Phong Phi Vân đối với Thánh đình Chúa tể không có chút kính sợ, Thánh đình Chúa tể trước mắt này cũng không có khả năng khiến hắn sinh ra bất luận tâm tư kinh sợ gìn cười nói:
- Ngươi cũng không cần lộ ra bộ dạng như cha mẹ chết như thế, kỳ thật các ngươi còn có một chi át chủ bài cường đại chưa dùng đến, một khi sử dụng át chủ bài này thì chưa hẳn đã không có cơ hội xoay người.
- Còn có át chủ bài?
Thánh đình Chúa tể nói.
Phong Phi Vân đứng lên, gõ gõ góc áo, nói:
- Long gia các ngươi có một chi Thủ Hộ Giả cường đại, tên là Hộ Thánh nhất tộc, hiện giờ Hộ Thánh nhất tộc đang bị giam cầm trong Thánh đình bảo khố, chỉ cần một tờ thánh lệnh của ngươi, bọn hắn lập tức có thể từ trong Thánh đình bảo khố giết ra, vì ngươi chinh chiến, tru sát phản tặc.
Thánh đình Chúa tể thần sắc kích động, nói:
- Long gia chúng ta thật sự có một chi Thủ Hộ Giả cường đại như vậy sao?
Đổ mồ hôi.
Thánh đình Chúa tể này thật đúng là đủ ngu ngốc.
Phong Phi Vân kiên nhẫn nói:
- Thời gian không nhiều lắm rồi, ngươi mau ghi Chúa tể thánh chỉ đi.
- Tốt, ngươi trước chờ một chút, ta đi lấy Chúa tể đỉnh tỉ.
Thánh đình Chúa tể kích động đến run rẩy, vội vàng chạy vào trong điện.
Phong Phi Vân lắc đầu thở dài, thật sự không gặp thì thôi, vừa gặp đã giật mình, để ngươi như vậy làm Thánh đình Chúa tể. . .
Thần Thiên Tước gia thật đúng là con mẹ nó biết chọn người.
Phong Phi Vân đứng trong Thái A cung, đánh giá chung quanh, ánh mắt dừng lại trên một đồng đỉnh
Đồng đỉnh này cao chừng ba thước, mọc ra chín chân, chín tai, trên đó vẽ núi non sơn hà, lơ lửng ở vị trí ly thủy nửa tấc, phía dưới chính là một cái đầm nước, có vô số sơn hà tinh khí tụ tập tới đồng đỉnh.
- Đỉnh kia ngược lại là bảo bối không tệ.
Phong Phi Vân duỗi ra một tay, cánh tay hóa thành một đạo hư ảnh, muốn thu đồng đỉnh qua điều tra một phen, nhưng đồng đỉnh kia lại tựa như cắm rễ trong hư không vậy, không chút nhúc nhích.
Ồ.
Phải biết rằng lực lượng Phong Phi Vân hiện giờ, đừng nói là một cái đỉnh, coi như là một ngọn sơn lĩnh cũng sẽ bị nhổ lên, nhưng giờ phút này tòa đỉnh này lơ lửng trên ao nước, Phong Phi Vân lại hoàn toàn không làm gì được nó.
- Thật là một kiện bảo vật.
Phong Phi Vân triển khai Phượng Hoàng Thiên Nhãn, trong đôi mắt toát ra ánh lửa, muốn nhìn rõ cái đỉnh này rốt cục là sao
Trên cái đỉnh này tản mát ra ngàn vạn dây nhỏ, có kết nối đại địa, có kết nối trời xanh, mang đến cho người cảm giác cực kỳ trầm trọng, giống như trung tâm của phiến Thiên Địa này vậy
Sơn hà đồ vân vẽ trên thân đỉnh, mỗi một đạo đường vân đều giống như phân cách tuyến một thế giới, đó nào giống như đồ vân, như là thế giới tồn tại chân thật vậy.
- Đây là Chúa tể đỉnh tỉ, chính là trung tâm của cả Đệ Lục Trung Ương Vương Triều, cũng là Trấn Giới thần khí đệ lục giới.
Trong lòng Phong Phi Vân cảm thán không thôi, đột nhiên trong lòng sinh ra một dự cảm bất tường, sắc mặt đại biến. . .
Nếu Chúa tể đỉnh tỉ đã ở ngay chỗ này, vậy thì Thánh đình Chúa tể vì sao còn nói muốn đi lấy Chúa tể đỉnh tỉ nữa?
Mẹ đấy, bị hắn lừa gạt rồi.
Phong Phi Vân trong lòng kêu to không ổn, vội vàng thu hồi Phượng Hoàng Thiên Nhãn, chạy ra Thái A cung.
Oanh.
Một đạo trận pháp khổng lồ từ bên ngoài cung điện oanh kích đến, oanh kích lên người Phong Phi Vân, đánh bay Phong Phi Vân vào lại trong Thái A cung.
Bành.
Bành.
. . .
Toàn bộ sát phạt cấm chế trong Thái A cung đều mở ra, vây khốn Phong Phi Vân ở chính giữa, phong tỏa tất cả đường lui.
Một đám lão giả tu vị cường hoành, từ bên ngoài cửa cung đi vào, trên người mỗi người đều tản mát ra Vũ Hóa khí, hai mắt sáng quắc, huyết khí cường thịnh.
- Không nghĩ đến rõ ràng để ngươi xâm nhập Thái A cung, thật đúng là lợi hại.
Một nam tử uy vũ mặc áo giáp tơ vàng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân ở trung ương.
- Lại bắt một phản nghịch.
- Hôm nay chính là Thệ sư quốc yến, vừa vặn tế sống hắn.
Một nữ tử xinh đẹp mặc áo lông phấn hồng, dáng người cao gầy, đùi ngọc thon dài nói.
Miệng môi nàng đỏ như máu, trong mắt mang theo nụ cười tàn nhẫn.
Phong Phi Vân đứng ở trung ương Thái A cung, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên tóc, nhìn qua hơn mười cường giả này, thở dài một tiếng:
- Thật sự là thất sách.
- Thất sách, thì phải trả giá bằng tánh mạng.
Nhị thế tử Trữ Gia Lâm của Thần Thiên Tước phủ từ trong nội cung đi ra, bộ pháp thong dong, trên mặt mang theo vài phần lạnh buốt.
Thánh đình Chúa tể và Tuyết Thần Quý Phi đều đi theo sau lưng Trữ Gia Lâm, tựa như hai tùy tùng vậy, không dám nói một câu nào.
- Ngươi làm rất không tệ, không khiến bản thế tử thất vọng.
Thánh đình Chúa tể thụ sủng nhược kinh, cúi đầu khom lưng trước mặt Trữ Gia Lâm, cười nói:
- Đệ Lục Trung Ương Vương Triều dưới sự thống trị của Thần Thiên Tước gia và Nhị thế tử quốc thái dân an, cường thịnh phồn hoa, loại phản nghịch này lại vọng tưởng muốn gây bất lợi với Tước gia, quả thật là mầm tai họa của Đệ Lục Trung Ương Vương Triều.
- Ha ha, nói hay lắm.
Trữ Gia Lâm tán dương một câu, sờ lên đầu Thánh đình Chúa tể, giống như đang sờ một con chó vậy.
Phong Phi Vân lần nữa thở dài một tiếng, thật sự là không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ minh hữu như heo, ai con mẹ nó nguyệt đến đỡ một Thánh đình Chúa tể như vậy chứ.
Đến đỡ hắn, lại bị hắn bán luôn.
Loại Thánh đình Chúa tể này sống trên đời không phải là để hại người đấy chứ.
May mắn Phong Phi Vân sớm đã đề phòng, đeo lên mặt nạ, bằng không thì hiện giờ khẳng định đã bị khám phá thân phận, vậy thì cũng quá thảm rồi.
Ánh mắt Trữ Gia Lâm trở nên âm trầm, giọng mỉa mai cười nói:
- Ngươi tháo mặt nạ xuống a, để ta xem thử ngươi rốt cục là ai?
Phong Phi Vân cười nói:
- Nhị thế tử không khỏi quá ngây thơ rồi, muốn biết ta là ai, chỉ bằng dựa vào bản lĩnh thật sự đến cởi mặt nạ của ta đi.
Muốn từ chỗ Thánh đình Chúa tể lấy được Thánh lệnh đã là chuyện không thể nào, Phong Phi Vân cũng chỉ có thể nghĩ cách chạy đi, bằng không thì hôm nay nói không chừng thật sự phải bỏ mạng ở đây rồi.
- Ngân ngân, ngươi đã trở thành cá trong chậu, rõ ràng còn dám lớn lối như thế, người đến, bắt hắn lại cho ta.
Trữ Gia Lâm ngồi trêm Cửu Long Ngọc Ỷ, có một vị cung nữ bưng lên trà xanh cho hắn.
- Ta đến trấn áp hắn.
Một đạo bóng trắng bay về phía Phong Phi Vân, đánh ra một thủ ấn tới ngực Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân cũng đánh ra một chưởng, bắn lui bóng trắng kia, đột nhiên, lại có vô số phong nhận chém qua hắn, những phong nhận này chính là các sợi tóc trắng, mỗi một sợi đều sắc bén dị thường, cắt hư không ra từng đạo lỗ hổng.
Đây là một lão giả đầu đầy tóc trắng, tu vị đạt tới Vũ Hóa đệ nhị trọng đỉnh phong, chính là cường giả "Thánh đình nhất phẩm thiên" .
Phong Phi Vân không dám sử dụng thần thông và linh khí, sợ bạo lộ thân phận của mình, thân thể vội vàng bạo lui, nhưng vẫn bị một sợi tóc chém lên ngực, lưu lại một đạo vết máu.