cuối cùng của nàng.

Nữ nhân này cũng không phải là thông minh như vậy, sở dĩ nói ra liên thủ, cũng chỉ là muốn làm cho Vô Hà công tử khiếp sợ, dù sao thì Vô Hà công tử thực sự quá cường đại, cho dù là nàng cũng chưa chắc có thể địch được mười chiêu của hắn, cho nên mới kéo mượn thế Phong Phi Vân kéo vào, muốn lấy điều này khiến cho Vô Hà công tử nản mà thối lui.

Nàng hiển hiên cũng đã nghe qua đại danh của Vô Hà công tử, trong lòng hết sức kiêng kỵ, ngược lại thì tên khốn Phong Phi Vân này bây giờ cũng đã khiến cho nàng sinh ra một chút cảm giác thân thiết, cũng giống như vậy, loại cảm giác thân thiết này có chút không thể giải thích được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.