Linh Chu

Chương 259: Bộ thiên nhai



Trên tường thành cổ xưa cao trăm trượng của Phong Hỏa Liên Thành có viết một hàng chữ to như vậy, cho dù là đứng ở bên ngoài mười dặm cũng có thể chứng kiến rõ ràng vết mực vẫn còn mới, hiển nhiên chỉ vừa được viết lên trong mấy ngày này.

Sau khi Bộ Thiên Nhai biết được tin tức Phong Phi Vân xuất hiện ở Phong Hỏa Liên Thành liền ngựa không dừng vó chạy tới, khiến bảy đầu thần lộc mệt chết, rốt cục cũng vào năm ngày trước tiến nhập vào Phong Hỏa Liên Thành.

Nhưng lúc hắn đến Phong Hỏa Liên Thành thì ngay cả chút bóng dáng của Phong Phi Vân cũng không thấy được, vì vậy liền nghĩ ra ám chiêu như vậy, muốn kích cho Phong Phi Vân phải lộ mặt.

Bộ Thiên Nhai xếp bằng ở trên đỉnh tường thành, ngồi xuống năm ngày, hằng cổ bất động, bên người cắm một mặt đại kỳ màu đen, linh quang tràn ngập, hắc khí xông lên trời.

Hắn tin tưởng vững chắc Phong Phi Vân nếu thấy được chữ trên tường thành thì nhất định sẽ đứng ra đánh với hắn một trận.

Chỗ cao gió lớn, cuồng phong không chỉ thổi khiến tóc dài của Bộ Thiên Nha mất trật tự, mà còn thổi cho đại kỳ cũng tung bay phất phới.

- Ầm ầm!

Một cỗ đồng xa từng xa đi gấp tới, đằng sau là ba chiếc mộc xa vận chuyển lấy hàng hóa và hơn ba mươi tên nô lệ đeo khóa sắt chân còng tay.

Một đại hán mặc áo giáp khôi ngô, cưỡi trên lưng một đầu đại trùng lân, huy động roi da to như cánh tay xua đuổi lấy nô lệ, quát bảo bọn hắn mau chóng tiến lên.

Bộ Thiên Nhai bị kinh động, mở ra một đôi mắt thần động, khôn khéo bắn ra, mang theo vài phần khinh thường, biết rõ lại là một đệ tự trẻ tuổi của gia tộc nào đó đang đi du lịch, loại tràng diện này hắn đã thấy quá nhiều rồi .

Đừng nói là hơn ba mươi nô lệ, hắn thậm chí từng thấy có người mang theo mấy ngàn tên nô lệ du lịch, biểu hiện ra sự giàu có của mình, loại thiếu gia ăn chơi ở nơi nhỏ bé thế này, hắn căn bản cũng không hề để vào mắt.

- Ha ha! Thật sự là chê cười, rõ ràng có người nói khoác không biết ngượng, cũng dám mắng Phong Phi Vân là rùa đen rút đầu, nếu hắn thật sự xuất hiện, chỉ sợ sẽ đánh cho người nào đó quỳ xuống đất cầu xin tha thứ đấy.

Phía dưới, đồng xa dừng lại, trong đồng xa vang lên một hồi tiếng cười trào phúng.

Bộ Thiên Nhai giọng mỉa mai cười:

- Ngươi đến cùng có biết mình đang nói chuyện với ai không thể?

- Ta làm sao có thể không biết đại đệ tử đại danh đỉnh đỉnh của Thiên Nhất Tiên Môn, Bộ Thiên Nhai được chứ? Thiên Nhất Tiên Môn coi như là một đại giáo truyền thừa ngàn năm, đủ để đánh đồng với Đại Diễn Tiên Môn, Tử Vân Động Thiên. Nhưng Thiên Nhất Tiên Môn thế hệ này lại nhân tài tàn lụi, ngay cả một nghịch thiên tài tuấn có thể lên được mặt bàn cũng không có. Thật sự là đáng tiếc, đáng tiếc. . .

Phong Phi Vân cố ý nói móc như thế

Thiên Nhất Tiên Môn, Đại Diễn Tiên Môn, Tử Vân Động Thiên tam đại môn phái này được xưng là ba trụ cột lớn của Tu Tiên Giới Nam Thái Phủ, lập giáo đều đã ngoài ngàn năm, nội tình thâm hậu, môn nhân đệ tử trên trăm vạn, thế lực to lớn đủ để sánh ngang với mấy gia tộc đỉnh tiêm tại Nam Thái Phủ.

Chỉ cần là người có chút ít kiến thức đều sẽ không tùy ý phỉ báng Thiên Nhất Tiên Môn, đối phương nếu đã biết mình chính là đại đệ tử Thiên Nhất Tiên Môn, rõ ràng còn dám nói ra lời không biết ngượng bực này..., hiển nhiên thân phận cũng không tầm thường.

Thì ra đã nhìn lầm rồi!

- Các hạ rốt cuộc là người phương nào, sao không ra khỏi đồng xa để gặp mặt?

Trong mắt Bộ Thiên Nhai ám tụ thần mang, hai đôi đồng tử bắt đầu chuyển động, tựa như hai vòng xoáy thâm thúy vậy.

- Chỉ một vô danh tiểu tốt, sao có thể lọt vào mắt Bộ Thiên Nhai ngươi được.

Phong Phi Vân nói.

- Vậy ta đây đành phải tự mình động thủ mời các hạ ra ngoài rồi.

Trong đôi mắt Bộ Thiên Nhai bắn ra hai luồng sáng, tựa như hai ngôi sao chổi màu đen đốt lấy hỏa diễm, từ trên trời giáng xuống.

Phong Phi Vân vẫn ngồi trong đồng xa, trên ngón tay sinh ra một đoàn linh mang, hơi nước trong phạm vi mười dặm chung quanh đều bị hắn điều động, sinh ra vô số sương trắng, cấp tốc tụ tập ở trên đầu ngón tay hắn.

- Hắc Thủy Thuật!

Một chỉ điểm ra ngoài, thiên vạn đạo hơi nước ngưng tụ quấn quanh một chỗ, biến thành một đầu hồng lưu thuật pháp.

Oanh!

Hắc Thủy Thuật kinh khủng cở nào, trực tiếp bán phá hai đao Tôi Thiên Tinh Nhãn chi quang của Bộ Thiên Nhai, uy lực thuật pháp không giảm, đối oanh với một chiêu của Bộ Thiên Nhai đang xếp bằng trên tường thành.

Bàn tay Bộ Thiên Nhai bị Hắc Thủy Thuật Pháp đâm rách, nứt ra bốn đạo vết máu!

Bộ Thiên Nhai mãnh liệt bạo lui ra hơn chín trượng, thiếu chút nữa đã ngã xuống khỏi tường thành, trên cánh tay tràn đầy máu tươi, nhưng chiến ý trên người lại không giảm chút nào, lạnh lùng nói:

- Ngươi không có khả năng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt được.

- Bộ Thiên Nhai, ngươi quá tự phụ rồi, Tu Tiên Giới thật sự quá lớn, người tu vị cường đại hơn ngươi nơi nào cũng có, vẫn nên khiêm tốt một chút mới tốt.

Phong Phi Vân cũng không muốn tiếp tục dông dài với hắn, đánh ra một chưởng, xóa đi dòng chữ trên tường thành, sau đó phân phó nói:

- Chúng ta đi thôi!

Vương Mãnh đứng ở trên lưng đại trùng lân, lộ ra một cái răng cửa lớn, cười hắc hắc với Bộ Thiên Nhai, sau đó liền chạy vội tới trước đoàn xe mở đường, rất nhanh đã tiến vào trong Phong Hỏa Liên Thành.

Muốn đi Vạn Tượng Tháp, nhất định phải mượn đường từ Phong Hỏa Liên Thành, tiến Nam Thành Môn, ra Bắc Thành Môn, một đường hướng bắc, kéo dài qua toàn bộ Nam Thái Phủ, cần đi hơn hai mươi vạn dặm lộ trình.

XIU.... XIU...!

Hai đạo hào quang tử sắc từ trong thành bay ra, đáp xuống trên tường thành, đúng là hai vị nghịch thiên tài tuấn của Tử Vân Động Thiên, Tử Xuyên và Tử Thanh.

- Bộ huynh, vừa rồi ta cảm giác được Thiên Địa nguyên khí đã xảy ra dị động, xảy ra chuyện gì thế?

Tử Xuyên hỏi.

Bộ Thiên Nhai vận chuyển linh khí, muốn trị hết miệng vết thương trên cánh tay, nhưng bốn đạo vết thương này đều bị Hắc Thủy chi khí cho xâm lấn, khôi phục thập phần chậm chạp, chỉ có thể miễn cưỡng khiến huyết dịch ngưng lại.

Linh thuật thật quỷ dị, lực phá hoại thật sự quá kinh người.

Bộ Thiên Nhai nhìn qua đoàn xe đã tiến nhập Phong Hỏa Liên Thành, ánh mắt thâm thúy nói:

- Vừa rồi gặp được một thần bí nhân, tu vị không dưới ta, ta cẩn thận không kịp đề phòng đã bị hắn một chiêu đánh thường. Phong Hỏa Liên Thành, thật sự là tàng long ngọa hổ.

Tử Xuyên và Tử Thanh hai mặt nhìn nhau, đều nhìn ra kinh dị trong mắt đối phương. Bộ Thiên Nhai chính là đại đệ tử của Thiên Nhất Tiên Môn, cũng là một vị nghịch thiên tài tuấn, đã từng một người một kỳ độc xông một tòa Tà Thành, đại chiến Cửu Thiên, chém giết hết sạch tà ma ngoại đạo trong thành, từ đó nhất chiến thành danh.

Bộ Thiên Nhai tuyệt đối chính nhân kiệt đương thời, ở Thiên Nhất Tiên Môn không biết bao nhiêu sư đệ, sư muội đã coi hắn thành thần tượng như thần, tuyệt đối không phải bất lực giống như Phong Phi Vân trêu chọc.

Tu vi của hắn so với Tử Xuyên và Tử Thanh cũng cao hơn một đoạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.