- Đây là một cái răng Bạch Hổ Đại Đế nhổ xuống, vừa để thay răng vừa chúc mừng tân lang quan tối nay có thể hùng 'hổ', bắt giữ tân nương. Hổ đè thánh nữ, ha ha ha ha ha ha!
Huyết Giao hỏi:
- Vậy sao không có hổ tiên? Tặng một cái đi.
Bất Tử Bất Quá cười nói:
- Cái này . . . Đi vội quá nên quên hỏi đại đế có trữ tồn nó không.
Mọi người cười phé lên.
Bạch Hổ Đại Đế nhổ một cái răng làm quà tặng, đây là tín hiệu rất nhạy cảm, ý nghĩa rất đặc biệt.
Đám chí tôn yêu tộc rung động thầm nghĩ:
- Có Huyền Vũ yêu tộc, phượng hoàng yêu tộc hòa Bạch Hổ yêu tộc ủng hộ, sau hôn lễ chuyện nhân tộc thăng lên thái cổ thánh tộc là cái chắc.
Đương nhiên có người không cho rằng như thế. Dù sao Phi Tiên phượng hoàng yêu hậu và Thiên Vu đại thần có xích mích, dù phái Phượng Hoàng Thiên Nữ đến tặng quà rất có thể là hình thức.
Phong Phi Vân bước tới trò chuyện với Phượng Hoàng Thiên Nữ, Bất Tử Bất Quá, nói về hướng đi tương lai của vạn tộc.
Mao Ô Quy nhìn chúa tể thánh đình xinh đẹp, nó ngây người nửa ngày rồi vội truyền âm cho Phong Phi Vân:
- Chúa tể . . . Thánh đình Trung Ương vương triều thứ sáu . . . Đến.
Phong Phi Vân chạy ra ngoài cửa, thầm tò mò chúa tể thánh đình Trung Ương vương triều thứ sáu là ai mà khiến Mao Ô Quy hoảng hốt như vậy.
Phong Phi Vân mới bước tới cửa lớn thì đối diện chúa tể thánh đình Trung Ương vương triều thứ sáu. Phong Phi Vân hóa đá.
- Thương Nguyệt.
Biểu tình Phong Phi Vân phức tạp, khá bất ngờ. Nhưng linh giác sớm nói cho Phong Phi Vân thân phận chúa tể Trung Ương vương triều thứ sáu, nên vẻ mặt hắn rất phức tạp.
Vóc dáng Long Thương Nguyệt cao kều, chắp hai tay sau lưng, mặc áo vàng, tràn ngập quý khí.
Mắt Long Thương Nguyệt chứa ý cười nói:
- Chúc mừng, chúc mừng. Phong huynh cưới được thánh nữ Kỳ Lân Vương, thật khiến toàn nam nhân trong thiên hạ hâm mộ chết.
Long Thương Nguyệt cử chỉ ưu nhã, khí thế uy nghiêm chỉ người ngồi bề trên lâu mới nuôi dưỡng được.
- Chúa tể đại nhân bận rộn nhiều việc còn tự mình đến tham gia hôn lễ của Phong ta, làm Phong ta rất vinh hạnh. Không biết chúa tể đại nhân có thể nói chuyện riêng một chút được không?
Long Thương Nguyệt giơ tay nói:
- Mời.
Mao Ô Quy ngoái đầu nhìn hai bóng người đi xa, ánh mắt nó phức tạp, khẽ thở dài:
- Chuyện đời khó đoán, oan nghiệt.
Phong Phi Vân, Long Thương Nguyệt đi song song, dọc đường im lặng. Hai người vào điện vũ, cánh cửa tự động đóng lại. Bên trong chỉ có Phong Phi Vân và Long Thương Nguyệt.
Ánh sáng tối sầm, yên lặng thật lâu.
Phong Phi Vân mở miệng nói:
- Đã lâu không gặp, không ngờ nàng trở thành chúa tể thánh đình, quản lý một tộc nhân loại, quý không thể tả. Chuyện đời thật khó đoán, có thể nói cho ta biết mấy năm nay nàng sống như thế nào không?
- Quý không thể tả, ha ha ha, sao bằng ngươi là vương giả chí tôn thế hệ trẻ nhân tộc?
Long Thương Nguyệt ngừng một lúc, kể cho Phong Phi Vân nghe chuyện mấy năm nay, không che giấu gì. Long Thương Nguyệt có nhắc đến Thần Thiên tước gia.
Phong Phi Vân hỏi:
- Thần Thiên tước gia đã chết?
Long Thương Nguyệt nói:
- Một năm trước đã chết. Thần Thiên tước gia muốn vào cung chúa tể thánh đình giết ta, không ngờ rơi vào cục ta và Hộ hánh chiến thần bày ra. Mối họa lớn nhất Trung Ương vương triều thứ sáu nay đã chết.
Phong Phi Vân nói:
- Vậy ta yên tâm, nếu Thần Thiên tước gia không chết ta sẽ tự tay giết.
Thần Thiên tước gia từng là vô thượng chúa tể Trung Ương vương triều thứ sáu, bắt giữ thiên tử lệnh chư hầu, tu vi đỉnh Vũ Hóa đệ bát trọng, khiến Phong Phi Vân nhìn được không với tới được. Bây giờ Phong Phi Vân muốn giết Thần Thiên tước gia không hề khó khăn.
Long Thương Nguyệt cười nói:
- Hôm nay là ngày vui của ngươi lại một mình ở chung với nữ nhân khác, ngươi không sợ bị người ta nói?
Phong Phi Vân cười lắc đầu, nói:
- Không sợ.
Phong Phi Vân lại bảo.
- Nàng thay đổi.
Long Thương Nguyệt hỏi ngược lại:
- Thay đổi?
Phong Phi Vân gật đầu, nói:
- Trước kia nàng tuyệt đối không bình tĩnh như vậy, càng không cười thản nhiên như thế.
- Trước kia . . . Có lẽ quá ngây thơ, hoặc nên nói ngươi ở trong lòng ta không nặng như ta đã tưởng . . . Ngươi . . . Làm gì đó?
Phong Phi Vân ôm chặt Long Thương Nguyệt, tay luồn qua kẽ tóc. Phong Phi Vân hôn nàng.
Long Thương Nguyệt vùng vẫy, nhưng cuối cùng quên hết tất cả say đắm trong nụ hồn, như muốn trút ra tình cảm đè nén.
Nếu hôm nay không phải ngày Phong Phi Vân thành hôn có lẽ hai người đã lăn giường.
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Thật lâu sau.
Môi tách ra.
Long Thương Nguyệt dùng tay áo lau môi, ai oán nhìn Phong Phi Vân.
Long Thương Nguyệt nhớ đến trước kia:
- Con người luôn phải trưởng thành, có vài thứ học cách giấu trong lòng.
Phong Phi Vân như không có việc gì xảy ra, cảm nhận mùi thơm đọng lại trong miệng:
- Nên mới nói nàng thay đổi nhiều.
Long Thương Nguyệt bảo:
- Không nói mấy chuyện buồn phiền này nữa. Nghe nói tân nương đẹp như tiên, chuyến này ngươi lời to.
Phong Phi Vân cười cười:
- Đúng là nàng rất đẹp, một nữ nhân không tệ. Nói thật là ta thấy mình hơi không xứng với nàng ấy.
Phong Phi Vân đứng đàng hoàng không táy máy.
Rầm!
Cửa đại điện bị người vỗ nát, bóng sáng bay vào chiếu ra thân hình yểu điệu dưới đất.
Phong Phi Vân nhìn nữ nhân đứng trước cửa, thấy nhức đầu:
- Sao lại là nàng?
Lưu Tô Tử nhìn Phong Phi Vân, ánh mắt gay gắt:
- Hay cho Phong Phi Vân, ngay hôm thành hôn mà ngươi dây dưa với nữ nhân khác? Ta đi nói cho Nhất Nhất, vạch bộ mặt thật của ngươi!
- Ngươi hãy giải thích với nàng đi, ta nđi cùng chúa tể khác bàn bạc chuyện sau khi nhân tộc trở thành thái cổ thánh tộc.
Long Thương Nguyệt đi tới bên cạnh Lưu Tô Tử, đứng lại nhìn nàng.
Long Thương Nguyệt cười nói:
- Ngươi là người thừa kế cảnh chủ Diệp Hồng cảnh đúng không? Tính cách hơi kém, thiếu điềm tĩnh.
Long Thương Nguyệt nói xong phất tay áo bỏ đi.
Lưu Tô Tử nghiến răng ken két:
- Dám nói tính cách ta kém? Tiện nhân kia là ai?
Phong Phi Vân cười nói:
- Nàng là chúa tể thánh đình Trung Ương vương triều thứ sáu, tương lai nếu nàng trở thành cảnh chủ Diệp Hồng cảnh, có được phong tước hay không sẽ do chúa tể thánh đình quyết định.
Lưu Tô Tử xì hơi bong bóng.
Phong Phi Vân nhẹ vỗ vai Lưu Tô Tử:
- Chúng ta đang bàn chuyện phân phối ích lợi sau khi nhân tộc trở thành thái cổ thánh tộc. Đây là bí mật chủng tộc, nàng đừng nói lung tung ra ngoài.
Phong Phi Vân hít sâu, cười nói:
- Thơm quá, ngày càng có hương vị nữ nhân.
- Ngươi muốn chết!
Lưu Tô Tử tức giận chỉ tay vào Phong Phi Vân nhưng tấn công hụt, hắn đã biến mất khỏi điện vũ.
Giữa trưa, khách khứa các tộc đã đến, toàn là đẳng cấp chí tôn, có sứ giả một số thánh linh. Hôn lễ long trọng thế này thật hiếm thấy, đã chấn động thiên hạ.
Những trưởng bối Đế gia cũng đến, ngồi xuống ghế.
Một số đại nhân vật Bán Yêu Minh đến, bán yêu chi thần mỗi Trung Ương vương triều cũng có mặt.