Quý Tiểu Nô từ rất xa nhìn dáng vẻ bi thương của Tôn lão đầu, trong đôi mắt kìm lòng không đậu rơi xuống những giọt nước mắt mà kêu lên xé ruột xé gan
- Kỷ Phong Lãnh, ngươi là kẻ giậu đổ bìm leo, không chết tử tế được.
Nha đầu kia mặc dù bị nhốt trong lồng sắt, nhưng mà không để ý nỗi đau
đớn từ những sợi xích sắt trên người, cứ thế lớn tiếng quát.
- Nha đầu...
Tôn lão đầu quay ánh mắt lại đây nhìn Quý gia tỷ muội. Một người bị
quấn giữa mớ xích sắt, đầy người đều là xích sắt. Một người bị phong bế
không thể nhúc nhích trong tầng băng. Đôi mắt già nua của lão càng tỏ ra u ám như muốn rơi lệ, nhưng mà không cách nào rơi ra được một giọt nước mắt
- Gia gia... Không thể lại bảo vệ các ngươi!
Âm thanh có hơi nức nở!
Tôn lão đầu kín đáo hướng về Quý Tâm Nô mà nhìn một lần cuối cùng. Cái
liếc mắt nhìn lướt qua này rất nhiều người đều không hề phát hiện ra
được, nhưng mà Phong Phi Vân lại chú ý tới. Một người sắp chết nhìn lại
vãn bối của mình, cái này tự nhiên là chuyện không có gì đáng trách.
Nhưng mà vì sao lão không nhìn Quý Tiểu Nô, mà là nhìn Quý Tâm Nô?
Chẳng lẽ "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" ở trên người Quý Tâm Nô! Trong lòng Phong
Phi Vân khẽ động, "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" chính là thần điển tuyệt đỉnh,
ai có thể không động tâm?
- Ngươi đã không biết tốt xấu như thế, ta đây liền tiễn ngươi một đoạn đường.
Kỷ Phong Lãnh nện một quyền mãnh liệt vào trên mộ bia cao hơn ba chục
thước, khiến cho mộ bia vốn là sắp sửa vỡ vụn bị đánh cho chia năm xẻ
bảy. Bức hình ông lão trên mộ bia kia giống như tự nhiên liền biến thành tro bụi, trọn đời biến mất ở trên thế gian, không còn để lại một tia
dấu vết.
Xoạt!
Đôi mắt lạnh lẽo của Kỷ Phong Lãnh quay sang nhìn về hướng đạo tặc Hoàng Phong Lĩnh, thân thể trực tiếp biến thành một đạo bóng đen mà phóng lên cao. Đến khi hắn lại lần nữa hạ xuống thì đã đứng ở phía trước mọi
người.
Đôi mắt hắn vẻn vẹn chỉ là nhìn lướt qua trên người Kỷ Thương Nguyệt,
sau đó liền chuyển dời đến trên người Quý gia tỷ muội ở trên lưng Đại
Trùng Lân. Hiển nhiên Quý gia tỷ muội ở trong mắt hắn mà so sánh Kỷ
Thương Nguyệt thì quan trọng hơn nhiều lắm.
- Tiểu tử, nhìn cái gì vậy, Lão Tử nói cho ngươi đám con gái nơi này đều là con mồi của Hoàng Phong Lĩnh. Nhìn lần nữa ta móc mắt của ngươi.
Nhị đương gia nện xuống lưỡi búa to, ngoác cổ họng mà rống lớn một
tiếng. Âm thanh tựa như sét đánh chấn động đến lá cây ở chung quanh đều
phát ra tiếng kêu "Sàn sạt".
- Đạo tặc Hoàng Phong! Thật thú vị!
Kỷ Phong Lãnh tự nhiên là không buồn để ý những tên đạo tặc này. Hắn là ai vậy, hắn chính là Tử Linh Tử của Kỷ gia, địa vị cao cả siêu nhiên,
đối phó bọn người kia quả thực dễ như trở bàn tay.
- Kỷ Thương Nguyệt, mệt cho ngươi lại là Tử Linh Tử, không ngờ lại bị
một đám đạo tặc ranh con bắt. Còn để trọng phạm gia tộc bị cướp mất.
Ngươi thử nói chuyện này nếu như truyền tới tai bề trên, ngươi sẽ có kết quả gì?
Kỷ Phong Lãnh lạnh lùng chắp hai tay sau lưng, mặt hếch lên lên. Một
gương mặt trắng bệch ngắm nghía bầu trời, căn bản không thèm liếc mắt
nhìn những đạo tặc Hoàng Phong này.
Giữa Tử Linh Tử cũng có cạnh tranh. Kỷ Thương Nguyệt tại Kỷ gia có địa
vị cao thượng, nhưng mà lại sa cơ gục ngã ở trong tay một đám đạo tặc.
Điều này đối với giới cao cấp Kỷ gia mà nói, tuyệt đối là một tin tức
không tốt, dù sao nàng là một nữ nhân.
Kỷ Thương Nguyệt cũng không nói một lời nào, nàng nhắm hai mắt lại.
- Này, ngươi là kẻ chạy từ đâu tới, gọi cái gì là đạo tặc ranh con, xem như thể ở đây không có người. Chúng ta đều là đại tặc.
Cái tên đầu trọc kia lại nhảy ra. Lúc trước gia hỏa này muốn chặt ngón
tay của Kỷ Thương Nguyệt, đã bị đám đạo tặc tức thì giữ lại. Giờ phút
này trên đỉnh đầu hắn vẫn còn nổi lên hai cục u lớn bầm tím.
Gã đầu trọc này ước chừng cũng đến bốn mươi tuổi, vóc người như hung
thần ác sát. Hắn cầm một thanh đại thiết đao dài ba thước, trực tiếp
liền đi về hướng Kỷ Phong Lãnh.
Ánh mắt Phong Phi Vân ngưng tụ ở trên người gã đầu trọc này, lại phát
hiện một chuyện tương đối thú vị. Gã đầu trọc này mặc dù có vẻ có hơi có cơ bắp, nhưng mà đầu khớp xương trong thân thể cũng đã tu luyện thành
màu vàng kim nhạt, quả thực so sánh thép tinh đều phải cứng rắn hơn gấp
hàng chục lần.
Đó cũng là do Phong Phi Vân tu luyện Phượng Hoàng Thiên Nhãn, cho nên
mới có thể nhìn thấu xương thịt người ta. Nếu không căn bản không có
người tưởng tượng được một kẻ đạo tặc ngây ngốc mà lại tu luyện xương
cốt tới cảnh giới cao như thế.
- Cho dù ngươi là đạo tặc hay tiểu đạo tặc, thì trong tay ta cũng chỉ là người chết.
Từ trên bàn tay Kỷ Phong Lãnh toát ra những vòng hào quang, hắn vỗ một chưởng đi ra ngoài, đánh ra lực Tứ Ngưu.
Bốn con Kỳ Ngưu ẩn hiện trong lòng bàn tay hắn, lực lượng đạt tới tám
vạn cân. Mặc dù Kỷ Phong Lãnh có hơi xem thường những đạo tặc này, nhưng mà cũng nhìn ra chỗ phi phàm của tên đầu trọc, cho nên một chưởng này
cũng không có giữ lại một phần lực lượng nào.
- Ba!
Gã đầu trọc quăng thanh đại thiết đao dài ba thước cầm trong tay xuống
trên mặt đất, rồi cũng đánh một chưởng đi ra ngoài. Một chưởng này nhìn
như bình thản không có gì đặc biệt, không có bất cứ linh khí gì thêm
vào. Nhưng mà sau khi bàn tay Kỷ Phong Lãnh đụng vào thủ chưởng của hắn, liền lập tức cảm giác được không ổn.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đầu khớp xương cánh tay Kỷ Phong Lãnh gãy lìa, thân thể liên tiếp lui về phía sau năm bộ mới đứng vững, tay không ngừng run rẩy, trên ngón tay
có một giọt huyết dịch nhỏ xuống.
Nhìn lại gã đầu trọc kia thì hắn cũng vẫn đứng vững như núi Thái, đứng ở nơi đó, chắc chắn tựa như một quả chuông đồng bất động !
- Ha ha! Tiểu tử, ngươi cũng không chịu nổi một kích. Nếu như Vu Cửu ta
toàn lực xuất thủ, một quyền là có thể đánh cho ngươi đến nỗi ngay cả mẹ của ngươi đều không nhận ra.
Gã đầu trọc cười to mà bảo.
Đám đạo tặc cũng là cười ha ha. Tiểu tử này thì ra là một đầu thương
bằng sáp, ngay cả Vu Cửu cũng đều có thể một quyền đánh bại hắn !
- Tại sao có thể như vậy...
Những người khác có lẽ không biết thực lực của Kỷ Phong Lãnh, nhưng mà
Kỷ Thương Nguyệt cũng là biết vô cùng rõ ràng. Hắn tuyệt đối là cao thủ
đứng ở tuyến đầu trong thế hệ trẻ tuổi, cho dù là trưởng lão thế hệ
trước cũng không phải đối thủ của hắn.
Những đạo tặc này coi như cường đại tới đâu, cũng vẻn vẹn chỉ là một đám ô hợp không ra gì. Làm sao có thể một quyền đánh bại Tử Linh Tử do Đại
gia tộc tỉ mỉ bồi dưỡng.
Nếu như Tử Linh Tử thật sự không chịu nổi một kích như vậy, thế thì Kỷ
gia cũng cũng không cần lăn lộn trong Tu Tiên Giới, lại càng không được
xưng là thế lực lớn hàng đầu ở phủ Nam Thái.
Chỉ có thể nói gã đầu trọc này có chuyện, tuyệt đối không chỉ là một đạo tặc đơn giản như vậy.